• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sếp Tưởng, nếu không lấy được lô hàng kia về thì công ty chúng ta sẽ lỗ một khoản lớn.” Trợ lý Chu một đêm không ngủ, mới sáng ra đã vội vàng bấm điện thoại gọi cho Tưởng Minh Trác, “Hơn nữa tôi còn nghe được một vài tin tức không được tốt lắm.”

“Nói đi.” Tưởng Minh Trác bóp trán bước xuống giường, vết thương trên vai tối hôm qua còn chưa xử lý, hơi nhói lên.

“Thẩm thị muốn nhắm vào chúng ta, không chỉ muốn cắt đứt nguồn tài chính của chúng ta mà còn muốn nhân cơ hội này, thu mua công ty của chúng ta.”  

Tưởng Minh Trác: “Thu mua?”

“Đúng vậy. Bọn họ ngay từ đầu đã muốn thu mua công ty. Nếu tài chính của chúng ta có vấn đề Thẩm thị sẽ lập tức ra tay, mấy cổ đông lớn có thể chống đỡ được một thời gian nhưng mấy cổ đông nhỏ thì khó nói.”

Nói cách khác, hiện tại Minh Hạ đang nằm trong tình thế nguy hiểm.

“Lập tức mở cuộc họp cổ đông cho tôi.”

“Vâng.”

Phòng ngủ chỉ còn lại một mình Tưởng Minh Trác, anh lấy bật lửa, châm cho mình một điếu thuốc.

Đêm hôm qua cãi nhau, sáng sớm hôm nay đã không thấy bóng dáng của Thẩm Tri Hạ đâu.

Tưởng Minh Trác cũng lười để ý, nghĩ đến tên nhóc quậy phá kia chỉ thấy đau đầu, thế nên đơn giản gạt bỏ hết mọi suy nghĩ sang một bên.

Chia tay chỉ là vấn đề thời gian. Tưởng Minh Trác vẫn luôn tỉnh táo, rào cản này, anh và Thẩm Tri Hạ sẽ không thể nào vượt qua được.

Anh mở cửa phòng ngủ, định đi lấy đồ ăn sáng. Anh nghĩ: Vậy thì chờ xem, chờ đến lúc Thẩm Tri Hạ chán ghét, cảm thấy phiền phức, cũng có thể…..

Tưởng Minh Trác sững sờ ở tại chỗ.

Phòng bếp tràn ngập ánh nắng bình minh rực rỡ, bữa sáng đơn giản được bày sẵn ở trên bàn.

Sữa bò đóng hộp, bánh mì nướng xong hơi cháy khét, còn có mấy chỗ bị cháy đen, đã nguội lạnh. Nhìn qua trông không ra làm sao cả.

Ghế bị kéo ra, Tưởng Minh Trác ngồi xuống, nhìn thấy một tờ giấy note màu vàng được dán trên mặt bàn, trên giấy thì trăm phần trăm là chữ viết của tên chó con Thẩm Tri Hạ.

Anh ơi, em biết sai rồi mà.

Tưởng Minh Trác cau mày bỏ qua một đống lời nhận sai vô nghĩa, chỉ thấy dòng chữ được ghi ở cuối cùng.

Mẹ em bị bệnh, em phải về nhà xem.

Tốt lắm, một gáo dội tắt ngọn lửa nhỏ đang dâng lên trong lòng Tưởng Minh Trác.

Xem ra lão già nhà họ Thẩm cảm thấy mình nên hành động, bắt đầu bắt Thẩm Tri Hạ về nhà rồi.

Anh không nuốt trôi nữa, vứt hết đống đồ ăn vào thùng rác.

Nếu Tưởng Minh Trác phỏng đoán không sai, kế tiếp sẽ lôi Từ Lan Đình ra để mê hoặc.

Trong bệnh viện thành phố, mẹ Thẩm bệnh nặng trong lời đồn nghiêm mặt, thẳng thắn dạy dỗ đứa con trai 5 năm rồi không chịu về nhà.

“Con có biết mấy năm nay mẹ và ba sống như thế nào không hả? Con sao có thể ngoan cố như vậy? Chỉ vì một tên côn đồ mà đối xử với người nhà như vậy? Con muốn mẹ chết rồi thì mới trở về nhìn mẹ à?”

“Anh ấy không phải là tên côn đồ!” Thẩm Tri Hạ nín giận, cậu không hiểu, tại sao mọi người xung quanh ai cũng coi thường Tưởng Minh Trác?

Thẩm Tri Hạ: “Mẹ, tự bản thân anh ấy cố gắng mới có được ngày hôm nay, anh ấy rất có năng lực.”

“Chính vì cậu ta chỉ có thể dựa vào bản thân mình!” Mẹ Thẩm hận không thể khiến cho con trai mình hiểu cách đối nhân xử thế, “Điều này chứng minh cho cái gì? Chứng minh cho việc cậu ta không có lai lịch! Mẹ nói cho con biết, cho dù cậu ta có liều mạng kiếm tiền, đời này cũng không đuổi kịp Ngô Hiên bạn con!”

Thẩm Tri Hạ trợn tròn mắt: Thằng đần Ngô Hiên kia cả ngày chỉ biết tiêu xài tiền trong nhà phung phí, một cắc cũng không tự kiếm được, so sánh được với Tưởng Minh Trác à?

“Thái độ của con kiểu gì kia?” Mẹ Thẩm đánh lên tay Thẩm Tri Hạ.

“Có lực đánh người khác như vậy, mẹ còn không biết xấu hổ nói mình đang nằm trong ICU?” Thẩm Tri Hạ kiêu ngạo khó thuần, là một thiếu gia bị cưng chiều đến mức tùy hứng.

“Con muốn mẹ vào ICU mới vừa lòng à?” Mẹ Thẩm nói rơi nước mắt là rơi được.

Thẩm Tri Hạ nhìn mẹ mình, mặt không cảm xúc mở điện thoại lên chơi game.

Lúc mẹ Thẩm cảm thấy mình sắp tức chết, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

“Dì à, con tới thăm dì nè.” Giọng nói của Từ Lan Đình thanh thuần, rất dễ lừa gạt mấy vị trưởng bối.

“Ôi, Tiểu Đình tới đấy hả.” Mẹ Thẩm cười rộ lên, vẫy tay gọi người đến ngồi cạnh mình, lại kéo tay thằng con bất cần đời của mình, oán trách nói: “Còn không chào anh con đi, lễ phép đi đâu hết rồi?”

Ở chung một chỗ với tên côn đồ kia lâu như vậy, càng ngày càng không đứng đắn.

Thẩm Tri Hạ liếc nhìn Từ Lan Đình một cái, nhớ lại sự việc xảy ra tối hôm qua, đi thẳng vào vấn đề: “Anh ở đây làm gì?”

“Con….” Mẹ Thẩm định dạy dỗ cậu lại bị Từ Lan Đình cản lại, “Dì à, không có việc gì, con và Tri Hạ không cần phải khách sáo như thế.”

“Con nghe nói dì bị bệnh, muốn đến thăm dì.”

Thẩm Tri Hạ cười, nói: “Ồ, không tới sớm hơn cũng cũng tới muộn hơn, không phải chờ tôi tới rồi mới tới à?”

Cậu mở tài khoản WeChat, gửi tin nhắn cảnh cáo Từ Lan Đình [Từ Lan Đình, anh muốn thế nào?]. Từ khi bị cậu bị Từ Lan Đình lừa gặp mặt, anh ta như miếng cao da chó xé mãi không ra vậy vậy, lúc nào cũng gặp mặt đến phát phiền.

Từ Lan Đình chậm chạp trả lời: Nhóc con, ruồi đậu trứng nứt*.

*gốc là 苍蝇不叮无缝蛋 có thể hiểu là trong cuộc sống có rất nhiều chuyện bất chợt xảy ra nhưng phải có nguyên do của nó, có nguyên nhân mới có hậu quả. Trứng nứt tạo ra mùi hôi nên ruồi mới đậu vào.

Hy vọng cuối cùng của Uchiha: Bớt lo chuyện của người khác đi!

Landing: Thế giới bên ngoài rộng lớn, việc gì phải treo cổ mãi ở một cái cây.

Hy vọng cuối cùng của Uchiha: Chim mình quản không được nên khó chịu với việc người khác chung thủy à? Thằng ngáo đá.

Landing: Chậc chậc, mấy năm không gặp sao bé Tri Hạ của chúng ta lại nói chuyện như thế này vậy? Thật kỳ quái quá đi.

Thẩm Tri Hạ nghiến răng: Tôi đây không tin không có người nào trị nổi anh.

Cậu đứng dậy, lôi Từ Lan Đình ra ngoài: “Mẹ, con về đây, mẹ ở đây từ từ giả bệnh.”

Ra khỏi phòng bệnh, Thẩm Tri Hạ đến một hành lang không bóng người, muốn giải quyết rõ ràng với Từ Lan Đình.

Nhưng cuối cùng Từ Lan Đình lại là người mở miệng trước: “Em đó, làm loạn với người trong nhà như vậy mà không nghĩ tới hậu quả gì à?”

“Cắt.” Thẩm Tri Hạ chẳng hề để ý, “Lúc tôi bỏ nhà đi trốn, trên người nghèo đến mức chỉ có một cái quần cộc, làm sao, anh xem mấy năm nay tôi đã bị đói chết hay lạnh chết chưa?”

Từ Lan Đình: “Cho nên em không muốn về nhà, tính toán cả đời chỉ dựa vào đàn ông thôi à?”

“Đm!” Thẩm Tri Hạ tức giận, “Ai cần anh lo!”

“Đàn ông ấy mà, không đáng tin cậy đâu. Nhóc con, em có nghĩ tới nếu Tưởng Minh Trác….”

“Anh ngậm mồm đi!” Nghĩ đến sự lạnh lùng và quyết tâm muốn cắt đứt của Tưởng Minh Trác tối hôm qua, Thẩm Tri Hạ lại hoảng loạn.

Cậu đẩy Từ Lan Đình ra, hung tợn nói với anh ta: “Anh im mồm!”

Nếu không phải Từ Lan Đình, bọn họ sao có thể thành ra như bây giờ…..

Từ Lan Đình cười nhạo một tiếng: “Anh nghĩ người nên trách không phải là anh đâu.”

“Cái gì?”

“Mâu thuẫn của em và Tưởng Minh Trác, phải chắc đến 80 phần trăm không phải là do mối tình đầu.”

“Anh nghĩ mình là ông giời à?” Thẩm Tri Hạ nói, “Mối tình đầu của tôi là Tưởng Minh Trác, anh liên quan gì?”

Cậu còn chưa tính đến việc hồi trước bị tên điên Từ Lan Đình này lừa đâu! Nợ cũ còn chưa tính xong, đừng xàm xí ở đây với cậu.

“Tình tình của em chẳng tốt gì cả.” Từ Lan Đình cười, xoa đầu Thẩm Tri Hạ, “Trở về Thẩm thị đi, người cha yêu quý của em cứng đầu lắm, vẫn muốn chống đối với tình đầu của em kia kìa.”

Không có ai để ý, ở bên kia góc tường vang lên một tiếng tách của camera.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK