• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyền hơn nửa tháng bát quái, ở vòng mới nhất, công ty rốt cuộc chờ tới nam chính bát quái trong truyền thuyết.
Giám đốc tài chính, nghe nói người lớn lên đặc biệt đẹp mắt. Văn phòng có người nhìn thấy trước, không ngừng trồng hoa si, nói vừa cao vừa soái, còn có tiền, quả thực là hình mẫu bạn trai lý tưởng.
Lúc ấy vừa vặn Tô Yểu đang an bài phòng họp, cũng liền không tham dự vào, cô chỉ nghe được tên anh ta là cái gì Minh, còn cảm thấy rất quen tai, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
Điền Lệ Quân có thói quen mỗi ngày uống hai ly cà phê, hôm nay tâm tình của cô ta không tốt, Tô Yểu nhìn thoáng qua ly cà phê, cà phê bên trong không nhúc nhích chút nào.
Cô cụp mi mắt mà đi theo bên cạnh Điền Lệ Quân, "Phòng họp sắp xếp ở tầng tám, tầng bảy bị bên nhân sự mượn dùng rồi ạ."
Điền Lệ Quân không tiếp lời, mặt lạnh đi cực nhanh, rất có tư thế muốn dẫm nát sàn nhà.
Tô Yểu lại rất tiểu nhân mà dâng lên chút vui sướng trong lòng, tổng bộ để một người như vậy đến đây, tuy nói chức vị còn thấp hơn Điền Lệ Quân nửa bậc, nhưng thực quyền lại có thể áp đầu cô ta. Nói trắng ra chính là tai mắt phía trên phái xuống để giám sát người.
Có thể làm Điền Lệ Quân khó chịu, Tô Yểu kính anh ta là một hán tử.
Mở cửa phòng họp ra, vị trí bên trong đã ngồi đầy một nửa, Tô Yểu nhìn kỹ, vị giám đốc tài chính kia còn chưa tới. Cô không cần nhìn Điền Lệ Quân cũng biết, người này khẳng định lại tức giận.
"Phanh--"
Điền Lệ Quân làm ra cái động tĩnh lớn mới ngồi xuống, những người còn lại tập mãi cũng thành thói quen, không có phản ứng gì. Cô ta giương giọng: "Người còn chưa tới?"
"Tới đây."
Mọi người quay đầu lại, cửa phòng họp xuất hiện một người lập tức trở thành tiêu điểm.
"Vừa rồi gặp chút sự cố nên đến muộn, ngại quá."
Người đàn ông nói xong cười, như tắm trong gió xuân, kể cả Điền Lệ Quân sắc mặt cũng hòa hoãn lại không ít.
Tô Yểu lại không thể ngồi yên, cô ngồi về vị trí, chỉ cảm thấy da đầu một trận tê dại.
Cái gì Chung Minh? Cái gì quen tai?
Vị giám đốc mới đến này tên là Tông Minh.
Là đối tượng thầm mến một thời của cô.
...
Tô Yểu không thể không thừa nhận, đối tượng từng thầm mến biến thành đồng nghiệp của mình, loại cảm giác này giống như là...
Dẫm phải quả bom bị chôn dưới đất.
Tông Minh là nhân vật phát sáng từ đầu đến chân. So với hiện tại đã bộc lộ ra mũi nhọn, thời học sinh anh ta sạch sẽ giống như ánh mặt trời, còn rất thích cười, nhìn qua là một người vô cùng dễ gần, là bạch mã vương tử trong mắt của rất nhiều nữ sinh.
Mà trong rất nhiều nữ sinh đó, ban đầu cũng không bao gồm Tô Yểu.
Thời đi học trong mắt Tô Yểu chỉ có học tập, yêu đương cái gì là không có khả năng xuất hiện trên người cô. Sở dĩ cô có ý tưởng này đối với Tông Minh, là bởi vì người này đoạt vị trí thứ nhất trong bảng xếp hạng thành tích của cô, ba lần liên tục.
Năm đó ý tưởng của cô cũng rất đơn thuần, đơn thuần đến mức cảm thấy anh ta thông minh nên mới thích.
Trong trường học Tông Minh cũng rất nổi danh, không cần cố tình hỏi thăm, Tô Yểu có thể biết được tất cả các tin tức về anh ta. Nhưng cô cũng không có hứng thú biết quá nhiều, cô chỉ muốn biết người trông như thế nào.
Không đến hai ngày sau, tại đại hội thể thao Tô Yểu gặp được lư sơn chân diện mục, thấy anh ta lớn lên cũng không tồi, liền nổi lên ý niệm muốn kết bạn.
Chính là bạn bè để giao lưu học tập.
Vì cái này, cô còn viết một bức thư thật dài, tính tan học sẽ đưa cho Tông Minh.
Không nghĩ đến, thư còn chưa giao đến tay, cô liền tận mắt nhìn thấy Tông Minh đem thư tình của một người theo đuổi nào đó ném vào thùng rác không chút lưu tình.
Rõ ràng có thể cự tuyệt, rõ ràng có thể không nhận, vì sao lại muốn nhận lấy tâm ý của người khác sau đó lại giẫm đạp lên chứ?
Tô Yểu không hiểu.
Bởi vì cô chính là đơn phương. Có lẽ bức thư trong tay này sau khi đưa ra cũng thu được kết quả như vậy đi.
Hơn nữa người bạn này không kết cũng không sao.
Tô Yểu quyết đoán xé bức thư, ném vào thùng rác, nên một chút "yêu thầm" liền như vậy bị xé bỏ--
Kỳ thật Tô Yểu vẫn luôn không cảm thấy đây là yêu thầm, là Quan Đình giúp cô đưa ra một cái định nghĩa.
Quan Đình ghét bỏ thời học sinh của Tô Yểu quá buồn tẻ, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Khó có được một đoạn tình cảm như vậy, nói cái gì tình bạn, coi như là yêu thầm đi, đừng lãng phí."
*
Sau khi cuộc họp kết thúc, Điền Lệ Quân cười gọi Tông Minh ở lại.
Tô Yểu giương mắt vội đảo qua Tông Minh, thấy anh ta cũng đang nhìn chính mình, theo bản năng liền cúi đầu.
Anh ta hẳn là không quen biết cô mới đúng.
Cô cười đáp lại, Tô Yểu nói với Điền Lệ Quân: "Điền tổng, tôi về văn phòng trước."
"Ừ."
Được sự cho phép, Tô Yểu bình tĩnh mà ra khỏi phòng họp, khi tiến vào thang máy, cô lại phát ngốc một lát.
Tông Minh thật đúng là không thay đổi chút nào.
Cô lại thay đổi rất nhiểu. Muốn cô sau khi đã tiến vào xã hội dãi nắng dầm mưa lại có tư tưởng giống như thời học sinh, giống người phát sáng như Tông Minh này, cô tuyệt đối sẽ không, chỉ nghĩ cùng anh ta đàm luận một chút về học tập.
Rốt cuộc năm đó quá đơn thuần, đầu óc chỉ nghĩ đến học tập.
Nhưng mà kể cả có gặp Tông Minh một lần nữa, cô cũng không sinh ra chút cảm giác khác thường nào.
Bởi vì thời gian không đúng, người cũng trở nên khác biệt.
Hơn nữa, Tô Yểu không có chút hứng thú nào với tình yêu văn phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK