Những người khác quay lại nhìn và thấy Dung Thanh Thanh đã lấy được một đống trúc từ đâu đó.
Cô dùng con dao quân dụng nhỏ chém hai nhát, cây trúc ngoan ngoãn bị chia làm hai.
Dung Thanh Thanh nhặt trúc lên,tay giữ chặt, dùng lực cố định. Đẩy thử nhẹ một chút để đảm bảo nó ổn định trước khi chuyển sang vị trí khác và cắm cây trúc thứ hai theo cách tương tự.
[Nó thực sự chắc chắn sao? ]
[Thật sự, kể từ khi tôi xem chương trình này, Dung Thanh Thanh mỗi ngày đều có thể mang đến cho tôi những bất ngờ khác nhau. ]
[ Sức lực của một người đàn ông cũng không thể ổn định đến thế, nhưng Dung Thanh Thanh lại dễ dàng xuyên thủng như vậy? ]
[Lần này tôi tin, Dung Thanh Thanh thực sự rất mạnh. ]
Nội tâm của các thủy quân đang chuẩn bị hắc Dung Thanh Thanh cũng cảm thấy có chút vi diệu, họ đã ngồi trực trong phòng phát sóng trực tiếp này rất lâu. Nhưng gần đây Dung Thanh Thanh biểu hiện không tồi, gần như xây dựng hình tượng thành nữ chủ.
Nếu ở lại đây lâu hơn, tất cả bọn họ đều sẽ không thể hắc tiếp.
Chị ấy mạnh như vậy thì biết hắc từ đâu? Lương tâm không thể chịu được sự thiếu hiểu biết này.
Bà Cố đang ngồi trong phòng khách xem trực tiếp cũng có tâm trạng tương tự. Dung Thanh Thanh không làm gì nhưng lại rất vừa mắt.
Trong phòng phát sóng trực tiếp trên di động, Khương Thanh Vân không nhịn được sau khi nhìn thấy ánh mắt ngơ ngác của những vị khách khác: "Phì." Bà cười lớn.
Cố Hải Vận vẫn luôn để ý tới hắn cũng gãi đầu, thật là dị thường.
Mẹ anh vốn là một phu nhân, làm sao trên miệng bà lại nở ra nụ cười như vậy.
Thế là một thành viên vô tội khác trong gia đình đã tham gia vào hàng ngũ xem phát sóng trực tiếp.
Cố Hải Vận lần đầu tiên xem truyền hình trực tiếp, khi bấm vào, anh nhìn thấy Dung Thanh Thanh và một nhóm người đang hòa hợp xây dựng nhà bằng trúc.
Về phần người anh trai của mình, anh ấy luôn đứng bên cạnh Dung Thanh Thanh. Sao lại có cảm giác nhìn rất chăm chú vào người bên cạnh.
Cố Hải Vận: "Hình tượng của anh cả không nên như thế này."
Có gì đó không ổn, anh muốn tiếp tục nhìn xuống!
Cùng lúc đó, Cố Hải Vận nhìn Dung Thanh Thanh trong phòng phát sóng trực tiếp, đầu óc trống rỗng.
Đây vẫn là Dung Thanh Thanh độc đoán và kiêu ngạo kia sao?
Lục lại quá khứ, khoảng thời gian cô kết hôn với anh cả, cô đã làm loạn cả Cố gia.Hơn nữa tháng đó,Cố Hải Vận phải chuyển ra ngoài sống để trốn tránh hiện thực.
Không cần phải nói, người phụ nữ này thực sự rất khó đối phó. Anh thậm chí còn không muốn thừa nhận Dung Thanh Thanh là chị dâu của mình.
Nhưng bây giờ trong phòng phát sóng trực tiếp, người đang đứng trên cao xây nhà và làm việc cật lực thực sự là Dung Thanh Thanh?Nó thật là vi diệu.
Cố Hải Vận xuất thần, đẩy cửa phòng mình ra. Vừa vào phòng khách liền nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Khương Thanh Vân.
Nhìn thấy Khương Thanh Vân cong môi, Cố Hải Vận lắc đầu, nhất định là anh mở nhầm cửa nhà ai rồi!
Tại phòng phát sóng trực tiếp.
"Tam độ?" Thành Du cùng Quý Khắc đơ người nhìn nhau, chậm rãi nói ra câu này.
* chỗ này tui không biết dịch sao:))
Về phần Tô Vi và Vương Gia Vĩ, họ đã rất ngạc nhiên khi lần đầu tiên nhìn thấy Dung Thanh Thanh như vậy.
Xịt keo cứng ngắc quay đầu về phía những vị khách khác đã có phản ứng, thậm chí còn bước tới giúp đỡ.
Ngơ ngác mà hỏi: "Sao mọi người không có vẻ ngạc nhiên chút nào thế?"
Lâm Uyển Như cũng bước tới giúp xây dựng ngôi nhà trúc.
Đồng thời, cô nhàn nhạt nói: "Có lẽ nên tự mình thích ứng đi, Thanh Thanh quả thực rất lợi hại."
Cô cảm thấy, cho dù Dung Thanh Thanh có làm đảo loạn trên hoang đảo này thì bọn họ cũng không ngạc nhiên.
Hơn nữa, nó chỉ là một ngôi nhà trúc đơn giản.
"Thanh Thanh, chúng tôi đến giúp cô. " Mọi người phản ứng, cùng nhau hợp tác.
Dung Thanh Thanh đang chỉnh lại các thanh dầm chịu lực của ngôi nhà, trong khi Cố Thạc và Vương Gia Vĩ đi đến một cây cọ cách đó không xa và bắt đầu chặt lá cọ.
Lá cọ có hình kim, mảng lá to,nếp lá nhiều và dày. Tính linh hoạt cũng rất tốt nên rất lý tưởng để sử dụng lợp mái nhà.
Với sự tham gia của mọi người, việc xây nhà diễn ra nhanh hơn nhiều, không quá mười phút, một ngôi nhà trúc đơn giản đã hoàn thành.
Lúc Lâm Uyển Như đang giúp chặt trúc, Trần Thần tiến tới nói: "Uyển Như, để anh làm. Công việc này không thích hợp với em, quá nguy hiểm."
Lâm Uyển Như nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Thích hợp hay không cũng không phải do anh quyết định, cho dù nguy hiểm thì một mình tôi cũng có thể làm được."
Trong những năm làm nội trợ, Trần Thần luôn lấy lý do yêu cô để ngăn cản cô làm bất cứ việc gì, Lâm Uyển Như cẩn thận suy nghĩ, cô nhận ra lúc đó mình đã bị tình yêu làm cho mù quáng.
Trần Thần sửng sốt, anh ta đã cố gắng hết sức để Lâm Uyển Như bỏ qua chuyện trước đó nhưng cô không những không tha thứ mà còn có thái độ cáu kỉnh.
Trong chương trình này, mọi người đều giữ khoảng cách nhất định với Trần Thần. Cứ coi anh ta như vô hình, điều này khiến Trần Thần cảm thấy rất đau khổ.
“Anh phải làm gì để em tha thứ cho anh đây?" Giọng điệu của Trần Thần gần như cầu xin. Anh ta nghĩ rằng Lâm Uyển Như rất yêu anh ta và chỉ giận dỗi trong chốc lát.
Lúc này mưa càng lúc càng nặng hạt, Lâm Uyển Như không biết giọt nước chua chát rơi trên má mình có phải là nước mưa hay không.
"Trần Thần, sau khi phim quay xong tập đầu tiên chúng ta ly hôn đi. Tôi sẽ không tham gia nữa." Tiếng mưa rơi trên hoang đảo, trên mặt hồ cách đó không xa xuất hiện những miệng núi lửa lớn.
* đau lòng quá đi mất...
Lâm Uyển Như vẫn nói chuyện ngọt ngào khi nhìn người đàn ông trước mặt, chỉ là có chút khoảng cách.
Tiếng nói vui mừng của Dung Thanh Thanh vang lên cách đó không xa: "Xong rồi!"
Dung Thanh Thanh liếc nhìn Lâm Uyển Như đang đứng dưới mưa, liền cau mày.Người đẹp bị mắc mưa? Như vậy không được.
Cô tiến lên,nắm lấy tay Lâm Uyển Như: "Chúng ta đi thôi,nhanh đi tránh mưa, bão sắp đến rồi."
Lúc rời đi, cô ghé vào tai Lâm Uyển Như thì thầm: “ Anh ta bị như thế bao lâu rồi?”
Lâm Uyển Như sửng sốt một chút: "Hả?"
Dung Thanh Thanh chỉ vào Trần Thần: "Anh ta có bệnh thì phải trị bệnh càng sớm càng tốt. Không thì đến giai đoạn nặng sẽ hết cứu đó."
Tra nam cần phải chữa bệnh càng sớm càng tốt, nếu không thả ra ngoài lại làm hại những cô gái ngoan.
Lâm Uyển Như cười nhẹ, để lộ hai lúm đồng tiền nông, Dung Thanh Thanh biết tâm tình cô không tốt liền an ủi cô.
Có chỗ che mưa che gió, Lâm Uyển Như nhấc chân lên, không muốn nghe Trần Thần nói thêm chuyện gì: “Đi thôi.”
Cố Thạc đi về hướng Dung Thanh Thanh: "?"
Dung Thanh Thanh vừa mới đi lướt qua anh?
[Hahahaha, Dung Thanh Thanh, nhìn diễn viên Cố đi kìa. ]
[Cười chết, Cố Ảnh Đế từ từ mở to hai mắt, tựa hồ đang nói: Cái gì vậy? Vợ tôi lại bỏ trốn theo phụ nữ của anh ta? ]
[Tôi không biết tại sao, nhưng tôi đã thấy hai từ “ủy khuất” trong lòng Cố Ảnh Đế. ]
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp chỉ biết bất lực nhìn nụ cười trên mặt Cố Anh Đế biến mất, dần dần trở nên vô cảm.
Uỷ khuất sao?Một chút cũng không có.
Sau khi Dung Thanh Thanh dẫn Lâm Uyển Như vào nhà trúc, đưa cho Cố Thạc một chiếc khăn trắng hồng: "Dùng khăn lau người."
* Phấn Bạch sắc á mọi người
Cố Thạc đương nhiên là đối tượng mà Dung Thanh Thanh quan tâm nhất, cho nên Dung Thanh Thanh lấy một chiếc khăn tắm từ trong túi đưa cho anh. Ngay cả khi lo lắng mỹ nhân bị nước mưa làm ướt, Dung Thanh Thanh cũng cùng lúc nhìn về hướng Cố Thạc.
Không thể làm cho đối tượng công lược của mình bị bệnh, nếu không cô ấy sẽ phạm tội lớn.
Dung Thanh Thanh lo lắng nhìn sang, Cố Thạc vô thức mím môi. Cô ấy vẫn đang chú ý đến mình.
Cầm lấy chiếc khăn mềm trong tay, trên đó vẫn còn thoang thoảng mùi thơm của Dung Thanh Thanh. Sống trên đời hai mươi tám năm, đây là lần đầu tiên tim Cố Thạc đập nhanh như vậy.
Cố Thạc khàn giọng nói: "Được."
Đây là chiếc khăn được Dung Thanh Thanh sử dụng. Nghĩ tới đây, Cố Ảnh Đế lại đỏ mặt.
*****
Với sự nỗ lực chung của mọi người, sau khi nhà trúc được xây hoàn chỉnh, họ cũng tránh khỏi cơn bão ập đến.
Sau cơn bão, trời nắng ấm. Cả nhóm vui vẻ lên thuyền và chuẩn bị cập bến hòn đảo trong đảo.
Thử thách thành công tại đảo trong đảo với tổ đạo diễn bảo hộ xung quanh. Đạo diễn rít một hơi thuốc dài, chậm rãi thổi ra vòng khói: “Xem ra đã đánh giá thấp bọn họ rồi.”
Ban đầu tổ chương trình dự kiến ở lại hòn đảo hoang này trong hai tuần nhưng hiện tại trong một tuần đã ghi hình xong tất cả.
Trợ lý đạo diễn đứng ngoài nói thêm: “ Vợ chồng Cố Ảnh Đế vốn được mời đến đây để đảm nhận vị trí lưu lượng lại có thể mang đến cho chúng ta một bất ngờ lớn như vậy.”
Đạo diễn chậm rãi dập tàn thuốc: “Ai mà ngờ Dung Thanh Thanh lại là bug lớn nhất trong show này.”
Trợ lý đạo diễn nhìn thấy một nhóm người từ màn hình phát sóng trực tiếp đi tới, yên lặng châm một điếu thuốc: "Đây là một trong những chương trình tạp kỹ nhàn nhất mà tôi từng quay."
Mặc dù kết thúc nhanh chóng nhưng mọi người đều vui vẻ. Đồng thời, hiệu quả của chương trình cũng tốt và lượng truy cập cũng rất đáng kể. Chiều nay, độ nổi tiếng tập một của chương trình đã vượt 0,1% so với chương trình《Hôn Nhân Của Chúng Ta 》nhà bên.
Đội ngũ đạo diễn rất vui mừng khi có thể vượt qua chương trình được đánh giá cao nhất toàn quốc của Nữ Vương Dung Nguyệt Nguyệt dù chỉ một chút.
“Có đủ tư liệu cho tập đầu tiên không?” Tổng đạo diễn hỏi.
Phó đạo diễn cũng chậm rãi dập điếu thuốc: “Đủ rồi.”
Đây là chương trình thoải mái nhất mà anh ấy từng quay, không có gì có thể so sánh được!
Mọi người xuống thuyền và nhìn thấy tổ staff trên đảo.
Họ thậm chí còn mang theo cả máy phát điện và không thiếu những thiết bị hiện đại.
Cùng một tác giả sinh ra, tại sao bọn họ lại xui xẻo như vậy?
Thành Du đi đến, giọng điệu vui vẻ: “Đạo diễn, trông có vẻ mọi người đang rất vui.”
Tô Vi cũng đồng ý: "Đúng vậy, chúng tôi ở đó gặm bánh quy nén một cách đáng thương, còn mọi người thì ở đây hưởng thụ."
Quý Khắc cũng phàn nàn: "Chúng ta có thể thảo luận về vấn đề này không? Lần sau, đừng cho chúng tôi bánh quy nén mà hãy cho một ít bánh mì."
Nếu không phải sau này xảy ra chuyện lớn, anh và Thành Du ngày ngày chỉ có thể nhai bánh quy nén.
Sau khi trải qua bao gian khổ, mọi người đã bắt đầu chỉ mũi dao hướng về tổ đạo diễn.
Một khoảng thời gian, các thành viên trong tổ đạo diễn bắt đầu đổ lỗi cho nhau.
"Đạo diễn yêu cầu chúng tôi sắp xếp như thế này."
"Vâng, đúng vậy!"
Đạo diễn kinh hãi: "?" Làm người đi chứ.
Dàn cast bị tra tấn sâu sắc bắt đầu nhìn nhau một giây: "Đã một tuần rồi, bạn có biết tuần này làm thế nào chúng tôi đến được đây không!"
[Hahahaha, mọi người đều có bầu không khí vui vẻ. ]
[Đạo diễn: Đừng tới đây!! ]
[Tập đầu tiên sắp kết thúc rồi à? ]
[Wocao, tôi cảm thấy không buông bỏ được. ]
[Chương trình này đã trở thành chương trình truyền hình yêu thích của tôi trong tuần này. Hãy nhanh chóng chỉnh sửa nó. Tôi muốn xem lại! ]
Dung Thanh Thanh nhìn vào điểm kinh nghiệm đang tích lũy trên bảng kinh nghiệm và rất hài lòng.
Đây mới chỉ là giai đoạn đầu tiên mà có rất nhiều điểm kinh nghiệm, đồng thời thanh tiến trình tự cứu cũng đang tích lũy.
Nghĩ đến điều này, Dung Thanh Thanh cảm thấy rất vui vẻ, nhìn mọi người đang vui vẻ cùng tổ đạo diễn, cô không khỏi bật cười.
Đây là một thời đại hòa bình hoàn toàn khác với ngày tận thế! Đơn giản là nó không quá đẹp!
Hết chương 17.
- ---------
Tớ edit nhanh nên không biết có đánh chỗ nào cấn cấn không, mọi người đọc nhớ comment để tớ chữa nhé!
Tớ sắp thi cuối kì rồi nên sẽ ra chap chậm mong mọi người thông cảm ạ.