• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Khốn nạn, tên Trường An dám ngó lơ pháp luật kỷ cương mà cấu kết với triều thần.”



Tại Khánh Đức Cung, thái tử giận tím mặt nhìn đống tấu chương về Tư Lễ Giám ở trêи bàn. Trong số này có tấu chương được quan phủ địa phương gửi từ nửa năm trước để cầu xin triều đình hỗ trợ.



“Thái tử bớt giận.” Dụ Thái dâng chén trà xanh rồi tự giác thối lui sang bên cạnh.



“Trường An ỷ vào phụ hoàng để gây chuyện tổn hại con dân, thử hỏi sao bản thái tử có thể không giận.” Thái tử rút đại một quyển sổ con của năm trước và mở ra cho Dụ Thái xem, hắn phẫn nộ tới độ quên mất Dụ Thái mù chữ. “Ngươi nhìn này, đây là nạn đói Giang Bắc thỉnh cầu mở kho cứu tế. Trường An giấu nhẹm suốt nửa năm mới trình lên, làm bá tánh trôi dạt khắp nơi, có người còn chạy tới biên cương.”



Giang Bắc rất gần biên giới phía bắc nhưng cách kinh thành cả vạn dặm, tấu chương mất hơn một tháng để tới kinh thành; bá tánh dù chạy nạn cũng chả đến đây. Hơn nữa phủ nha địa phương còn cố tình không báo cáo, tấu chương này được gửi bởi quan huyện nên nó là một tấu chương vượt cấp. Dù nó tới được kinh thành thì Trường An vẫn sẽ đè ép vì y đã nhận hối lộ.



“Hôm nay nếu không nhờ Tam công nhắc, bản thái tử cũng chẳng hay biết gì giống phụ hoàng và tiếp tục để Trường An thỏa sức giết hại con dân của triều ta.”



Dụ Thái không căm phẫn như thái tử, hắn chắp tay trước bụng rồi uyển chuyển cúi thấp người. Sau đấy hắn khuyên nhủ, “Thái tử bớt giận, việc cấp bách hiện giờ là mau chóng bổ cứu.”



Miệng thì nói vậy nhưng mắt hắn hiện vẻ đắc ý thấy rõ. Hắn nhìn tấu chương chồng chất trêи bàn mà nở nụ cười lạnh lùng gần như vô hình.



Oo———oOo———oΟ



Trường An lại ghé qua địa lao không phân rõ ngày đêm. Y cho thị vệ lui xuống rồi chậm rãi đến phòng giam và nhẹ nhàng mở cửa.



Rạng sáng Sở Từ mới đi ngủ nên giờ nàng đang say giấc. Tiếng hít thở đều đều vang lên dưới lớp chăn mới tinh, nữ tử khẽ thở ra hơi ấm với đôi mắt nhắm chặt và mái tóc đen xõa trêи gối.



Trường An ngồi tại mép giường ngắm nhìn gương mặt đáng yêu của nàng, sự ngọt ngào trào dâng trong lòng. Y tự oán trách mình bất cẩn, để Sở Từ trộm tâm mà không biết.



May là y kịp thời sửa sai.



Trong phòng giam tối mù, nam nhân thong thả nắm chặt bàn tay nhỏ của nữ tử.



Sở Từ lơ mơ quên mất mình đang ở nhà tù, nàng tưởng đây là phòng Dụ Thái nên lập tức nắm tay nam nhân và còn lẩm bẩm gì đó.



Nam nhân nghe không rõ nên cúi xuống rồi đưa tai đến sát bên miệng nữ tử, ai dè nàng lại ngưng nói mớ ngay.



Trường An dở khóc dở cười nhưng vẫn giữ nguyên tư thế. Nữ tử gần trong gang tấc, hương thơm từ cổ áo nàng dụ dỗ Trường An và bờ môi đỏ mềm mại còn ở ngay trước mắt y.



Chỉ thoáng nhìn thôi đã khiến Trường An miệng đắng lưỡi khô, y cầm lòng không đậu mà hôn lên môi nàng.



Bàn tay mịn màng làm Sở Từ phát hiện điểm kỳ lạ, tay Dụ Thái đâu như vậy. Nàng bỗng mở bừng mắt và thấy nam nhân cao lớn áp sát mình.



“Ưm…”



Nụ hôn vượt ngoài tầm kiểm soát, Trường An ôm nữ tử rồi dùng toàn bộ sức nặng của thân trêи đè nàng xuống. Y cạy hàm răng Sở Từ, chiếc lưỡi dài ngang ngược xâm chiếm khoang miệng nữ tử.



Sở Từ dựa sát vào tường, nàng giơ đầu gối chặn lại thân thể Trường An và đồng thời cho y ăn cái tát trời giáng.



Tiếng tát vang vọng trong phòng giam im ắng. Mắt Sở Từ đỏ đậm, nàng dùng tay áo lau đi mùi hương còn sót lại của Trường An rồi đạp thật mạnh làm y lảo đảo ngã xuống đất.



“Ngươi…”



Trường An tức tối đứng dậy, bàn tay y mất khống chế mà hướng về phía Sở Từ. Đúng lúc y sắp xuống tay thì tiếng bước chân truyền đến từ cửa phòng.



“Tạp gia khuyên tư công tốt nhất đừng động vào nha đầu này.”



Giọng nói the thé mang theo vài phần biếng nhác – người tới đúng là Diêu Tử Thăng. Ông thản nhiên ngồi xuống bên chiếc bàn ngoài phòng giam chứ chẳng hề ngó hai người lấy một lần.



“Sao ngươi lại tới đây? Không phải bản công đã ra lệnh cấm thăm hỏi sao?” Trường An vừa rút tay về vừa bực bội lườm Diêu Tử Thăng, kẻ chỉ thấp hơn y một cấp.



“Tư công chớ trách, tạp gia bị phong thấp nặng và đó giờ luôn được nha đầu này kê đơn. Vì vậy tạp gia mới đến hỏi han đơn thuốc, ngộ nhỡ mai mốt nàng ấy chết thì cũng còn biết đường chữa bệnh, tư công thấy đúng không?”



Diêu Tử Thăng giải thích đầy thuyết phục, ông nâng tay rót một chén trà đục ngầu; hương trà thấp kém của nhà tù khiến ông nhăn mặt ghét bỏ.



“Theo tạp gia biết thì đối thực của tư công là Minh Hủy trong cung hoàng hậu, sao tư công thân thiết với nha đầu này thế, còn chọn chỗ ngồi độc đáo vậy nữa?”



“Diêu công công hãy ăn nói cẩn thận.” Trường An nhìn Diêu Tử Thăng uống trà bằng ánh mắt tàn nhẫn.



“Tạp gia nào dám lỗ mãng.” Diêu Tử Thăng đặt chén trà xuống, ông đứng dậy rồi bước đến cửa phòng giam. Ông nghiêm chỉnh đứng cách chấn song và ra vẻ tử tế mà khuyên nhủ, “Nhưng tạp gia vẫn muốn nhắc tư công rằng nha đầu này là bảo bối của nội thị quan. Hiện giờ hoàng thượng vắng mặt nên thái tử cầm quyền, nếu động vào nàng ấy thì khéo Dụ Thái chó cùng rứt giậu rồi cắn tư công phụt máu đấy.”



Dụ Thái?



Trường An hoàn toàn coi khinh tên nô tài vô năng kia, y nhướn mày nhìn lão già đáng ghét, sự hung ác lóe lên trong mắt y. “Diêu công công không cần nhọc lòng.”



Trong lúc bọn họ nói chuyện, một người vội vã tới nhà tù. Bộ quan bào xanh nhạt chìm hẳn giữa nhà tù tăm tối nhưng các thị vệ vác đao theo sau hắn thì vô cùng nổi bật.



Đoàn người hùng hổ tiến vào nhà tù của Thận Hình Ti. Người dẫn đầu đội mũ quan lục phẩm, chân hắn mang giày lụa màu đen còn tay cầm lệnh bài vàng kim – là Nội thị quan Dụ Thái.



“Một nội thị quan hèn mọn mà cũng dám xông vào khu vực trọng yếu của Thận Hình Ti.”



Dụ Thái chưa kịp mở miệng thì Trường An đã gầm lên.



Dụ Thái nhìn Sở Từ ngồi trêи giường, đôi mắt sưng như quả đào kia khiến lòng hắn đau nhói. Hắn khom người bước vô phòng giam rồi vươn tay về phía nàng.



“Dụ Thái.” Sở Từ vội vàng nắm tay nam nhân, vết chai trêи tay hắn làm nàng rơi lệ.



Tim phổi Dụ Thái nứt toác trước tiếng gọi khẽ khàng, hắn giả vờ trấn định để đỡ nàng xuống giường.



Giây phút nắm lấy bàn tay mềm mại của nữ tử, trái tim hắn rốt cuộc được trấn an. Hắn lập tức dắt nàng rời khỏi phòng giam.



Trường An bị ngó lơ, y giữ chặt cánh tay còn lại của Sở Từ. Y dồn sức vào tay như muốn bóp gãy xương nàng.



“Nội thị quan xem thường kỷ luật hả?”



Dụ Thái nhìn bàn tay nắm chặt Sở Từ của Trường An, lửa giận bùng cháy trêи khuôn mặt tuấn tú, nó mãnh liệt tới mức đủ sức thiêu đốt mọi thứ. Hắn hất tay Trường An rồi đứng chắn trước Sở Từ và chẳng hề khiếp sợ mà đáp lại ánh mắt y.



“Tư công đang nói mình à?”



Hai người trực tiếp đối đầu làm bầu không khí nhà tù tràn ngập mùi thuốc súng và sấm sét ùng oàng. Người xung quanh nín thở cũng như chả dám hó hé, bọn họ đều sợ hai thái giám hung tợn này.



