• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm sau, vài thái giám dưới trướng Trường An ngồi canh tại cửa nhạc phường, “Sở cô nương, thủ lĩnh đại nhân phái tiểu nhân đến mời ngài về.”



Sở Từ ngồi trêи ghế, nàng chẳng hề nhìn bọn họ mà dồn toàn bộ sự chú ý vào cánh tay đang giữ tỳ bà của Thẩm Hoa Chi, “Tay trái không cần gồng, khi ngón tay gảy dây đàn thì đừng để nó đụng vào dây khác, có như vậy tiếng đàn mới trong và không lẫn tạp âm.”



Thẩm Hoa Chi hơi sợ, thái giám đứng ở cửa mang gương mặt tươi cười nhưng ánh mắt rất đen tối.



“Sở cô nương tốt nhất nên về cùng nô tài, chứ đại nhân mà tức giận thì khó giải quyết lắm.”



“Ngón tay đàn sai thứ tự rồi, tay trái trước mới đến lượt tay phải.” Sở Từ vừa chỉ dẫn vừa cầm tay hắn để điều chỉnh.



Thẩm Hoa Chi sao có thể không hoảng loạn, lời của thái giám kia quá đáng sợ.



“Sở cô nương…”



“Làm phiền công công chuyển lời rằng nô tỳ muốn ở nhạc phường mấy ngày.”



Thái giám đứng yên trong chốc lát rồi ngượng ngùng xoay người rời đi.



“Sư phó sống tại nhạc phường mà? Ngài phải về chỗ nào à?”



Sở Từ nghe thế bèn gượng cười, “Ta không đi đâu hết.”



“Ừm, sư phó, thái giám chả tốt lành gì nên ngài đừng quá thân cận bọn họ.” Nói xong Thẩm Hoa Chi mới nhớ bản thân cũng là thái giám, vì vậy hắn không khỏi cúi gằm đầu.



Đáng tiếc hắn nhận ra quá muộn, Sở Từ âm thầm lắc đầu, “Ta thấy ngươi cũng là con nhà giàu sang, vì sao lại vào cung?”



“Ta vốn là người Lĩnh Nam, phụ thân là viên ngoại còn mẫu thân là nha đầu thông phòng…”



Hỏi ra mới biết nhà Thẩm Hoa Chi vốn sở hữu vạn mẫu ruộng tốt, song đại hạn ba năm dẫn tới không thể thu hoạch lương thực. Bá tánh đều đổ về kinh thành, trong thời gian sống lay lắt, phụ thân hắn phát hiện giải pháp vào cung làm tôi tớ. Thẩm Hoa Chi là con vợ lẽ nên bị ép đi lên con đường này.



“Mẫu thân chết đói trêи đường chạy nạn, phụ thân nghe tin đao tử tượng họ Lưu trong kinh thành thu một người sẽ cho một trăm lượng bạc ròng bèn đưa ta tới đó. Phụ thân cầm tiền rồi chạy mất.”



Thẩm Hoa Chi kể đến đây liền khóc nấc lên. Sở Từ thương tiếc lại đau lòng, nàng dùng khăn tay dịu dàng lau nước mắt cho hắn. Thật đáng buồn, hai người bọn họ đều là những kẻ lưu lạc chốn xa lạ.



“Đừng khóc, sau này ở ngoài thì ngươi gọi ta là sư phụ, còn trong lòng cứ xem ta như tỷ tỷ.” Sở Từ vuốt tóc hắn, nàng cũng không biết nên an ủi thế nào.



Trường An đang trêи đường tới ngự thư phòng, những thái giám hay bám đuôi y quanh năm suốt tháng đi đằng sau một cách trật tự. Hễ nhớ đến trò khôi hài đêm qua thì cảm xúc của y rất đỗi phức tạp, y không hiểu sao mình lại mất kiềm chế để bị ăn tát như thế.



Đức Toàn là người được Trường An phái đi truyền lời, thấy hắn về thì y lập tức hỏi, “Sao rồi, nàng nói gì?”



“Bẩm đại nhân, nô tài nói rách cả miệng nhưng Sở cô nương vẫn không muốn quay về.”



“Hừ, coi bộ bản công quá tốt với nàng khiến nàng quên luôn thân phận.” Trường An giận tím mặt, y không ngờ nha đầu này chả chịu nể mặt mình, đã sai người mời nàng về mà còn chẳng biết điều. Nàng vẫn dám làm kiêu trong khi y thậm chí chưa tính sổ cái tát hôm qua.



“Nô tài nói thật, đại nhân chiều nàng ấy quá, ngài phải dạy dỗ lại thôi.”



“Đúng đó. Đối thực của một lão thái giám tại Nam Uyển suốt ngày bị đánh đập, còn bị Giác tiên sinh thọc cho chảy máu cả đêm. Thế nên nàng ta có dám hó hé gì đâu. Đã sống dựa vào thái giám thì phải hết lòng tận tụy chứ.”



“Mất hứng một cái liền nhăn nhó rời đi, ai chiều nổi tính xấu này.”



“Câm mồm, đừng so sánh nàng với mấy ả hư hỏng kia, chán sống rồi hả?” Trường An lớn tiếng quát nạt mọi người.



Lần này quả thật Sở Từ chọc giận Trường An nhưng đâu tới lượt kẻ khác chỉ tay năm ngón. Dẫu thế nào thì nàng vẫn là người của y, có xử trí cũng phải do y quyết định.



“Kẻ nào ban nãy lắm mồm thì hãy tự giác nhận ba mươi gậy.”



“Nô tài biết sai, nô tài biết sai…”



Đằng sau bức tường ở một ngã rẽ, Dụ Thái đứng sững tại chỗ. Khi nghĩa phụ sai hắn đưa đồ cho Trường An, hắn nào ngờ mình sẽ nghe được cuộc đối thoại này.



Oo———oOo———oΟ



Chạng vạng hôm sau, ánh tà dương nhuộm đỏ viện tử tĩnh lặng. Mắt cá chân đau khiến Sở Từ bỏ bữa, nàng muốn nhân lúc rảnh rỗi về phòng nằm nghỉ. Nàng vừa đẩy cửa thì tiếng khóc thút thít truyền đến.



Nghe có vẻ như phát ra từ phòng bên cạnh, Sở Từ thấy lạ bèn khập khiễng lại gần gõ cửa.



“Quế Hương, ngươi làm sao vậy?”



Tiếng khóc bên kia cánh cửa càng to hơn, Sở Từ nhẹ nhàng đẩy cửa mới phát hiện nó không khóa.



Quế Hương ngồi trêи giường, nước mắt nước mũi tèm lem khắp khuôn mặt và đôi mắt sưng đỏ hệt trái đào. Nàng ấy cũng chẳng ngại có người khác trong phòng, thậm chí còn khóc thảm thiết hơn chứ không hề cố gắng nín nhịn.



“Quế Hương, ngươi gặp chuyện gì khó xử à?”



“Lão già đáng chết nói đi là đi, bỏ lại ta một mình trong cung… Để ta bị người khác châm chọc.”



Sở Từ nghe nàng ấy gào rống mà chả hiểu gì cả, nàng hỏi, “Ai đi?”



Nước mũi của Quế Hương chảy ròng ròng, nàng ấy thét lên, “Vu Liên chứ còn ai nữa. Lúc trước sống chết đòi ta làm đối thực, giờ lên phố bị người ta chém rồi chết không toàn thây. Lão bỏ lại ta một thân một mình, bị người trong cung chỉ trỏ…”



“Cái gì?” Sở Từ không thể tin vào tai mình, Vu chưởng giám của hí viện đã chết?



“Sao lại như vậy? Chuyện xảy ra khi nào? Không phải hôm qua ngươi còn đi tìm ông ấy sao?”



Quế Hương bật dậy, dùng đôi mắt sũng nước nhìn Sở Từ, “Nếu biết trước lão sẽ gặp hạn lớn thì hôm qua ta đã tránh xa để đỡ bị lây xui xẻo.”



Sở Từ nhìn Quế Hương bằng ánh mắt phức tạp. Từ ngày Dụ Thái cho phép nàng nghe diễn ở hí viện, thỉnh thoảng nàng cũng ghé qua. Mỗi lần tình cờ nghe Vu Liên luyện giọng, nàng còn thầm nhủ ông mà hát chắc chắn vô cùng êm tai. Nàng chưa bao giờ nghĩ âm dương cách biệt ập tới nhanh như vậy.



Sở Từ trở về phòng, nàng ngồi xuống đúng lúc Bát Nguyệt bước qua cửa. Nàng ấy bĩu môi kiểu đó thì chắc là bị đồ đệ chọc tức.



“Sở Từ, ngươi không biết đồ đệ của ta đần cỡ nào…”



Bát Nguyệt mắng chửi theo thói quen, càm ràm hết thảy mọi hành động từ lớn đến nhỏ của Thận Chi.



“Sở Từ, Sở Từ…”



“A? Bát Nguyệt về rồi à.” Sở Từ hoàn hồn, nàng thất thần nhìn về phía Bát Nguyệt.



“Sao ngẩn ngơ vậy? Ngươi cũng bị đồ đệ chọc tức hả, nhưng ngươi bảo Hoa Chi ngoan lắm mà?”



Sở Từ thận trọng cắt ngang lời nàng ấy, “Ngươi biết chuyện Vu chưởng giám đã chết không?”



“Biết chứ, trong cung đồn khắp lên kìa. Nghe đâu ra ngoài gặp phải kẻ thù, cái đầu bị chặt của ông ấy còn chưa tìm được đấy.”



“Xem ra là thật rồi,” Sở Từ thoáng cảm thấy mất mát.



“Ngươi khổ sở cái gì, Quế Hương mới phải khổ sở chớ. Mất con gà đẻ trứng vàng thì khéo nàng ấy khóc tới chết à nha.”



Từ lúc vào phòng đến giờ, Bát Nguyệt nói liên tục nên cổ họng khô khốc, nàng ấy nhanh tay rót cho mình chén nước giải khát.



“Ngươi chắc không biết Vu chưởng giám tốt với Quế Hương lắm, tặng nào là vàng bạc châu báu rồi trang sức phỉ thúy cho nàng ấy. Hôm nay người ta hỏa táng Vu chưởng giám ở ngoài cung, Quế Hương còn chả thèm liếc nhìn lấy một lần,” Bát Nguyệt thì thào.



Tháng ba cỏ mọc én bay, ban ngày tương đối yên tĩnh nhưng hễ đêm xuống là dế mèn kêu vang ngoài phòng, khiến mọi người khó lòng chợp mắt.



Hai người trằn trọc mãi đến nửa đêm mới ngủ được thì bỗng có người gõ cửa.



“Bát Nguyệt, người bên xá việnTruyenHD



báo đồ đệ của ngươi bỏ chạy.”



Bát Nguyệt sợ tới mức tỉnh cả ngủ. Nàng ấy bật dậy, chưa mang giày đàng hoàng đã muốn rời khỏi phòng.



“Bát Nguyệt, không cần phải gấp, có gác cổng nên hắn không chạy đi đâu được.” Sở Từ thấy nàng ấy định ra ngoài với bộ quần áo luộm thuộm bèn đứng dậy khuyên nhủ.



“Ta biết nhưng ta sợ chưởng giám của viện bắt được sẽ phạt hắn. Thằng bé nhìn chắc nịch vậy thôi chứ còn nhỏ lắm, tính tình lại bốc đồng.”



Dù hai thầy trò đấu võ mồm hàng ngày song khi có chuyện thì Bát Nguyệt là người đầu tiên lo lắng cho hắn.



Sở Từ thấy nàng ấy phát khóc đến nơi liền xốc chăn rồi lấy xiêm y ở đầu giường, vừa mặc vừa bảo, “Khắp nơi đều có thị vệ tuần tra, hắn đảm bảo không thể vượt quá ba viện tử này. Ngươi tới ca phường đi, ta sẽ tìm ở hí viện.”



“Nhưng chân của ngươi…”



“Không sao đâu.”



Hai người ăn mặc chỉnh tề rồi lần lượt ra ngoài. Đêm hơi lạnh, Sở Từ run rẩy cầm đèn lồng, nàng cố gắng dồn trọng lượng vào chân trái để giảm bớt gánh nặng cho chân phải.



Ánh trăng ẩn mình sau đám mây và dần mất hút, bóng tối bao trùm hí viện. Sở Từ dùng đèn lồng soi đường, nàng cất tiếng gọi giữa màn sương đêm dày đặc.



“Thận Chi, Thận Chi…”



Mỗi lần nàng há miệng lấy hơi là sương mù lại chui vào khiến răng cửa lạnh cóng. Sở Từ dừng bước rồi thổi hơi ấm vào lòng bàn tay.



Đột nhiên, một người khoác áo choàng đen đứng dậy tại khúc quẹo trong hí viện. Sở Từ hoảng sợ kêu, “Ai đấy…”



Bóng người cao lớn kia thoáng sững lại rồi giơ tay gỡ mũ áo choàng – hóa ra là Dụ Thái.



“Sao…cô nương lại ở đây?” Dụ Thái lên tiếng trước, giọng nói dịu đi vài phần.



Sở Từ quan sát thấy bên cạnh Dụ Thái đặt một chậu than, giấy ở bên trong vẫn đang cháy hừng hực. “Ngươi đốt vàng mã cho người khác?”



Dụ Thái cụp mắt xuống, cái gật đầu của hắn gần như vô hình, “Ừ, là sư phó của ta.”



“Vu chưởng giám?”



“Ừm.”



Trong cung nghiêm cấm đốt vàng mã cho người chết, nhưng thi thể Vu Liên đang ở phòng ngỗ tácTruyenHD



của nha môn. Hắn không thể tới đó nên đành đốt vài tờ giấy tại nơi Vu Liên sinh hoạt để làm trọn tình nghĩa thầy trò.



Dụ Thái hiếm khi biểu lộ vẻ cô đơn như vậy, Sở Từ nhìn mà bất giác cảm thấy buồn bã. “Ngươi đốt đi, ta sẽ không nói cho người khác biết.”



Dụ Thái đáp lại bằng ánh mắt cảm kϊƈɦ, hắn tiếp tục ngồi xổm xuống để đốt vàng mã. Ánh lửa hắt lên mặt hắn, khiến cơ thể hắn cũng nóng lên.



Ngọn lửa chập chờn lúc sáng lúc tối, hồi nãy Dụ Thái đã đốt gần xong nên đợi thêm một lát là trong chậu chỉ còn lại tro tàn.



Dụ Thái không mang chậu than với vàng mã còn dư đi mà cất trong phòng Vu Liên; hoàng cung kiêng kỵ người chết nên để ở đây là an toàn nhất.



“Vu Liên là sư phụ của ngươi?”



“Ừ, trước kia ta từng hát tuồng, thái hậu nghe diễn rồi ta lọt vào mắt xanh ngài ấy nên được điều tới Lăng Xuân Cung.”



Ánh sáng đèn lồng đong đưa theo từng bước chân cà nhắc của Sở Từ. Dụ Thái nhìn chằm chằm hồi lâu, rốt cuộc hắn nhịn không được bèn mở miệng.



“Chân cô nương bị sao vậy?”



Sở Từ cúi đầu, nhỏ giọng đáp, “Bất cẩn nên bị trật chân.”



“Hồi trước ta có đóng vai võ phụTruyenHD



nên biết chút kinh nghiệm trị thương, nếu cô nương không ngại thì ngồi xuống để ta nhìn xem.”



Dụ Thái thấy nàng mãi không nhúc nhích thì cau mày nhưng trong lòng lại luống cuống.



Thật lâu sau Sở Từ mới chậm chạp ngồi xuống bậc thềm trước cửa và vén váy lên.



Phần sưng ở mắt cá chân Sở Từ lớn cỡ quả trứng gà, nàng phải cắn răng nhịn đau khi bàn tay to của Dụ Thái nâng cổ chân nàng lên.



“Sưng thế này sao còn chạy lung tung?”



“Đồ đệ của bạn cùng phòng chạy trốn nên ta đi tìm,” Sở Từ thấp thỏm trả lời.



“Ai mới vào cung cũng thế, nếu thật sự chạy thoát thì hoàng cung làm gì còn nô tài.”



Dụ Thái bất chấp lễ nghĩa mà từ tốn cởi vớ lẫn giày của nàng. Bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn tựa ngọc đập vào mắt, tay hắn khựng lại một cách mất tự nhiên.



Sở Từ xấu hổ muốn rút bàn chân trần về nhưng nó bị hắn giữ chặt.



Dụ Thái lấy ra một lọ dầu hoa hồng từ bên hông. Trong mắt những người diễn vai võ phụ như bọn họ, đây chính là thuốc vạn năng; bất kể bị bầm dập sau khi luyện võ, hay bị sư phó đánh vào tay thì nó đều hữu dụng. Bao nhiêu năm qua hắn vẫn giữ thói quen mang theo lọ dầu mọi lúc mọi nơi.



“Sưng nặng nên sẽ rất đau, cô nương ráng nhịn một chút.” Dứt lời, Dụ Thái quỳ một bên chân rồi đặt chân Sở Từ lên bên còn lại. Hắn đồng thời đổ dầu hoa hồng vào lòng bàn tay và xoa cho nóng lên, đôi mắt đen nhánh ngước nhìn Sở Từ còn hai tay phủ lên mắt cá chân của nàng.



“Ưm…” Sở Từ đau đớn rêи rỉ. Mắt cá chân nàng như sắp gãy tới nơi, nước mắt mất kiểm soát mà tuôn trào.



Bàn chân giữa hai tay Dụ Thái liên tục giãy giụa. Hắn biết nàng rất đau nhưng máu bầm quá nhiều, nếu không đánh tan thì vết thương sẽ càng trầm trọng hơn.



Sở Từ ra sức rút chân về nhưng lần nào cũng thất bại, nàng khóc như mưa, tay túm chặt bả vai Dụ Thái.



Lát sau, cơn đau kịch liệt dần thuyên giảm xuống mức độ mà nàng có thể chịu đựng. Sở Từ nhìn đỉnh đầu của Dụ Thái, nỗi ấm ức vô danh chợt trào dâng khiến nước mắt nàng lại lã chã rơi.



Dụ Thái chỉ dám ngẩng đầu đối mặt với nàng khi thấy máu bầm gần như tan hết, hồi nãy mà làm vậy thì hắn nhất định chẳng nỡ nặng tay. Hắn khẽ khàng than rồi chậm rãi mang vớ lại cho nàng, động tác nhẹ nhàng hơn cả gió xuân.



“Cô nương hãy giữ lấy lọ dầu hoa hồng này, mỗi ngày xoa hai lần vào buổi sáng và buổi tối. May cô nương đàn tỳ bà nên không cần đứng lâu, chắc mấy ngày nữa sẽ khỏi thôi.”Chú thích



TruyenHD



Tương tự nhà trọ tập thể.



TruyenHD



Người khám nghiệm tử thi.



TruyenHD



Vai phụ trong tuồng kịch biểu diễn đánh võ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK