Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit by Đào Không Sợ Ma tại Wattpad cùng tên.

Trợ lý giám đốc quan sát lượng người đổ vào phòng phát sóng trực tiếp, sau đó phối hợp khống chế làn đạn trong phòng điều khiển chính.

Không khỏi thở dài, phải chăng đạo diễn đã dự tính đến khi bỏ ra rất nhiều tiền để mời Dung Thanh Thanh và Cố Ảnh Đế đến chương trình.

Quả nhiên đạo diễn xứng đáng là đạo diễn.

Anh chuyển sự chú ý của mình trở lại phòng phát sóng trực tiếp, tình hình lúc này là vợ chồng Dung Thanh Thanh, Cố Thạc đang dẫn theo Lâm Uyển Như.

Còn lại Thành Du và Quý Khắc nhìn nhau, đồng thời nói: "Dung Thanh Thanh và Cố Ảnh Đế có vẻ rất tốt."

"Ít nhất tốt hơn so với chúng ta."Quý Khắc rất đồng ý: "Không thì?"

"Cứ thế đi!" Hai người vui vẻ quyết định.

Thành Du lập tức cầm balo lên, Quý Khắc nhanh chóng thu dọn chiếc nồi mà anh đã mang theo suốt chặng đường: “Dung Thanh Thanh, Cố Ảnh Đế, chúng tôi cũng đi cùng với các người!”

Nhưng Trần Thần đứng đó hồi lâu, nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt lạnh lùng đi theo.

* gì vậy trời?

Theo bản đồ do tổ chương trình đưa cho, họ nhanh chóng tìm được điểm nhiệm vụ được bố trí lúc chiều.

Tuy nhiên, điểm nhiệm vụ này dường như đã bị một thú hoang dã ghé thăm, mấy gói bánh quy nén và thức ăn đặt trên đó đã bị ăn hết, chỉ còn lại những chiếc túi.

“Không có gì để ăn.” Thành Du ở bên cạnh buồn bã nói: “Vậy tối nay chúng ta phải đi tìm đồ ăn.”

Trần Thần muốn bày tỏ bản thân để giành được sự tha thứ của Lâm Uyển Như một lần nữa, anh không thể mất cô.

“Trên đường tới đây anh thấy có dứa mọc ven bìa rừng,có vẻ có thể ăn được.” Anh liếc nhìn Lâm Uyển Như rồi nói: “ Vợ à, chúng ta đi hái đi.”

Lâm Uyển Như im lặng hất tay anh ra: "Anh tự đi đi."

Sau đó cô đi tới chỗ Dung Thanh Thanh và Thành Du, không thèm để ý tới Trần Thần một cái.

Trong lòng Trần Thần tràn ngập hận ý, nhưng lúc này hắn lại bất lực, dù sao hắn không khống chế được cảm xúc của mình, nếu Lâm Uyển Như chú ý thì hắn cũng không thể làm gì được.

Trần Thần hoàn toàn không cảm thấy mình đã làm gì sai, anh muốn giam cô lại bên mình vì anh yêu Lâm Uyển Như.

*??? yêu là vậy đó hả

Dung Thanh Thanh kéo tay Cố Thạc: "Anh có ăn dứa không?"

Đã lâu rồi cô không ăn dứa! Dung Thanh Thanh liếc nhìn Trần Thần, trực tiếp hỏi hắn: “Quả dứa đâu?”

Sau tận thế, trái cây còn tồn tại rất ít, hoặc là trái cây đã thối nát nặng nề, hoặc là bị biến dị, không thể ăn được.

Chỉ cần nghĩ đến, Dung Thanh Thanh đã bắt đầu chảy nước miếng, chua ngọt ngọt ngọt, ngâm trong nước muối, chưa kể ngon đến mức nào.

Tại sao cô không nhìn thấy khi đi suốt chặng đường?

Cố Thạc nói: "Vậy chúng ta đi hái đi."

“Vậy anh còn chờ cái gì?” Dung Thanh Thanh đã chờ không được lâu.

Nhìn thấy Dung Thanh Thanh và Cố Thạc quay người lại, Trần Thần sửng sốt một chút: "Nhưng mà do tôi nhìn thấy."

“Ồ, vậy anh không hái thì chúng tôi hái, có chuyện gì sao?” Dung Thanh Thanh cau mày, “ Đất này không phải của anh, dứa cũng không do anh trồng.”

Trần Thần: "..."

Anh nhìn Lâm Uyển Như, hy vọng rằng cô sẽ đứng về phía anh. Nhưng Lâm Uyển Như dường như không nghe thấy, đứng cách xa anh một chút.

Sắc mặt Trần Thần đen như than.

[Nhưng quả dứa là do Trần Thần phát hiện, điều này đối với Dung Thanh Thanh thực sự ổn sao? ]

[Lầu trên là Phật online phải không? Quả dứa đó có viết tên Trần Thần à? Chẳng lẽ hắn không hái thì người khác cũng không thể sao? ]

[Dung Thanh Thanh có vẻ muốn ăn dứa, khi nhắc đến dứa, đôi mắt cô ấy sáng lên. ]

[Cơm tối xong tôi đang suy nghĩ buổi nên ăn trái cây gì, ha ha ha, vậy hiện tại đã có quyết định rồi, chính là quả dứa! ]

[Mối quan hệ giữa diễn viên Cố và Dung Thanh Thanh thật thoải mái. ]

Đáng tiếc, Dung Thanh Thanh và Cố Thạc đi vòng quanh cũng không tìm thấy dứa, chỉ có dứa dại mọc trên cây.

Dứa rừng trông rất giống dứa nhưng lại rất cứng,không thể ăn được.

Dung Thanh Thanh thất vọng nói: "Không phải dứa, mà là dứa dại."

Dung Thanh Thanh vừa bị tiêm máu gà bỗng trở nên héo rũ, trông giống một con cún.

Nhìn thấy Dung Thanh Thanh như vậy, Cố Thạc không biết vì sao lại muốn đưa tay xoa đầu cô. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Dung Thanh Thanh, anh liền thu tay lại, an ủi nói: "Không sao đâu, khi chúng ta trở về tôi sẽ mua cho em."

“Đây là cách duy nhất.” Dung Thanh Thanh liếc nhìn đám dứa dại phía trên, rồi lại nhìn bầu trời đang dần nhuộm màu hoàng hôn.

Sắc trời dần dần tối, Dung Thanh Thanh suy nghĩ một chút, nơi này đã có dã thú, nếu ăn phải thức ăn của chị đây chúng đều phải trả giá.

Cô lấy con dao trong túi ra và chặt những cành dứa dại một cách gọn gàng.

[ Không phải Dung Thanh Thanh nó không phải dứa sao? Chặt nó làm gì? ]

[Xem không hiểu. ]

[ Đây là đang trút giận lên quả dứa dại của người khác phải không? ]

"Lấy lại cái này làm bẫy, nếu không có dứa, vậy tối nay chúng ta chỉ có thể ăn thịt." Dung Thanh Thanh tuy rằng nói như vậy, nhưng cô vẫn muốn ăn dứa.

“Chúng ta đi thôi.” Cố Thạc không hỏi Dung Thanh Thanh làm sao lấy được thịt, hoàn toàn tin tưởng cô.

"Được." Dung Thanh Thanh liếc nhìn Cố Thạc, trực tiếp đem mũ đội lên đầu anh: "Cẩn thận khuôn mặt tuấn mỹ của anh, ở đây đều là gai, nên cẩn thận."

Dung Thanh Thanh nhìn vào điểm kinh nghiệm trên bảng và cong môi, giết chết hai con chim bằng một hòn đá.

Thế là những người trong phòng phát sóng trực tiếp nói rằng họ đến đó trước, còn chưa kịp làm gì đã thấy Dung Thanh Thanh quay lại, tiếp tục chặt cây dứa dại.

Sau đó lại chứng kiến hai người chặt bụi cây hơn một tiếng đồng hồ.

[Họ thực sự đã chặt cây hơn một tiếng đồng hồ và suốt thời gian đó họ không nói một lời nào! ]

[Làm thế nào để tạo ra một cái bẫy? ]

[ Sở thích của nữ sinh đại học là làm nail, giặt thảm, đi biển, xem vợ chồng nam diễn viên chặt cây. ]

[Hahahaha, diễn biến này thật kỳ lạ. ]

[Diễn viên Cố: Vợ tôi hình như đã yêu tôi hơn một chút? ]

Đợi gần xong, Dung Thanh Thanh mới nói: "Xem ra đủ rồi."

Sau khi nhìn thấy đồ ăn bị ăn tại điểm nhiệm vụ do tổ chương trình đặt ra, Dung Thanh Thanh nhìn xung quanh và phát hiện quả thực có dấu vết của động vật hoang dã.

Dựa vào dấu chân trên mặt đất thì có lẽ là một con hươu.

Nhìn thấy Dung Thanh Thanh kéo một đám cây có gai về, cô nghi ngờ hỏi: “Không phải là đi hái dứa à, sao lại chặt một đống cành có gai thế?”

Dung Thanh Thanh vòng quanh đám gai dứa dại cô mang về, chỉ để lại một lối vào. Lúc này cô mới giải thích: “Mép lá dứa dại và gân giữa ở mặt sau có gai dày, nhọn, là vật liệu bẫy tốt”.

Trong những ngày qua, một trong những phương pháp thường được nhóm của Dung Thanh Thanh sử dụng để tìm thức ăn là đặt bẫy.

Người xưa vẫn nói, không buông được con thì không bẫy được sói.

Dung Thanh Thanh cũng mang theo mấy gói sô-cô-la trong túi, vốn là để dùng trong trường hợp khẩn cấp, cô chưa kịp ăn, nhưng trước tiên cô phải đưa một miếng cho lợn rừng.

Cố Thạc nhìn cô bất đắc dĩ chia miếng sô cô la, cuối cùng cũng không nhịn được, khóe miệng cong lên.

Còn một thứ nữa để mua khi về.

* chắc ảnh mua cái tạp hoá cho bả quá

Thành Du và Quý Khắc nhìn nhau, cuối cùng Quý Khắc nhịn không được,hỏi: “ Thật sự có thể sao?”

Từ lúc đặt chân lên hoang đảo này, Thành Du và Quý Khắc dường như đã bị một tầng xui xẻo giáng xuống.

Thành Du nhìn Quý Khắc: “Cho dù không được thì cũng được.”

Nếu không, đêm nay họ sẽ phải nhai vỏ cây.

Sau đó cũng cùng Dung Thanh Thanh và Cố Thạc kéo về toàn bộ thân dứa dại đã chặt.

Sau khi giăng bẫy, mọi người tìm chỗ trống để dựng lều gần bẫy thú, nhưng nhìn chung vẫn không có dấu vết của thú rừng.

Lúc dựng lều, Trần Thần đi tới bày tỏ thiện ý với Lâm Uyển Như: “ Vợ à, anh thật sự biết mình sai rồi.”

"Nhìn xem, cho dù em có tức giận với anh, Cố Ảnh Đế và Dung Thanh Thanh cũng chỉ có một cái lều, nếu em không tha thứ cho anh, thì cũng đừng gây phiền toái cho Dung Thanh Thanh."

* phiền toái? nghĩ vợ mình gây phiền ngkh thì chịu thua thật:))

Lâm Uyển Như mím môi, trong khi hai nhóm còn lại đang dựng lều một cách có trật tự. Cô lại quay đầu nhìn Trần Thần, trầm giọng nói: “ Em vẫn chưa có ý định tha thứ cho anh.”

Nhưng cô lại thực sự xấu hổ khi lại làm phiền Dung Thanh Thanh, Lâm Uyển Như nghĩ đến nghĩ lui rồi cầm lấy chiếc lều do Trần Thành đưa tới.

Lần này Thành Du và Quý Khắc đã học được bài học trước đó là ưu tiên lối vào lều ở bên nào.

Trong lúc những người khác đang cố gắng sửa lều, chỉ nghe thấy Dung Thanh Thanh ở ngoài cùng bên phải nói: “Tôi đã dựng xong rồi.”

Dung Thanh Thanh dựng lều rất nhanh, Cố Thạc chỉ đóng vai người hỗ trợ.

Cố Thạc đang muốn nói lại dừng lại: "..."

Dung Thanh Thanh học được những thứ này từ khi nào?

Thành Du và Quý Khắc nghe được giọng nói của Dung Thanh Thanh, ngơ ngác ngẩng đầu lên: "Hả? Dung Thanh Thanh nói đã dựng lều rồi à?"

Quý Khăc nhìn lều bên mình chỉ vừa mới sắp xếp xong hướng lều, lâm vào trầm tư.

[???? ]

[Những người khác vẫn đang ở giai đoạn xuất phát, nhưng Dung Thanh Thanh đã trực tiếp về đích. ]

[Hahaha, tôi cười chết mất, nhìn biểu cảm kinh ngạc của Quý Khắc kìa. ]

[ Cố Ảnh Đế: Em như thế này khiến tôi trông giống như người yếu đuối...]

Dung Thanh Thanh làm xong, trực tiếp chạy tới nơi giăng bẫy.

Quả nhiên, mùi hương ngọt ngào của sô cô la đã thu hút một con hươu.

Một âm thanh vo ve phát ra từ cái bẫy.

Nhóm người từ từ tiếp cận cái bẫy trong khi nín thở.

Quý Khắc vốn tưởng rằng mình vốn là đàn ông thì nhất định phải đi tìm Cố Ảnh Đế đối phó con thú hoang dã này, những người còn lại đều là phụ nữ với thân hình mảnh mai, có một con thú hoang dã như vậy, đàn ông càng mạnh mẽ hơn.

* Trần Thần cũng là phụ nữ hả anh?:)))

"Cố Ảnh Đế..." Chúng ta cùng nhau bắt con hươu này đi...

Lời còn chưa kịp thốt ra, liền thấy Dung Thanh Thanh bước nhanh về phía trước, dùng con dao quân dụng do tổ tiết mục đưa, đâm một cách thuần thục và mạnh mẽ vào động mạch chính trên cổ hươu rừng.

* tác giả khúc trước ghi là lợn, khúc sau ghi là hươu mà tui cũng edit là hươu nha.

Con dao xuyên thẳng qua lớp lông dày trên cơ thể con hươu, xuyên qua cơ thể một cách vững chắc và cắm xuống đất một góc 45°.

Con nai nhỏ vùng vẫy hai lần rồi ngã xuống đất.

Quý Khắc: "!!"

Thành Du: "??"

Cả hai người đều sửng sốt.

Lâm Uyển Như cùng Trần Thần: "..."

Bất ngờ lần 2.

Mặc dù lần trước cảm thấy rất bạo nhưng lần này vẫn là một mức độ sốc mới.

Cố Thạc biểu hiện rõ,Dung Thanh Thanh đã làm anh biết thêm một khía cạnh nữa của cô.

Về phần khán giả đang xem truyền hình trực tiếp lúc này lại bùng nổ.

[Wocao, đây thực sự là điều mà người thường có thể làm được sao? ]

[Mặc dù trước đây tôi đã bị sốc nhưng hiện tại tôi lại bị sốc thêm lần nữa! ]

[Mẹ tôi hỏi tại sao lại quỳ xem truyền hình trực tiếp! ]

[Nhìn vào sức mạnh và độ chính xác này, nếu không luyện tập hơn mười năm chắc chắn không thể làm được. ]

[Đừng ngăn cản tôi, hôm nay tôi nhất định sẽ trở thành fan của Dung Thanh Thanh! ]

Số lượng người hâm mộ trên Weibo của Dung Thanh Thanh đã tăng lên nửa triệu chỉ trong vài phút, và nó tăng vọt với tốc độ điên cuồng.

Rất nhanh, trên bảng hệ thống tự cứu của nữ phụ hiện lên một tin nhắn mà Dung Thanh Thanh đã lâu không gặp:

- -Đinh

【Chúc mừng ký chủ, số lượng fan của chị đã đạt tới 5 triệu, tiến độ tự cứu là 10%, hy vọng ký chủ tiếp tục cố gắng.】

Dung Thanh Thanh dừng lại một chút, sau khi hiểu được hệ thống đang nói gì, cô nhảy dựng lên: “Ok!”

Hết chương 11.

- ------------

Khúc nào đánh chữ sai thì mọi người comment nha

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK