"Em ngoan ngoãn gia nhập với bọn anh đi, đổi lại anh nhất định sẽ giúp em, cứu món đồ chơi bé bỏng của em ra, chỉ cần em chịu giúp sức với anh mà tiêu diệt hết lũ người hèn mọn đó. Anh trai nhất định sẽ không làm khó em."
Mari thẳng thừng từ chối Kat
"Không!"
Kat hừ mạnh, rồi dùng giọng trêu chọc nói.
"Hừ! Vậy ra món đồ chơi đó của em không quan trọng gì mấy nhỉ? Xem ra anh đã nghĩ lầm, là cô ta có giá trị với em."
Mari trừng mắt tức giận, đanh giọng.
"Ju không phải là đồ vật, anh mau cút đi!"
Kat bật cười lớn, rồi chỉ tay vào tên thợ săn đang nằm run rẩy trên mặt đất.
"Quà cho em đó, chắc em cũng đói rồi nhỉ? Haha.."
Mari không thèm nhìn vào tên thợ săn, ánh mắt cô chỉ toàn hướng vào Kat mà đầy hận ý.
Kat lại thản nhiên nói tiếp.
"Vậy thôi, nếu em suy nghĩ lại thì hãy tới chỗ anh, chắc em cũng biết nơi đó mà.. Nơi em đã được sinh ra.."
Mari cười nhếch môi nhìn hắn và đáp lại với giọng điệu căm ghét.
"Tôi không cần, càng không muốn trở về nơi đó.. Anh mau cút đi, và mang luôn cả món quà này đi khỏi tầm mắt tôi ngay!"
Kat vừa cười vừa tiến lại gần tên thợ săn đang nằm trên mặt đất, hắn nhanh cất đi nụ cười mà trưng ra cái mặt của một con ác thú.
Hắn há mồm với cặp răng dài và sắc nhọn ra trước mặt tên thợ săn, khiến tên thợ săn mặt trắng bệt mà tè ra quần.
Rồi hắn lại khép cái miệng lại, ngồi xuống trước mặt tên thợ săn mà bật cười.
"Haha.."
Nụ cười vừa tắt thì hắn đã đưa móng vuốt xẹt ngang qua cổ tên thợ săn, đầu tên thợ săn cũng lìa khỏi cổ với hai con mắt trợn tròng lên vì khiếp sợ.
Tay hắn nắm lấy đầu tên thợ săn, mà đứng thẳng lên, rồi hơi nghiêng đầu lên cao, hắn đưa tay nắm cái đầu, mà đưa lên trên hất xuống, từng giọt máu từ đầu tên thợ săn rơi xuống, hắn cũng nhanh mở miệng ra mà đón nhận.
Như là tận hưởng sự khoái lạc từ những giọt máu từ cái đầu đó.
Mari dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, thấy cảnh tượng tởm lợm của Kat mà khó chịu.
Cô cũng không muốn nhìn lâu thêm nữa, mà lạnh lùng xoay mặt bước vào nhà.
Kat uống xong, nhìn cô ấy vào nhà, mà quăng cái đầu ra hướng thẳng vào Mari.
Mari cũng nhanh né kịp, cái đầu bay thật mạnh đập thẳng vào tường nhà mà bóp méo trông rất đáng sợ.
Hai con mắt cũng từ cái đầu trồi lên, rồi rớt ra lăn trên sàn nhà.
Mari vẫn không thèm quay lại nhìn hắn ta, mà cứ vậy lại thẳng bước vào trong.
Kat nở một nụ cười nguy hiểm, rồi nói ra từng chữ một, như là nhấn mạnh từng câu với giọng đầy uy hiếp.
"Em. Sẽ. Hối. Hận. Đó! Rồi. Sẽ. Có. Lúc. Em. Phải. Cầu. Xin. Anh!"
Mari vẫn không thèm nhìn hắn, mà bước vào trong rồi khép cửa lại.
Kat nói thầm một câu rồi cũng nhanh chóng, phóng đi mất.
"Tạm biệt em gái!"
Mari vào nhà, liếc mắt nhìn vào cái đầu bóp méo khi nãy mà khó chịu đi tới, đá một phát.
Cái đầu hướng ra cửa sổ, bay thẳng ra ngoài khu rừng, cửa sổ cũng bị cái đầu làm bể một lỗ lớn.
Ánh mắt Mari lại dừng lại ở hai con ngươi gần đó mà cất giọng khó chịu.
"Thật bừa bộn mà!"
Cô lấy ra một cái khăn tay, mà nhặt lấy hai con mắt đó rồi quăng ra ngoài hướng cửa sổ, hai con mắt cũng theo chiếc khăn tay bay ra từ cái lỗ mà rớt xuống bên ngoài.
Dọn dẹp xong, thì cô mới thở dài một hơi, mặt tràn đầy lo lắng, mà chờ đợi Ju xuất hiện..
Miệng vẫn thì thầm không ngừng.
"Ju nhất định sẽ không sao, phải không?"
"Em sẽ đợi Ju! Ju phải mau tới đây đó!"
"Ju.."
* * *
Nửa đêm, Mari vẫn còn ngồi ở cửa như chờ đợi.
Ju từ trong màn đêm mà dần bước từ từ tới.
Mari vừa nhìn thấy tôi liền vội chạy đến ôm chầm lấy cả người của tôi.
Giọng cô nghẹn ngào.
"May quá, Ju không sao. Hic.."
Tôi giờ đây chỉ như một cái xác không hồn, như không nhận ra cô ấy là ai, mà chỉ bóp lấy cổ Mari thật mạnh.
Một đám thợ săn trong màn đêm cũng dần hiện ra sau lưng Ju.
Ai nấy cũng đang theo dõi diễn biến mà thủ thế chờ đợi lệnh để hành động tiếp.
Tôi rút ra một cọc gỗ bạc mà hướng vào trước lồng ngực của Mari.
Mari bị tôi bóp cổ mà nhăn mặt vì đau, nhưng cô ấy không hề kháng cự lại, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi con ngươi không một chút cảm xúc của tôi mà buồn bã.
Cô ấy cũng nhận ra sự bất thường từ tôi, nhưng cô ấy không muốn làm hại tôi, vì vậy mà mặc kệ tôi có làm cô ấy đau, hay tôi đang chuẩn bị lấy mạng cô ấy, Mari vẫn là nguyện chết vì tôi.
Tôi vẫn thế cứ từ từ đâm vào, động tác không nhanh mà rất chậm, rõ là như đang bị điều khiển mà hành động chẳng khác gì một con robot.
Đáng lẽ ra cô ấy có thể phản kháng, hoặc né tránh, thậm chí có thể giết tôi để thoát thân. Nhưng mà cô ấy lại nguyện chết trong tay của tôi.
Chỉ vì không muốn làm tôi đau hay bị thương.
Rồi thì cọc gỗ bạc cũng đâm thẳng vào tim cô ấy.