Mình định tìm gì ăn rồi sẽ trốn đi, ba đã nói, con phải giữ trí óc thật tỉnh táo mới có thể đối phó được kẻ thù trước mắt, vì vậy mình phải ăn no để có sức chạy đi tìm người giúp.
Nhưng mà, ông ta lại không chết!
Mình có nên tiếp tục giết ông ta hay không?
Trên gương mặt non nớt hiện lên vẻ suy tư không hợp tuổi, lại khiến người ta cảm thấy thật dễ thương, nhưng sự thật nó đang nghĩ gì, không một người lớn nào biết cả.
Khi Chương Sở Kha quay lại thì chính là nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu này của nó, trong lòng trở nên mềm mại, đúng là trẻ con đều đáng yêu cả mà.
Cậu tắt bếp, đổ nước vào tô, khuấy đều rồi để lên bàn.
Đưa mắt nhìn qua đứa nhỏ đang nghiêm mặt ở cạnh cửa, mỉm cười giơ tay vẫy vẫy gọi: “Qua đây ăn cháo đi, chắc con cũng đói lắm rồi hả?”
Ngửi thấy mùi thơm của cháo ăn liền, nó chợt nuốt nước bọt một cái, bụng thật đói, thật muốn ăn, mặc dù trước trước giờ món nó ghét nhất chính là cháo ăn liền này.
Thấy nhóc con cứ nhìn chằm chằm vào tô cháo nuốt nước bọt, nhưng lại không tiến vào, Chương Sở Kha cũng không nghĩ nhiều, đi qua, ngồi xổm xuống trước mặt bé, đưa tay sờ lên mặt bé, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, không có ai làm tổn thương con đâu, ngoan, vào đây ngồi ăn đi, đừng để quá đói, không tốt đâu.”
Nói xong, cậu thử đưa tay bế đứa nhỏ lên, lần này nó không giẫy dụa nữa, ngoan ngoãn để cậu ôm vào phòng bếp, đặt xuống ghế.
Nhìn tô cháo nóng hổi tỏa hương trước mắt, tuyến nước bọt lại tiết ra liên tục.
Chương Sở Kha nhìn mà không khỏi chua xót, rốt cuộc đứa nhỏ này đã theo mình chịu khổ bao lâu rồi đây?
“Để chú đút con nhé.”
Dứt câu, cậu bưng tô cháo lên, múc một muỗng đưa lên miệng thổi thổi rồi đưa tới trước mặt đứa nhỏ.
Bé con khẽ hé môi ra, ăn vào một muỗng cháo nóng hầm hập, cơ thể đã đói lã của nó bỗng trở nên vô cùng thoải mái, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm tô cháo.
Chương Sở Kha không nói gì, im lặng múc tiếp một muỗng cháo, thổi nguội rồi đút cho bé.
Cứ như vậy, một tô cháo nhỏ đã nhanh chóng thấy đáy, Chương Sở Kha dùng khăn giấy lau miệng cho bé rồi bế nó ra phòng khách ngồi, còn mình thì quay lại phòng bếp dọn dẹp các thứ.
Khi quay trở ra, cậu thấy đứa nhỏ đang ngồi nhìn chằm chằm ly nước lọc ở trước mặt, cậu đi qua, ngồi xuống bên cạnh, đưa tay vuốt nhẹ lên tóc bé.
“Con đang nhìn gì vậy?” Cậu hỏi.
Đứa nhỏ lắc lắc đầu, không nói gì, tiếp tục nhìn chằm chằm ly nước.
Đứa nhỏ này… không nói được sao?
“Con là ai? Tại sao lại ở đây?”
Nghe cậu hỏi, đứa nhỏ nghiêng đầu qua, chớp chớp mắt nhìn cậu, trên mặt lộ đầy vẻ nghi hoặc.
Ông ta không nhớ mình sao? Vậy mình có nên cho ông ta uống ly nước có pha thuốc an thần này hay không?
Thấy đứa nhỏ không trả lời mình, Chương Sở Kha cũng không làm khó nó, đứng lên, chuẩn bị ra ngoài mua thức ăn. Tuy nhiên vừa mới đi được hai bước, đứa nhỏ ở phía sau đã hô lên: “Ba.”
Chương Sở Kha bị một tiếng ba này dọa cho giật nảy người, cậu vội vàng quay đầu lại, khom người nhìn chằm chằm đứa nhỏ, hỏi: “Con vừa mới gọi chú là gì?”
Đứa nhỏ không tránh né, nhìn thẳng vào mắt cậu, lặp lại: “Ba.”
Cậu trợn mắt nhìn đứa bé này, ngay cả một tiếng cũng không phát ra được.
Đứa nhỏ này… là con cậu?
“Con, con là… chú là ba con?” Cậu lắp bắp hỏi.
Đứa nhỏ không gật đầu, chỉ ngồi im đưa ánh mắt ngây thơ nhìn cậu, nhưng nếu nhìn kỹ, trong đáy mắt của nó có hiện lên một tia tính kế, nhưng rất nhanh đã bị thay bằng vẻ ngây thơ đáng yêu của một đứa nhóc nhỏ bình thường.
Tuy nhiên, Chương Sở Kha lại không nhìn ra được điều đó, lúc này trong đầu cậu chỉ vang lên tiếng gọi ba của đứa nhỏ.
Con của cậu… Chẳng lẽ đây là đứa nhỏ chưa kịp nhìn thấy ánh mặt trời của cậu, nó theo cậu đến đây sao?
Như vậy, đây quả thật chính là món quà ông trời thương xót ban cho cậu, bù đắp lỗ hỏng trong cuộc đời đau khổ của cậu rồi.
“Vậy… con tên là gì?” Cậu kiềm nén kích động ngồi xuống, thận trọng hỏi đứa nhỏ.
Đứa nhỏ vẫn nhìn cậu, trong miệng phun ra hai chữ “Thiên Bảo”.
“Thiên Bảo, Bảo Bảo, đúng là bảo bối trời ban cho ta, nhi tử của phụ thân, cuối cùng ta cũng có thể gặp được con rồi, bảo bối của ta…”
Cậu khó nhịn được sự kích động trong lòng, nước mắt bắt đầu rơi như mưa, giang tay ôm chầm lấy đứa nhỏ.
Mà đứa nhỏ cũng bị phản ứng này của cậu dọa sợ, liên tục cựa quậy không yên nhưng vẫn không thoát được cái ôm chặt của cậu.
Một lúc sau, cậu rốt cuộc cũng buông đứa nhỏ ra, nước mắt vui mừng vẫn còn đọng trên má, cậu đưa tay sờ mặt đứa nhỏ, trên môi hiện ra một nụ cười hạnh phúc, cậu nói: “Con yên tâm, về sau ba sẽ không để con chịu đói như thế này nữa, ba sẽ cố gắng kiếm tiền, sẽ để con lớn lên thật vui vẻ, ba hứa đó, bảo bối…”
Cậu khẽ hôn lên trán đứa nhỏ một cái, rồi lại tiếp tục ôm lấy nó. Đứa nhỏ liếc nhìn qua ly nước trên bàn một cái, sau đó từ từ đưa tay lên, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng đặt lên lưng cậu.
Được thôi!