Dụ Thái cứ như trở thành con sư tử mạnh mẽ chỉ sau một đêm. Tuy cấp bậc hắn thấp hơn Trường An nhưng nhìn đôi mắt điên cuồng đầy tính xâm lược kia, y cảm tưởng hắn sẽ lập tức há mồm nuốt chửng mình.



Trường An áp sát từng bước một, ánh mắt y vô cùng cay nghiệt. “Dụ Thái, ngươi có vẻ coi thường lời cảnh cáo của ta nhỉ?”



Dụ Thái để Sở Từ đứng sau mình, những ngón tay xanh trắng nâng lệnh bài. “Giữ con dấu của Tư Lễ Giám nhưng lại cấu kết nội các, bẻ cong kỷ cương phép tắc, lạm dùng quyền lực mưu đồ chuyện riêng, hãm hại bá tánh trôi dạt khắp nơi và phụ bạc long ân mà hoàng thượng ban cho. Trường An, ngươi phạm tội chém đầu.”



Những lời này khiến Trường An choáng váng, sự kiêu ngạo trêи mặt y suy giảm còn cặp mắt hoa đào nhíu lại như nghe không rõ. “Ngươi nói cái gì?”



Dụ Thái cười lạnh lẽo, hắn không đáp lại và nhanh chóng dẫn Sở Từ rời khỏi nhà tù. Hắn dùng ánh mắt lạnh băng để ra hiệu cho đội trưởng thị vệ.



Nhận được mệnh lệnh nên mấy thị vệ cầm đao ùa vào nhà tù, bọn họ xông thẳng đến một Trường An vẫn chưa hoàn hồn.



Có những cá nhân dù khoác lên tấm da người nhưng đáng sợ hơn cả thú dữ. Đừng chọc giận và xâm phạm lãnh thổ của bọn họ, bởi vì biết đâu dưới lớp da kia cất giấu con thú điên cuồng gấp bội kẻ ác.



Diêu Tử Thăng dõi theo bóng lưng Dụ Thái, ông chẳng đoái hoài gì đến Trường An mà yên lặng rời đi.



Ánh nắng sớm mai dịu dàng bao phủ hoàng cung, Sở Từ đi sau Dụ Thái giữa những bức tường ngang dọc đan xen.



Sự lãnh đạm ban nãy của nam nhân khiến Sở Từ giật mình và thấy hắn thật xa lạ; hắn quyết đoán đoạt mạng người, thậm chí còn khiếp đảm hơn Trường An vài phần. Nếu không biết hắn là Dụ Thái thì chắc nàng sẽ sợ hãi.



Dụ Thái giống một con dã thú, sau khi chém giết xong thì thu hồi sự tàn bạo. Dưới ánh mặt trời của buổi ban mai, hắn dần dà khôi phục bình tĩnh.



Sở Từ im lặng theo sau Dụ Thái, nàng vẫn chưa hết bàng hoàng.



Đột nhiên, nam nhân dừng bước. Sở Từ ngẩng đầu và thấy một bóng đen đổ ập xuống mình.



Những nụ hôn bất an lại nồng nhiệt dừng tại khóe miệng Sở Từ. Xưa nay Dụ Thái luôn tuân thủ lễ nghi; hắn không bao giờ đi quá giới hạn khi ở bên ngoài, nếu nắm tay cũng sẽ chọn lúc vắng người. Thế mà hôm nay hắn táo bạo hôn nàng, chứng tỏ hắn cực kỳ hoảng loạn.



Sở Từ đón nhận nụ hôn trúc trắc này và duỗi tay ôm lấy nam nhân. Hàm răng trắng tinh nhấn nhá cắn môi hắn còn đầu lưỡi mơn trớn cằm hắn; nàng muốn nói với đối phương rằng mình đang ở đây.



Bên bức tường cung điện kéo dài được đắm mình trong nắng ban mai rực rỡ, hai người nhiệt thành hôn nhau cho đến khi Sở Từ suýt nghẹt thở.



Dụ Thái buông nàng ra nhưng vẫn lưu luyến khôn xiết, hắn kiên định ôm nàng vào lòng và gương mặt cọ cọ vành tai nữ tử. Cuối cùng thì thể xác trống rỗng của hắn cũng tìm thấy hồn phách.



“Có sợ không?”



Sở Từ lắc đầu, cái miệng sưng lên của nàng thở ra hơi ấm khiến đôi mắt ướt át. “Không, nhưng ta rất nhớ chàng.”



Dụ Thái nghe vậy bèn ôm nàng chặt hơn, hắn vùi đầu vào vai nữ tử rồi khẽ nức nở.



Sống hơn hai mươi năm mà giờ hắn mới cảm nhận trọn vẹn một điều: có được nàng là may mắn của hắn, còn không được thì cũng là số mệnh.



“Cô nương về trước đi, ta cần tới chỗ thái tử phục mệnh.”



Dù nói thế song cánh tay Dụ Thái giống hệt rễ cây bám trêи người nữ tử, như thể hắn muốn ở bên nàng cho đến vĩnh hằng.



“Ừm.”



Oo———oOo———oΟ



Trường An rớt đài tất nhiên sẽ liên lụy vô số người, rất nhiều thái giám trong Tư Lễ Giám bị điều tra chứ không riêng gì quan trêи triều. Thái tử ra lệnh cho Dụ Thái quản lý việc này nên hắn không dám lơ đãng, mãi đến lúc trống canh ba vang lên thì hắn mới có thời gian quay về phòng riêng.



Dụ Thái cho lui tiểu thái giám thuộc cấp, nghĩ đến Sở Từ đang chờ là hắn lập tức vén áo rồi chạy như điên giữa màn đêm.



Khi mở cửa sân, thấy ánh nến hắt lên cửa sổ thì lông mày Dụ Thái mới giãn ra; hắn rất sợ đây chỉ là một giấc mộng.



Hắn xoay người khóa cửa lại rồi đi về phía phòng.



Ánh trăng chiếu lên ván cửa, Dụ Thái vừa đẩy cửa bước vào thì mùi hoa nóng ẩm kéo tới làm mờ cả mắt hắn.



Hắn muốn mau mau được thấy Sở Từ nên chẳng nghĩ nhiều mà vén mành gian trong, khung cảnh trước mắt suýt nữa khiến hắn chảy máu mũi.



Hơi nóng bốc lên từ thùng tắm, cánh hoa sặc sỡ trôi nổi trêи mặt nước trong veo. Nữ tử ngồi trong thùng, da thịt trắng nõn được nhuộm lớp phấn hồng và mái tóc đen ướt nhẹp quấn lấy vai nàng. Cơ thể với những đường cong hấp dẫn chìm hơn phân nửa trong nước, bộ ngực mê người như ẩn như hiện.



“Khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang”TruyenHD



có lẽ là để mô tả vẻ đẹp này. Khi Sở Từ chớp chớp đôi mắt trong trẻo, Dụ Thái cảm tưởng có muôn vàn tia sáng rực rỡ phát ra từ nó. Hàm răng trắng của nàng cắn nhẹ môi dưới còn cổ lẫn vai nàng hơi đưa về trước, tạo ra đường cong duyên dáng. Tất cả vẽ nên bức tranh quyến rũ động lòng người và khiến người ta không khỏi yêu thương.



Dụ Thái ngắm nàng đến thất thần, cả người hắn ngứa ngáy và hơi thở trở nên dồn dập. Hắn gấp gáp di dời ánh mắt.



“Cô nương…tắm xong nhớ kêu ta.”



Sở Từ thấy nam nhân định bỏ đi thì nhíu chặt mày rồi hấp tấp ngăn cản, “Sao chàng phải đi chứ?”



Nàng ám chỉ hắn không cần làm thế. Lần trước hắn bắt gặp nàng tắm rửa thì hai người chưa thổ lộ tình cảm song lần này khác; trêи cơ thể Sở Từ có chỗ nào mà hắn chưa từng thấy hay chạm vào.



Mặt Dụ Thái đỏ lựng, hắn gian nan xoay người lại nhưng vẫn đứng chôn chân tại chỗ.



Sở Từ đứng dậy, nàng vươn cánh tay ngọc rồi ôm lấy nam nhân. Hai ngọn núi phớt hồng áp vào ngực Dụ Thái, đầu иɦũ ɦσα anh đào làm ướt áo hắn.



Sở Từ phấn khích thì thầm bên tai nam nhân, “Ta muốn tắm cùng chàng.”



Chút lý trí còn sót lại trong đầu Dụ Thái tan biến, hắn ấn Sở Từ xuống nước để tránh cho nàng bị cảm lạnh. Kế tiếp hắn vòng ra sau bình phong, bóng người cởi bỏ quan bào chập chờn trêи màn che.



Dụ Thái ngâm mình trong thùng làm nước tràn ra một nửa. Hai người ngồi đối diện nhau, mắt ai cũng đong đầy tình yêu vừa nồng nàn vừa ngọt ngào.



Bất kể hai người đã quan hệ bao nhiêu lần thì mặt hắn vẫn đỏ bừng, điều này khiến Sở Từ nhịn không được mà bật cười. Cơ thể mềm mại nương theo dòng nước để nhẹ nhàng đè lên người nam nhân, bờ môi đỏ được tô thêm ái tình hôn môi hắn.



Trong thùng tắm bốc hơi nóng và đầy hương hoa, hai chiếc lưỡi thân mật quấn quít. Sở Từ ôm cổ nam nhân, nàng mãnh liệt ɭϊếʍ mút môi hắn.



Nước vẫn còn nóng nên có vẻ Sở Từ tắm chưa lâu; hơn nữa bây giờ đã canh ba, nàng không có thói quen tắm khuya.



Dụ Thái bỗng nhiên tỉnh ngộ. Tay hắn siết chặt vòng eo nữ tử, thân hình cường tráng giúp hắn đảo ngược vị trí hai người. Hắn cắn mạnh môi dưới của Sở Từ rồi cất tiếng nói đứt quãng, “Cô nương cố tình.”



Sở Từ chẳng phản bác, tay nàng vuốt mái tóc sũng nước của nam nhân còn cái miệng đỏ thắm thẳng thừng đáp, “Ta muốn thân mật với chàng thì có gì sai?”



Khóe môi nàng cong lên, nó chưa kịp hạ xuống thì hai chân đã bị Dụ Thái tách ra rồi kẹp lấy eo hắn. Nước nóng chảy vào âm đạo rộng mở khiến nàng hơi khó chịu.



Nhiệt độ cơ thể nam nhân chợt tăng cao một cách đáng sợ, Sở Từ biết hắn muốn làm gì bèn chủ động kẹp chặt chân. Cánh tay ngó sen treo trêи người hắn, đôi mắt giật giật của nàng toát lên sự căng thẳng.



Nam nhân si mê cúi đầu ngậm lấy môi Sở Từ, hai bàn tay mơn trớn tấm lưng mịn màng. Phía dưới làn da tựa tơ lụa là xương sống, Dụ Thái lần theo con đường này để chạm tới bờ ʍôиɠ mềm mại.



Nam nhân nâng ʍôиɠ nữ tử rồi mạnh tay xoa bóp, da thịt tiếp xúc trong nước tạo cảm giác khác hẳn. Sở Từ mắc cỡ trốn tránh nhưng dù nàng trốn đến đâu cũng bị nam nhân bắt về rồi vuốt ve ʍôиɠ nàng như trả thù.



“Ưm…”



Lớp lông tơ rậm rạp trêи âm đạo lay động theo dòng nước, ngón tay nam nhân di chuyển từ kẽ ʍôиɠ ra đằng trước. Tư thế này giúp mở rộng hoa huyệt, con đường thịt trơn trượt cũng nóng lên.



Dụ Thái vừa ôm Sở Từ vừa dùng ngón tay gảy âm vật đỏ tươi. Thân thể mẫn cảm của Sở Từ tức khắc run rẩy, nàng ngẩng đầu rồi nức nở kêu rêи, “Ưm… A…”



Bàn tay to hướng lên trêи, những ngón tay đầy vết chai đùa nghịch hai cái bánh bao trắng rồi bắt đầu chà đạp đỉnh bánh nhòn nhọn. Sở Từ cảm thấy mình giống hệt miếng gỗ trôi nổi trêи biển, nàng dần không phân biệt nổi Dụ Thái đang dùng tay hay bộ phận nào khác. Mặt nàng ướt đẫm mồ hôi, những âm thanh mơ hồ phát ra từ đôi môi đỏ, “Ư… Ha…”



Ngón tay ve vuốt hoa huyệt làm nước ấm lọt vô trong, sau đó nó hung hăng tiến vào con đường chật hẹp. Vách thịt ướt nóng, mật hoa chảy dọc theo ngón tay nam nhân.



Ngón tay thô ráp thọc vào rút ra, khiến Sở Từ ngứa ngáy lẫn sảng khoái. Những ngón tay nhỏ xinh của nàng túm lấy bả vai nam nhân còn miệng nũng ngịu ngâm nga, “A… a…”



Không gì khiến người ta cuồng nhiệt hơn hai trái tim cùng chung nhịp đập, Dụ Thái kϊƈɦ thích Sở Từ động tình lẫn khiến nàng chìm trong cơn say. Nữ tử đã sớm xụi lơ, cần cổ trắng nõn ngửa ra sau và uể oải dựa vào thùng tắm. Gương mặt Sở Từ tựa những cánh hoa tan tác màu đỏ thẫm.



Thân thể yếu ớt run rẩy trong vòng tay nam nhân, hai vai nàng thấm đượm màu hồng của tình triều. Ba ngón tay Dụ Thái rong ruổi bên trong đóa hoa thần bí, tiếng rêи rỉ hỗn loạn như bài ca dễ nghe cứ quanh quẩn bên tai hắn.



Hắn chẳng kìm lòng được mà cúi đầu ɭϊếʍ mút xương quai xanh của nữ tử, để nhấm nháp món ăn ngon mang tên giao hợp.



Những ngón tay giữa hai chân Sở Từ càng lúc càng tăng tốc, nàng thét lên khi đạt tới cao trào, “Ưm… Ha…”



Dụ Thái hôn đầu иɦũ ɦσα căng mọng, ngón tay trong cơ thể nữ tử đâm sâu và nhanh hơn. Sở Từ nghẹn ngào rêи rỉ, sau khi lên đỉnh thì cơ thể nàng kiệt sức mà chìm vào thùng nước đầy những cánh hoa lục bình.



Dụ Thái nhanh nhẹn ôm eo nàng, hắn duỗi tay lau mồ hôi trêи gương mặt xinh đẹp. Nam nhân đặt nụ hôn trìu mến lên bờ môi đỏ và lướt tay xuống ngực nữ tử.



Bộ ngực tuyết trắng còn lưu lại dấu tay hồng hồng, nam nhân thương tiếc cúi xuống hôn nhũ hoa và dùng tay nắn bóp ngực Sở Từ. “Hình như…to hơn trước một chút.”



Sở Từ thấy Dụ Thái giống đang ngắm cảnh đẹp bèn ngượng ngùng cúi đầu, nàng rúc vào lòng nam nhân rồi bĩu môi, “Ta đâu phải cô nương, ngực phụ nhân phải to hơn khuê nữ chứ.”



Hóa ra là thế.



Từ lâu Dụ Thái đã nghe các thái giám tán dóc rằng ngực của tú nữ mới vào cung đều nhỏ xinh, mặc yếm vô là gần như phẳng lì. Tới hồi được sủng hạnh thì hai иɦũ ɦσα sẽ đẫy đà, làm phần ngực áo cũng căng ra mấy tấc.



Dụ Thái nhớ lại hồi nãy Sở Từ nói nàng là phụ nhân, tuy ngoài mặt tỏ vẻ bình thản nhưng lòng hắn mừng rỡ như điên. Hắn ôm nữ tử đang thẹn thùng kia mà nhiệt liệt hôn mấy cái liền.



Tiếng hôn vang to rõ, Sở Từ ăn đau nên hờn dỗi đấm vai nam nhân.



Dụ Thái túm tay nàng rồi ấn lên vách thùng tắm, mắt hắn đượm vẻ đắc ý. Tay hắn một lần nữa nâng đôi chân thon dài của nữ tử, miệng hắn mỉm cười, “Cô nương vịn chắc nhé.”



Sở Từ chưa kịp phản ứng đã thấy nam nhân chui đầu vào nước, ngay sau đó thân thể nàng bị hắn kéo xuống. Nước ngập đến sát miệng, nàng kinh hoàng thảng thốt và bất lực đạp đạp hai chân.



Ngón tay nàng mới bấu chặt thùng tắm thì chiếc lưỡi ướt nóng của nam nhân bắt đầu ɭϊếʍ bên trong hoa huyệt vừa bị giày xéo.



“A…”



Tiếng thở dốc xen lẫn với tiếng rêи rỉ sung sướиɠ làm người nghe mặt đỏ tai hồng lại vang lên.



Nước tắm đã mất hết độ ấm, đang là mùa hè nên không tới mức đổ bệnh nhưng ngâm lâu vẫn sẽ thấy lạnh. Dụ Thái lau khô người Sở Từ rồi bế nàng lên giường.



Ánh sáng trắng đã hé dạng nơi chân trời. Dụ Thái không mặc quần áo cho Sở Từ; dưới lớp chăn, hai người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quấn lấy nhau như dây leo. Ngoại trừ cái chết thì đời này không gì có thể chia lìa bọn họ.



Dụ Thái ôm Sở Từ, một chân hắn cắm vào giữa hai chân nàng, vùng kín của hai người kề sát đối phương.



Trải qua lần hoan ái này, hắn chẳng còn tự ti về cơ thể khuyết tật. Nữ nhân trước mặt là thê tử của hắn, hai người sẽ ngày đêm dây dưa và cùng già đi theo những mùa hoa nở lại tàn.



Nếu trở thành thái giám là cái giá phải trả để nắm tay Sở Từ cả đời, thì hắn xin được vui vẻ chịu đựng.



Sự tĩnh lặng yên bình khiến Sở Từ cảm thấy mỹ mãn, nàng vừa cười rạng rỡ vừa ôm nam nhân.



“Từ nhi, chúng ta thành thân đi.”



Sở Từ ngỡ ngàng nhìn hắn với đôi mắt đỏ hoe.



Dụ Thái đau lòng hôn trán nữ tử rồi nói tiếp, “Nàng từng hỏi nếu ta là công tử thì có đến nhà nàng cầu hôn không.”



Dụ Thái khẽ cười, hai hàng nước mắt nóng hổi bất giác chảy xuống. Ngón tay hắn yêu chiều xoa mặt Sở Từ, hắn cầm lòng không đậu mà nức nở, “Dẫu là thái giám thì ta vẫn muốn cưới cô nương làm thê tử.”



Vì vậy chỉ cần Sở Từ nguyện ý thì bất chấp tấm thân khiếm khuyết này, hắn cũng muốn dùng tam thư lục lễTruyenHD



để rước nàng về nhà.



Dụ Thái biết rõ mình khác Trường An. Song chính vì xuất thân thấp hèn nên hắn càng thấu hiểu cái gì sẽ khiến hắn nghĩ thôi cũng thấy ruột gan cồn cào, cái gì sẽ làm hắn canh cánh trong lòng, và cái gì sẽ cho hắn sống chết có nhau.



Trái tim dành tặng Sở Từ không liên quan đến thân phận của Dụ Thái, hắn may mắn dữ dội mới có thể cưới nàng làm thê tử.



“Tướng công.”



Sở Từ khóc lóc thảm thiết và nhào vào lòng nam nhân.



Bình minh xóa tan màn đêm, rực rỡ như tương lai của hai người.



Vài ngày sau, Diêu Tử Thăng đột xuất ghé qua nhà nội thị quan. Ông mặc quan bào màu đỏ giống hệt Trường An lúc trước.



Dụ Thái cố tình thu xếp để nghỉ hưu mộc cùng ngày với Sở Từ, hắn nghe có người gõ cửa bèn rón rén đứng dậy. Đêm qua hai người biết không cần dậy sớm nên quậy đến hừng đông mới chịu ngủ.



Đôi mắt thâm quầng lẫn những vệt hồng trêи cổ nữ tử làm Dụ Thái đau lòng, hắn kéo chăn che kín người Sở Từ và cúi đầu hôn nàng. Sau đấy hắn thay quan bào rồi mới bực bội bước ra cửa.



Dụ Thái vừa đóng cửa phòng vừa thắt chặt mũ, hắn đi về phía cửa sân.



Diêu Tử Thăng chờ sốt hết cả ruột, nhưng khi thấy dáng vẻ mới tỉnh dậy của Dụ Thái thì ông nhanh chóng hiểu ra mình tới chả đúng lúc. Cái này cũng khó trách, ai mà không lưu luyến khi có noãn ngọc ôn hương trong lòng.



“Mời công công vào.”



Dụ Thái thấy Diêu Tử Thăng đến một mình liền lạnh nhạt mời ông vào sân.



Thái độ không chào đón rõ ràng như thế làm Diêu Tử Thăng ngớ người. Lúc bước vô sân, ông phát hiện cửa phòng đóng chặt còn Dụ Thái ngồi bên chiếc bàn ngoài sân; hiển nhiên hắn chẳng định mời ông vào nhà.



Diêu Tử Thăng biết mình tới không đúng lúc song nào ngờ Dụ Thái bạc đãi dữ vậy; chẳng cho ông vào nhà thì chớ, lại còn bỏ qua trà nước mời khách và để khách ngồi ngay trong sân.



Ông xấu hổ ho nhẹ hai tiếng, “Nội thị quan nói là làm nên tạp gia đến cảm tạ.”



Dụ Thái chẳng thèm nhìn ông, hắn thấy cũng gần trưa rồi bèn cất bước vào nhà bếp. Hắn rửa sạch gạo và bỏ vào nồi, sau đấy đặt lên bếp để nấu cháo.



“Hôm nay nghỉ hưu mộc nên không chuẩn bị trà, mong công công đừng trách.”



Hàm ý là hắn không có trà bánh gì hết, ông hãy biết điều mà nói nhanh rồi biến cho khuất mắt.



Gần đây Diêu Tử Thăng mới tiếp xúc với Dụ Thái, ông đâu ngờ hắn lại là kẻ nhỏ mọn. Ông chỉ hơi quấy rầy thời gian với mỹ nhân của Dụ Thái mà hắn đã nói năng chả nể mặt gì hết.



Ông thầm than nhưng cũng không chấp nhặt với người trẻ tuổi. Diêu Tử Thăng tằng hắng rồi nghiêm túc đề nghị, “Tư Lễ Giám còn trống mấy vị trí, nội thị quan có định vào làm không?”



Suy cho cùng, nhờ Dụ Thái tiến cử với thái tử gia mà ông mới nắm giữ chức vụ hiện tại. Vì vậy hễ có vị trí tốt thì ông đương nhiên nghĩ đến hắn đầu tiên.



Dụ Thái múc nước rửa rau, sau đó hắn vừa thái rau vừa trả lời, “Đa tạ ý tốt của công công, nhưng hạ quan dốt đặc cán mai nên không đủ sức đảm nhiệm chức vụ nào cả.”



Nam nhân hất nước rửa rau, Diêu Tử Thăng suýt nữa là ăn nguyên thau nước. Ông sợ tới mức gấp rút tránh sang một bên.



Người khác chắc sẽ không hiểu tâm tư Dụ Thái, song qua sự kiện nhà tù thì Diêu Tử Thăng đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn.



Dụ Thái chẳng định làm quan đơn giản vì muốn tránh xa mầm tai họa. Nội thị quan không phải chức quan lớn nhưng tại hậu cung, một câu từ miệng hắn có sức nặng hơn bất kỳ ai. Hắn muốn xây dựng vùng trời riêng cho Sở Từ nên dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ và không quản chuyện nguy hiểm.



Diêu Tử Thăng thấy hắn tất bật thì nở nụ cười; ai có thể tưởng tượng kẻ lật đổ Trường An Tư công lại đang bận nấu ăn cho một nữ nhân chứ.



Một thái giám như hắn mà sở hữu cả tình yêu nam nữ lẫn tấm chân tình thì đúng là có phúc.



Thôi vậy, Diêu Tử Thăng cũng đâu tính ép buộc hắn. “Tạp gia xin phép không quấy rầy nội thị quan hầu hạ nữa.”



Dụ Thái chả tức giận vì câu chế nhạo này, hắn ngẩng đầu dõi theo bóng lưng Diêu Tử Thăng. “Một tháng sau ta sẽ thành thân với cô nương, công công có rảnh để tham dự không?”



“Các ngươi…?”



Diêu Tử Thăng xoay người, đây là lần đầu tiên ông chứng kiến nam nhân tươi cười.



Thái giám đón dâu có tiền lệ từ xưa nhưng chỉ lén tổ chức thôi, cùng lắm là mời người nhà ăn một bữa cơm. Dù có muốn làm lớn thì chưa ai dám gióng trống khua chiêng đón dâu; thứ nhất vì hoàng thượng không cho phép và thứ hai vì sợ người khác bàn ra tán vào.



Tuy nhiên, lời mời của Dụ Thái chứng tỏ hắn muốn mở tiệc lớn.



Dụ Thái biết ông đang nghĩ gì, hắn vẩy nước dính trêи tay rồi nói, “Hạ quan đã được thái tử đặc cách chấp thuận. Hôm qua cô nương còn bảo muốn mời công công nên công công nhất định phải tham dự tiệc vui cùng chúng ta.”



Oo———oOo———oΟ



Một tháng sau



Sau vài ngày mưa tầm tã thì bầu trời đã trong xanh trở lại, hôm nay còn là ngày lành nữa. Đột nhiên, có một tiểu ăn mày – khoảng mười lăm hay mười sáu tuổi – chạy hộc tốc về phía đám ăn mày ở phía đông thành. Hàm răng trắng của hắn đối nghịch với làn da đen nhẻm, hắn ồn ào nói chuyện với mấy ăn mày người ngợm bẩn thỉu.



“Ê, nhanh chân lên, đến trễ là chẳng vớt được gì đâu.”



“Vớt gì mới được chứ?” Một ăn mày khác đang ngủ trưa, hắn lẩm bẩm rồi quay lưng lại.



“Hôm nay phía đông thành có người đón dâu, nghe nói lễ rước hoành tráng lắm. Chúng ta bám theo phía sau thì chắc chắn sẽ chụp được kha khá đồ mừng.”



“Phía đông?” Tên ăn mày đang nằm nhớ phía đông thành làm gì có gia đình giàu sang. “Nhà ai thế?”



Tiểu ăn mày gãi mái tóc bù xù, hắn nhíu mày, “Nghe đâu là quan lớn hầu hạ trong cung thái tử.”



“Vậy chẳng phải là công công à? Thế gian này loạn rồi, đám hoạn quan ỷ có tiền liền giày xéo những cô nương tốt đẹp.”



Công công đón dâu?



Tiểu ăn mày lắc đầu phản bác, “Hôm qua nhóm của Cẩu Đản có thấy tân nương tử. Bọn họ bảo nàng ấy đẹp tuyệt trần, mà nàng ấy vừa thấy nam nhân mặc xiêm y tân lang đã lộ vẻ vui sướиɠ tột cùng.”



Kỳ quái thật, công công đón dâu thì tân nương tử chẳng phải một khóc, hai quậy, ba thắt cổ sao?Chú thích



TruyenHD



Nguyên gốc là một câu mô tả sắc đẹp của Trung Quốc (cũng là về khuôn mặt tròn và lông mày/đôi mắt đẹp) nhưng xin phép mượn thơ cụ Nguyễn Du để gần gũi hơn.



TruyenHD



Nghi lễ kết hôn truyền thống của Trung Quốc. Tam thư bao gồm: 1) Sính thư: dùng khi đính hôn, nhà trai trao cho nhà gái; 2) Lễ thư: nhà gái sẽ liệt kê chủng loại cùng số lượng lễ vật cưới hỏi khi gia đình hai bên chấp thuận cuộc hôn nhân; 3) Nghênh thân thư: dùng khi nghênh thú tân nương, tức là bước sáu “thân nghênh” của lục lễ. Lục lễ bao gồm: 1) Nạp thái: nhà trai sẽ nhờ người mai mối để dạm hỏi nhà gái; 2) Vấn danh: nhà trai nhờ bà mối hỏi tên tuổi, ngày sinh của cô gái, sau đó đến tông miếu bói toán cát hung. Kết quả là “cát” thì mới tiến hành bước tiếp theo, “hung” thì dừng ở đây; 3) Nạp cát: sau khi bói toán được đến điềm lành thì định ra hôn ước; 4) Nạp chinh: nhà trai phái người đưa sính lễ đến nhà gái, nhà gái nhận sính lễ thì xưng là “hứa anh”; 5) Thỉnh kỳ: thỉnh nhà gái xác định ngày kết hôn; 6) Thân nghênh: ngày hôn lễ, nhà trai cần tự mình đi nhà gái nghênh đón, sau đó nhà trai về trước và ở ngoài cửa chờ đón. Nếu chưa thân nghênh mà chàng trai chết, cô gái có thể lấy người khác. Nhưng lỡ thân nghênh rồi mà chàng trai mới chết, dù chưa bái đường thì theo quy định của tục lệ, cô dâu chỉ có thể nhận mệnh ở góa suốt đời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang