Cả hai nằm cùng nhau trong cỗ quan tài. Tôi vòng tay ôm lấy cơ thể mềm mại của cô ấy vào lòng, cái đầu nho nhỏ dựa vào lồng ngực tôi, làm lòng tôi mềm nhũn. Bầu không khí ấm áp đến lạ thường, hòa cùng tiếng trái tim đang đập loạn trong lồng ngực, đưa chúng tôi chìm vào giấc ngủ ngon.
Tới tận sáng, tôi theo chỉ dẫn của cô ấy mà đi ra khỏi rừng về viện, không ai thắc mắc hay hỏi han gì nhiều về việc tại sao tôi biến mất.
Và từ sau hôm đó, đêm nào tôi cũng lén mọi người ngủ say mà tìm đến chơi cùng Mari ở nơi đó.
Nhoáng một cái hai năm, khi tôi được 8 tuổi, tổ chức Z đã nhận về bồi dưỡng. Họ rất nghiêm khắc trong việc quản lý và đào tạo người, vậy nên, tôi không được phép ra ngoài dù bất kể thời gian nào. Người con gái ấy cũng dần đi vào lãng quên trong tâm trí tôi.
Vào khoảng khắc tôi vô tình thấy được vỏ kẹo của ngày trước, buồn thay, lời hẹn ước trong kí ức khi xưa dường như đã bị năm tháng chôn vùi, trở thành trò chơi trẻ con không đáng trân trọng.
* * * * * *
Tôi mơ màng nằm lăn lộn trên giường, quờ tay sang bên cạnh, hơi ấm đã không còn từ lâu.
Tôi ngồi dậy vươn vai, ngáp dài ngáp ngắn, bước xuống giường tiến về phía nhà tắm, quần áo đã được xếp gọn đặt một bên, nhớ lại chuyện tối qua, khóe miệng tôi bất giác cong lên.
Sau khi tắm xong, tôi vừa lau khô tóc vừa bước ra phòng khách tìm kiếm Mari.
Tôi ngạc nhiên đến há hốc mồm, ngưng lại động tác lau khô tóc, hướng ánh nhìn về Mari đang ngồi trên sofa, tay đang cầm chiếc kéo sắc nhọn mà đưa vào miệng của mình.
Tôi hoảng hốt hét toáng lên.
"Em làm gì vậy?"
Cô ấy vẫn tập trung tiếp tục làm hành động nguy hiểm đó, không để tâm đến câu hỏi của tôi.
Tôi nhanh chóng quăng chiếc khăn trên tay xuống đất, chạy vội đến cạnh cô ấy, chụp lấy cây kéo, tiện thể giữ chặt tay cô ấy lại, không cho động vào nó thêm lần nữa.
Tôi để cây kéo ra xa, nhẹ quở giọng trách mắng.
"Em làm gì vậy. Nhỡ may bị thương thì sao?"
Vẻ mặt cô ấy mang theo vẻ phiền muộn, há miệng, chỉ vào hai cái răng nanh, thở dài đáp.
"Em muốn cắt đi cái phần nhọn của hai chiếc răng nanh này."
Tôi dịu dàng nâng cằm cô ấy lên, nhìn vào hai cái răng nanh vẫn ổn, mỉm cười nói.
"Vì sao? Nó dễ thương mà?"
Mari khép miệng, lắc lắc cái đầu nhỏ phủ nhận.
"Không! Nó làm Ju bị đau.."
Đối diện với gương mặt xinh đẹp của Mari, tôi hôn nhẹ vào trán cô ấy, nói với chất giọng nhẹ nhàng, ánh mắt chứa đầy yêu thương nhìn cô ấy.
"Không sao! Ju không có thấy đau gì cả."
Cô ấy xụ mặt xuống buồn bã. Tôi kéo cổ áo sơ mi hở ra rồi chỉ tay vào vết cắn tối qua, giở giọng trêu trọc.
"Nè.. Vết cắn rất cạn nên cũng rất mau lành đó thôi."
Mari bĩu môi, làm mặt không hài lòng mà nói.
"Không chịu.."
Cô ấy đứng dậy, chỉnh ngay ngắn lại cổ áo sơ mi cho tôi.
Tôi mỉm cười đứng yên cho cô ấy chỉnh y phục trên người mình, vui vẻ nói yêu.
"Ju yêu em, Ju yêu cả con người của em, em có thế nào, Ju vẫn là yêu em, yêu cả bản thể ma cà rồng trong em."
Mari giương khuôn mặt ngẩn ngơ nhìn vào đôi mắt của tôi, mắt dần ửng đỏ.
Tôi đặt ngón tay nhẹ lên mí mắt cô ấy, dịu dàng nói.
"Ju yêu đôi mắt màu đỏ mê hồn này!"
Tay tôi chuyển sang vành tai, hai ngón tay tôi mân mê cái tai bé xinh ấy.
"Ju yêu cả đôi tai cực nhạy bén mà nhỏ nhắn này."
Tôi tiếp tục di chuyển bàn tay mình, nhẹ miết lên đôi môi mềm.
"Ju cũng yêu đôi môi ngọt ngào này của em."
Cuối cùng, tôi nhẹ áp lòng bàn tay vào khuôn mặt cô ấy, nói với một giọng điệu cực kỳ chân thành.
"Ju yêu em, yêu tất cả những thứ trên cơ thể em, yêu luôn cả bên trong lẫn bên ngoài."
Kết thúc câu cuối, tôi nắm lấy bàn tay Mari đặt vào lồng ngực ngay vị trí trái tim mình, để cô ấy có thể cảm nhận nhịp đập của con tim tôi lúc này, nó đang đập loạn xạ, xao động mãnh liệt, tất cả là vì em, Mari – người con gái tôi yêu.
Tôi đưa tay chỉ vào vị trí trái tim.
"Em có thế nào, thì Ju vẫn chỉ có mỗi em ở trong con tim này mà thôi!"
Đôi mắt to tròn ngấn nước cứ thế nhìn chằm chằm vào tôi, giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút nghẹn ngào.
"Em cũng yêu Ju!"
"Em muốn làm một người bình thường giống Ju."
"Em muốn được ăn cùng với Ju những món ăn của loài người."
"Em muốn cùng Ju ngủ buổi tối và cùng ra ngoài vào buổi sáng."
"Và em càng không muốn hai chiếc răng nanh này. Nó chỉ làm em thấy đáng sợ hơn mà thôi."
Tôi vòng tay ôm lấy cô ấy, an ủi tâm hồn nhỏ bé.
"Ngốc quá! Không có đáng sợ gì hết, thật sự hai cặp răng nanh này chỉ làm em đáng yêu hơn mà thôi."
Cô ấy rời khỏi người tôi, đôi mắt điểm thêm những giọt nước mắt long lanh, nhìn tôi đầy nghi hoặc.
"Thật chứ?"
Tôi gật đầu, dịu dàng đáp: "Ju có bao giờ nói dối em đâu."