• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dựa theo thời gian đã nói trước đó, 8h tối thứ hai, Lương Sở Thương đúng giờ gõ cửa phòng Lương Mặc.
Địa điểm là Lương Mặc chọn, anh thấy không sao cả, liền không có dị nghị.
Lương Mặc ra mở cửa.
Cô hẳn là mới tắm rửa xong, tóc nhìn qua còn ướt một nửa, khuôn mặt ửng đỏ, áo ngủ ăn mặc chỉnh tề, áo màu trắng ngà, viền màu lam nhạt, kiểu dáng bình thường bảo thủ, vải dệt lại mỏng manh, mơ hồ lộ ra hình dáng nội y.
Màu vàng nhạt.
Lương Sở Thương mặt không đổi sắc mà dời mắt đi chỗ khác, "Bài thi đã chưa xong chưa?"
"Đã chưa xong rồi ạ." Lương Mặc gật đầu, giơ tay đem tóc dài kéo sang một bên.
Sau khi tắm gội hương khí nồng đậm, bản thân cô không ngửi thấy gì nhưng Lương Sở Thương lại ngửi được.
Này không phải không để ý liền có thể bỏ qua sự tồn tại của nó.
Anh hít sâu, phun ra một ngụm trọc khí, đáy mắt khôi phục sự thanh tỉnh: "Vậy bắt đầu đi."
Lương Mặc đối với việc cảm xúc của anh phập phồng giống như không hề phát hiện, chỉ yên lặng đóng cửa lại, biểu tình trước sau như một.
Là cười.
*
Từ sau khi lên đại học, Lương Mặc liền dọn khỏi nhà cũ.
Khi đó không có ai biết, cái chỗ mà cô gọi là chung cư thuê bên ngoài chính là chỗ Lương Sở Thương.
Ra sống một mình, Lương Sở Thương tổng cộng dọn nhà hai lần. Lần đầu tiên dọn nhà, cách trường đại học của Lương Mặc chẳng qua có một con phố; lần thứ hai dọn nhà, cách nhà hàng âm nhạc của Lương Mặc cũng chỉ một tòa nhà.
Ở địa bàn của mình, bọn họ có thể không kiêng nể gì mà làm tình. Phòng bếp, buồng vệ sinh, phòng khách, thậm chí hành lang, trong phòng không có một chỗ nào là bọn họ không nếm thử qua. Có vài lần thừa dịp Lương Sở Uyên nhàn rỗi, bọn họ từ sớm đến tối đều dính ở một chỗ, giống như không biết mệt, ăn dâu tây đều có thể ăn ra nhiều kiểu đa dạng.
Nhưng ở nhà cũ không thể làm càn.
Rõ ràng hai người đã sớm công khai nhưng tới buổi tối vẫn là phân phòng ngủ.
Một lát nữa còn không đổi được hiện trạng.
Trước khi đóng cửa lại, Lương Mặc nhìn Lương Sở Thương ở một phòng khác. Mấy giây sau, cô cười hai tiếng: "Ngủ ngon, anh trai."
Lương Sở Thương: "..."
Anh thật là không thể nghe được cô gọi anh là anh trai.
Khoa trương nhất chính là năm mười bảy tuổi ấy, anh đã bị tiếng "anh trai" này làm ra một tràng mộng xuân khoái ý, khi tỉnh lại có chút hỗn độn, thiếu chút nữa không phân rõ hiện thực cùng cảnh trong mơ. Nếu không phải vị trí bên cạnh không có độ ấm, anh thật đúng là cho rằng chính mình cùng Lương Mặc đã phiên vân phúc vũ cả một đêm.
Lương Mặc trong mộng đặc biệt tao.
Hai chân xinh đẹp kia ôm lấy chính mình, khóc lóc cầu xin anh cắm vào, gọi "anh trai" một tiếng so với một tiếng càng thêm kiều khí, thật là muốn mệnh.
Chính là sau lần đó, anh mới hoàn toàn thừa nhận chính mình luân hãm.
Hồi ức gián đoạn, nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt ở đối diện, anh khẽ thở dai một tiếng, đóng cửa phòng liền bắt đầu gọi điện thoại cho người liên hệ duy nhất.
Lương Mặc như là đã sớm dự đoán được, cơ hồ là một giây tiếp theo đã nghe máy, ngữ khí vui sướng khi người gặp họa: "Anh thật may mắn, vừa lúc em chuẩn bị đi tắm anh liền gọi điện đến."
Lương Sở Thường cười nhạo, thanh thản mà dựa vào trên sô pha, lười biếng hỏi: "Tắm rửa...Mang quần áo không?"
"Em ở phòng của mình tắm rửa cần gì phải mang quần áo nha?"
"À. Không sợ khỏa thân sẽ bị người nhìn thấy sao?"
"Không sợ, em tin tưởng trong nhà tuyệt đối an toàn."
Lương Sở Thương mỉm cười: "Cũng đúng." Anh dùng một tay cởi cúc áo sơ mi, ung dung thong thả, "Tắm rửa trước đi, xong rồi nói chuyện sau."
Anh cũng muốn tắm rửa.
...
Trước khi về nhà cũ, Lương Mặc đã ân cần dạy bảo Lương Sở Thương, nói không được xằng bậy.
Anh cũng không nuốt lời, đáp ứng cô không xằng bậy, quả thực an ổn đến mức không có chút động tĩnh nào.
Thời điểm từ trong phòng tắm ra, Lương Mặc nhìn trong phòng không một bóng người, thế nhưng lại cảm thấy mất mát. Mất mát qua đi cô lại phỉ nhổ chính mình, người không cho Lương Sở Thương làm bậy là chính là cô, người hy vọng Lương Sở Thương xuất hiện cũng là cô, nói một đằng nghĩ một nẻo, thật là không biết xấu hổ.
Lau khô tóc, cô để thân thể trần trụi lên giường. Nhìn di động, đầu bên kia Lương Sở Thương không tỏ vẻ gì, cũng không biết là cố ý hay là thật sự đang bận.
Cô nghẹn đủ một hơi, nhắn cho anh một tin: Em ngủ trước, ngủ ngon.
Lời này là tiện tay gõ chữ, sau khi gõ xong cũng không phải thật sự muốn ngủ. Nhưng đối phương vẫn luôn không trả lời, Lương Mặc chờ rồi lại chờ, liền thật sự ngủ mất.
Vừa qua 12h, Lương Sở Thương đóng máy tính. Khi đứng dậy anh theo bản năng sờ sờ cái ót, tóc đã khô rồi.
May mà Lương Mặc không ở bên cạnh, nếu không lại cằn nhằn anh không sấy tóc.
Tóc khô tự nhiên, mềm mại mà rơi xuống trước trán. Sau khi tháo xuống mắt kính, anh cầm di động lên, biểu tình trên mặt không có gì đặc biệt, tóc che đi nửa bên mặt, nhìn qua lại trẻ hơn không ít. Lương Mặc từng nói qua thích anh có bộ dáng thuận theo này, còn nói nhìn rất dễ khi dễ.
Rất dễ khi dễ?
Mở khóa máy thấy có tin nhắn mới, anh không tiếng động mà kéo kéo khóe miệng.
Chẳng qua lại quá hiểu Lương Mặc.
Tính toán thời gian, có thể cô đã ngủ rồi.
Lười giống như con mèo vậy.
Lương Sở Thương nhẹ tay nhẹ chân mà nhìn vào khuê phòng của cô, bên trong chỉ chừa lại một cái đèn bàn, trong không khí còn tràn ngập mùi hương anh quen thuộc, như có như không. Anh theo mùi hương tìm đến giữa phòng, xốc chăn lên giường, mới vừa nằm xuống, trên eo liền có một đôi tay quấn lên.
"Tới rồi sao?"
Là nói mê, Lương Mặc cũng không tỉnh lại.
Anh thả lỏng thân mình, ôm lấy cô, "Ừ."
Hai người đơn thuần mà ôm nhau, một đêm vô mộng.
***
Editor: ngược FA quá đó. bà tác giả thật độc ác!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK