• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ăn cơm xong, Thẩm Tri Hạ ồn ào muốn đi uống hai ly.

Cậu mê chơi, Tưởng Minh Trác sẽ cùng cậu chơi. Mấy quán bar ở Bắc Kinh rất lớn, chỉ có những lúc Tưởng Minh Trác đi cùng với Thẩm Tri Hạ, cậu mới được đến.

Thẩm Tri Hạ cố ý chọn một chiếc siêu xe, là Rolls-Royce Phantom. Xe đi trên đường một lúc, Tưởng Minh Trác có chút đau đầu.

“Hôm nay Thẩm thiếu gia sao lại đến thế này? Vị kia nhà cậu….” Đi ra đi vào đều là người quen nhận ra Thẩm Tri Hạ, bọn họ nhìn thấy người đứng sau cậu là Tưởng Minh Trác,  lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.

Thẩm Tri Hạ cà phất lơ phơ ngồi xuống: “Làm sao? Không thể mang người nhà theo à?”

Người nọ cười mỉa một tiếng, mắt lại nhìn chằm chằm vào Tưởng Minh Trác.

Bạn bè của Thẩm Tri Hạ tuy rằng khinh thường Tưởng Minh Trác, nhưng những người khác đều biết, tập đoàn Minh Hạ đang trên đà phát triển mạnh mẽ, trong vòng 5 năm đã có chỗ đứng vững chắc ở nơi phố thị phồn hoa này.

Mà Tưởng Minh Trác, mới có hai lăm hai sáu đã là ông chủ của một công ty niêm yết, là người đàn ông vừa giàu có vừa nhiều tiền. Anh đi đến chỗ nào cũng là trung tâm, không ít người chân chó vội vàng chạy đến nịnh bợ.

“Nhìn cái gì mà nhìn!” Thẩm Tri Hạ ôm eo Tưởng Minh Trác, hung tợn nhìn người nọ, trông như giây tiếp theo có thể chạy đến cắn người.

Người nọ kẹp chặt đuôi bỏ chạy nhưng ánh mắt từ bốn phương tám hướng vẫn nhìn về phía này vẫn khiến Thẩm Tri Hạ khó chịu.

Thẩm Tri Hạ: “Đm, thật là mấy đứa phiền toái.” Nói xong càng ôm chặt eo Tưởng Minh Trác, oán hận nhìn Tưởng Minh Trác, “Anh nhìn anh đi, lớn lên đẹp như vậy làm gì, muốn làm hồ ly tinh à?”

Nam nữ đều thích kiểu người như anh.

Tưởng Minh Trác cười nhẹ một tiếng, nâng cằm Thẩm Tri Hạ, hôn xuống một cái: “Chỉ muốn quyền rũ em thôi.”

“Hừ….” Thẩm Tri Hạ thoát khỏi Tưởng Minh Trác, “Đừng có nghĩ ở chỗ này làm bậy bạ, em mệt lắm rồi.”

Đáp lại cậu chỉ là tiếng cười nhạo vô tình của Tưởng Minh Trác.

Trong đám người bỗng nhiên nổi lên một trận ồn ào, không biết là ai tới. Thẩm Tri Hạ rửng mỡ, nhảy dựng lên muốn đi xem, lại bị Tưởng Minh Trác bóp eo, ấn người ngồi lên đùi mình, cậu mới an phận không chạy đi lung tung.

“Đến cũng đến rồi còn không cho em đi chơi.” Thẩm Tri Hạ bất mãn lẩm bẩm.

“Đừng nghịch ngợm.” Tưởng Minh Trác nghiêm túc, “Em bị đau dạ dày, cho em uống rượu là quá đủ rồi, còn muốn phóng túng?”

“Anh mới phóng túng….”

Trong ánh đèn lờ mờ, hai người ở trong góc tối như hai con sói, quấn lấy nhau, hận không thể nuốt đối phương vào bụng.

Lúc đang hôn đến không biết trời đất gì, một giọng nói vui vẻ vang lên ở sau lưng hai người.

“Khụ khụ.” Người nọ mỉm cười gián đoạn, không chút để ý mình vừa phá hỏng chuyện tốt của người khác, “Xấu hổ quá, quấy rầy rồi.”

Tưởng Minh Trác giương mắt, thấy đây mới là một“nam hồ ly tinh” chân chính.

Lông mày dài và hẹp, hốc mắt sâu, môi đỏ, răng trắng. Trời sinh mang theo ba phần ý cười, nhìn là biết người này là một tên đào hoa vô tình.

Cùng không biết có phải là vì đi du học mấy năm nay hay không, trên người Từ Lan Đình cũng bớt vài phần phóng đãng, còn lắng đọng lại một ít khí chất văn nhã.

Nói trắng ra là phóng đãng nhưng cấm dục. Tưởng Minh Trác ban đầu còn không nhận ra đây là Từ Lan Đình có sinh hoạt cá nhân cực kì hỗn loạn trong truyền thuyết.

“Anh, anh sao lại….” Thẩm Tri Hạ trợn tròn mắt, theo bản năng nắm chặt tay Tưởng Minh Trác.

Tưởng Minh Trác nhỏ giọng hỏi cậu: “Không giới thiệu sao?” Ngữ khí ôn nhu, nhưng tay lại siết chặt eo của Thẩm Tri Hạ, làm cậu không cách nào thoát ra được.

“Từ Lan Đình thôi, anh cũng không phải không biết, giới thiệu làm quái gì.” Thẩm Tri Hạ muốn trốn lại không trốn được, cuối cùng đành ngồi trong lòng Tưởng Minh Trác, bày ra một bộ dạng cam chịu, vò đã mẻ lại sứt.

*Vò đã mẻ lại sứt – 破罐破摔, là từ câu ngạn ngữ 破罐子破摔 [子 thường đọc nhẹ giọng]: vò đã mẻ rồi thì chính là cái vò mẻ, không cần phải giữ cẩn thận nữa. Nghĩa bóng là vô trách nhiệm, không cầu tiến, mặc kệ.

Từ Lan Đình làm như không nhận ra sự bối rối giữa hai người, lịch sự bước đến bắt tay Tưởng Minh Trác.

“Cậu là bạn trai của Tri Hạ à, tôi đã nghe qua em ấy nói về cậu.”

“Ừ.”

Hai người trong mắt đều là ý cười, lặng lẽ giấu đi cảm xúc của mình.

Từ Lan Đình có vẻ rất hứng thú với Tưởng Minh Trác —— Anh ta biết Thẩm Tri Hạ không phải là người tốt tính gì, đây là lần đầu tiên thấy cậu trước mặt người khác ngoan ngoãn như vậy, giống như một chú chó con nghe lời.

Thật kì lạ, hóa ra sẽ có người cam tâm tình nguyện mang dây xích lên người, từ bỏ chốn phồn hoa sa đọa, cam tâm tình nguyện mà ngắm nhìn một phong cảnh không bao giờ thay đổi.

Từ Lan Đình không làm được, anh ta không tin Thẩm Tri Hạ có thể làm được.

Anh ta nhìn thẳng về phía Tưởng Minh Trác, âm thầm đánh giá, người này có bản lĩnh gì mà có thể thuần phục được tên khó chiều như Thẩm Tri Hạ.

Cũng chỉ là một tên bình thường không có gì đẹp xuất sắc.

Thậm chí còn mang theo khí chất lưu manh.

“Anh nếu nhìn đủ rồi thì đi ra ngoài đi.” Tưởng Minh Trác lãnh đạm lên tiếng, có chút không kiên nhẫn. Trình độ không biết xấu hổ của Từ Lan Đình vượt quá sức tưởng tượng của anh.

Cũng khó trách ngày trước Thẩm Tri Hạ thích Từ Lan Đình như vậy, “hồ ly tinh” kiểu kia ai mà không thích.

Nghĩ đến đây, tâm tình Tưởng Minh Trác chùng xuống.

Từ Lan Đình sửng sốt nhưng vẫn nở nụ cười: “Xem ra cậu đã biết sự tình ngày trước của tôi và Tri Hạ.”

Anh ta chậm rãi nhấp một ngụm rượu, thong thả nói: “Chuyện trước kia ấy mà, cũng đã qua lâu rồi, cậu đừng có để ý nhiều.”

Tưởng Minh Trác: “Tôi có để ý hay không, là chuyện giữa tôi và em ấy.”

Từ Lan Đình thâm ý nhìn anh, giống như một con hồ ly ranh mãnh: “Tôi không muốn bởi vì tôi mà hai người xảy ra hiểu lầm. Tri Hạ, em nói xem có phải hay không?”

“Phải con mẹ…..” Thẩm Tri Hạ như muốn nổ tung, sợ Từ Lan Đình nói chuyện mấy hôm trước hai người gặp nhau, “Này này, hai người không thân nhau, ngồi ở với nhau ở đây làm gì, à, Từ Lan Đình, Trần Trúc cũng tới phải không, anh đi tìm cậu ấy đi!”

“Trần Trúc là ai?” Tưởng Minh Trác ôm Thẩm Tri Hạ, hỏi cậu, “Sao em biết cậu ta?”

Thẩm Tri Hạ lỡ lời, hoảng hốt chớp chớp mắt, định nói thêm mấy câu để lái chủ đề nhưng Từ Lan Đình lại đổ thêm dầu vào lửa: “À, Trần Trúc là bạn tôi, mấy hôm trước tụ tập nên Tri Hạ mới quen.”

Nói xong còn chèn thêm một câu: “Đều là người quen cả, cậu đừng để ý.”

“Mấy hôm trước tụ tập?” Tưởng Minh Trác nhìn chằm chằm Thẩm Tri Hạ, không buông tha bất cứ biểu cảm nào trên mặt cậu.

Thẩm Tri Hạ cắn môi, hung hăng trừng mắt với Từ Lan Đình, không trả lời lại.

“Ha ha ha.” Từ Lan Đình xem chuyện vui đủ rồi, nhịn không được nở nụ cười, “Được rồi, tôi và em ấy? Em ấy chỉ là một cậu nhóc, nhưng tôi….”

Bụp một tiếng, tiếng cười của Từ Lan đình đột nhiên im bặt, nguyên nhân là do một cú đấm đánh thẳng lên người anh ta.

Tưởng Minh Trác nhịn rồi lại nhịn, nhưng không thể kìm lại được thô bạo.

“Tưởng Minh Trác, anh làm gì vậy! Anh sao lại đánh anh ấy? Anh điên rồi!” Thẩm Tri Hạ định đi lên kéo Từ Lan Đình đứng dậy, nhưng bị Tưởng Minh Trác chặn lại.

“Em đứng một bên chờ đi.” Âm thanh của Tưởng Minh Trác lạnh đến đáng sợ. Thẩm Tri Hạ sững sờ, tay chân luống cuống nhìn anh.

Tưởng Minh Trác nhìn về phía Từ Lan Đình, đáy mắt ngập tràn lửa giận: “Tôi hỏi anh, là Thẩm Tri Hạ chủ động tìm anh, hay là anh chủ động liên hệ với em ấy?”

“Tưởng Minh Trác, em thật sự không có gì với anh ta!”

“Em im lặng!”

Từ Lan Đình ôm bụng, gian nan đứng dậy, rõ ràng là đau đến mức hít một ngụm khí lạnh mà vẫn cố thể hiện một bộ dáng không thèm để ý, nói với Thẩm Tri Hạ: “Không có việc gì, sớm muộn gì cũng phải nhận lấy thôi.”

“Nhưng mà người của em ra tay mạnh quá, đau đấy.”

Tưởng Minh Trác nắm lấy cổ áo Từ Lan Đình, ép anh ta lên tường.

“Nói.” Tưởng Minh Trác hung hăng nhìn anh ta chằm chằm, cánh tay nổi lên gân xanh, nhìn trông rất đáng sợ.

Giống như lại trở về con ngõ nhỏ, anh bị đánh hiện nguyên hình, trở về thành một tên côn đồ ai ai cũng khinh thường.

Tưởng Minh Trác chán ghét mình như vậy, nhưng chẳng thể nào khống chế được lửa giận trong lòng. Anh như một con dã thú bị nhốt trong lồng sắt, nóng lòng muốn tìm lối thoát.

Và Từ Lan Đình xuất hiện trước mặt anh….

Nắm đấm còn chưa hạ xuống, một bóng người nhanh chóng chạy đến, đẩy Tưởng Minh Trác ra.

Người nọ đỡ lấy Từ Lan Đình, nhìn chằm chằm Từ Lan Đình từ trên xuống dưới, thấy Từ Lan Đình đau đớn che bụng.

“Anh ta đánh?” Người nọ lên tiếng, nghe qua thì vẫn là một thiếu niên ngây ngô.

Từ Lan Đình cả trán đổ mồ hôi lạnh, thuận thế ôm eo người nọ: “Không phải chuyện của cậu. Trần Trúc, cậu đừng gây thêm chuyện cho tôi.” Nói xong lại kêu lên một tiếng, “Đm, đau.”

Trần Trúc không nói lời nào, hướng về phía Tưởng Minh Trác.

Hiển nhiên, thời điểm Tưởng Minh Trác đang lăn lộn ở con ngõ nhỏ phía nam, hô mưa gọi gió thì đứa nhỏ này không biết còn đang ở đâu nghịch bùn nghịch đất, lập tức bị Tưởng Minh Trác đẩy ra.

Tưởng Minh Trác không muốn cùng cậu nhóc so đo, anh chỉ muốn đánh chết Từ Lan Đình.

Mắt thấy Trần Trúc muốn đánh nhau với Tưởng Minh Trác, Từ Lan Đình kéo lấy cổ thiếu niên, hôn lên vành tai của Trần Trúc trấn an.

“Được rồi, đừng làm tôi mất mặt.” Từ Lan Đình dựa vào người Trần Trúc, “Lái xe tới?”

“Vâng.” Thiếu niên dừng động tác lại, để ý vết thương của Từ Lan Đình, cẩn thận ôm lấy người.

“Vậy thì lên xe nói.”

Thẩm Tri Hạ thuận thế kéo Tưởng Minh Trác, tránh trường hợp anh lại xông lên đánh người.

Một trò hề kết thúc trong sự hoang đường.

Sau khi Từ Lan Đình được Trần Trúc dìu đi, Tưởng Minh Trác cứ đứng như vậy rất lâu.

Thẩm Tri Hạ không biết Tưởng Minh Trác đang suy nghĩ gì, trong lòng hoảng sợ, lo lắng ôm lấy cánh tay anh, thấp giọng kêu: “Được rồi mà, anh đừng giận, em sai rồi.”

Bả vai đang căng chặt của Tưởng Minh Trác thả lỏng, anh thở dài.

Thẩm Tri Hạ có dự cảm bất tường, cậu đi phía sau Tưởng Minh Trác, lên tiếng: “Daddy à, daddy, em biết sai rồi, thật mà! Chúng ta về nhà có được không?”

Tưởng Minh Trác xoay người, ánh mắt thâm trầm nhìn cậu, đáy mắt có thứ gì đó dần dần tắt.

“Em cảm thấy, chúng ta còn có thể trở về được sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK