Chờ cho Tả Quân Trác đóng cửa lại, quay người lại liền nhìn thấy Tần Hoan Hoan đang cười lộ ra hai chiếc răng nanh, cười đến mức ngã xuống dưới sô pha, không hề có chút hình tượng nào.
Sắc mặt tối sầm, Tả Quân Trác nguyền rủa nói: “Cười cho đau bụng luôn đi!”
“Không…… Sẽ không…… Ha ha ha…… Anh đúng là một người cuồng ngược…… Em muốn báo nguy……” Tần Hoan Hoan ôm bụng cười đến mức nước mắt đều trào ra, thanh âm thanh thúy như lục lạc không hề có trở ngại mà truyền vào trong tai Tả Quân Trác.
Tả Quân Trác nhìn Tần Hoan Hoan đang cười đến xán như hoa, đột nhiên cảm thấy lỗ hổng trong lòng bản thân giống như đều đã được nụ cười của cô lấp đầy.
Cái nụ cười này, giống như là mật đường, sau khi nuốt vào miệng mới tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, khiến hắn hoàn toàn không có năng lực chống cự.
Đặc biệt là cặp mắt luôn cong lại như trăng non mỗi khi cười rộ lên của cô.
Tả Quân Trác nhẹ nhàng nâng tay đặt lên trên ngực mình, nhưng ánh mắt thời khắc đều dừng lại ở trên người Tần Hoan Hoan.
“A!” Vốn dĩ Tần Hoan Hoan đang nằm ở trên sô pha cười đến vui vẻ đột nhiên kinh hô ra tiếng, “Đau quá……”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhăn lại của Tần Hoan Hoan, Tả Quân Trác lập tức liền bước hai bước vọt đến bên cạnh sô pha, trong giọng nói mang theo một tia lo lắng không dễ phát hiện:
“Làm sao vậy?”
“Đều tại anh! Thật sự…… A, thật sự cười đến mức đau bụng!” Tần Hoan Hoan chân còn đặt ở trên lưng sô pha, một bên xoa bụng một bên dùng thanh âm của cô gái nhỏ kiều mị oán trách hắn.
Cảm giác được bụng từng đợt từng đợt đau đớn, Tần Hoan Hoan càng thêm ủy khuất, giận dỗi mà trừng mắt liếc nhìn Tả Quân Trác một cái, con ngươi ngập nước, sóng nước lóng lánh.
“Ngu ngốc chết bầm!”
Tả Quân Trác ngoài miệng hung tợn nói như vậy, nhưng mà lại ngồi xuống khe hở không rộng lắm ở bên người Tần Hoan Hoan, bất đắc dĩ mà vươn bàn tay to rộng đặt lên trên bụng nhỏ của có, như có như không mà xoa từng chút một, động tác ôn nhu giống như đối với bảo vật trân ái nhất.
“Ừm~……” Cảm nhận được xúc cảm nhu thuận ấm áp ở trên bụng nhỏ, Tần Hoan Hoan thỏa mãn mà thở nhẹ ra một tiếng.
Nghe thấy Tần Hoan Hoan kêu ra tiếng, bàn tay Tả Quân Trác tạm dừng, giương mắt nhìn về phía Tần Hoan Hoan, liền phát hiện cặp mắt to của người kia đã đóng lại, lông mi như cánh bướm không ngừng chớp chớp, cái miệng anh đào phấn nộn khẽ nhếch.
Tả Quân Trác từ góc độ của hắn, thậm chí có thể nhìn thấy lông tơ thật nhỏ trên người của Tần Hoan Hoan, giống như là lông chim từng chút một mà cào ở trong tâm hắn.
Khi còn nhỏ cũng là như thế này, Tần Hoan Hoan là một con quỷ nhỏ tham ăn, mỗi lần đều phải ăn đến no căng rồi ôm bụng nằm ở trên sô pha, mềm mại làm nũng muốn hắn xoa bụng, ở thời điểm hắn xoa bụng cho cô, cô liền sẽ thở ra từng tiếng thoả mãn, mỗi lần đều khiến tâm hắn mềm mại đến rối tinh rối mù.
Dần dần, gương mặt trước mắt này liền dung hợp với cô bé như búp bê Tây Dương ở trong trí nhớ.
“Tích —— độ hảo cảm thêm năm, độ hoàn thành nhiệm vụ 65%.”
Nghe thấy thanh âm nhắc nhở của hệ thống, Tần Hoan Hoan đang nằm ở trên sô pha nhịn không được liền gợi lên một nụ cười mỉm lớn.
Công lược Tả Quân Trác, chỉ cần cô biểu hiện giống Tần Hoan Hoan của ba năm trước, tính tình hay làm nũng cũng như thích ăn vạ hắn, quả thực là dễ như trở bàn tay.
Mà Tả Quân Trác nhìn khuôn mặt nhỏ đầy đặn đang nhăn lại của Tần Hoan Hoan bỗng hiện lên một nụ cười mỉm thật lớn, nội tâm liền nhịn không được xúc động, từ từ cúi người xuống……
Trong nháy mắt khi hắn có thể cảm nhận được hơi thở của cô, cảm giác ngứa nhẹ làm hắn nháy mắt liền tỉnh táo lại.
Hắn đang làm cái gì vậy!
Tả Quân Trác đột nhiên thu hồi bàn tay, tiếp đó cả người cũng vèo một cái liền đứng lên.