Vạn vật đều bị một màu trắng che đậy, trong trời đất chỉ còn một màu trắng đơn điệu, An Dương vương ghé mắt nhìn tổng quản nói, "Chúng ta có mang theo vật gì chống lạnh không?"
Tổng quản có chút lúng túng, lần này đi bọn bọ mang theo rất nhiều đồ dùng cần thiết, nhưng chỉ không mang theo đồ chống lạnh thôi, bất đắc dĩ nói, "Khởi bẩm vương gia, đoàn xe của chúng ta có mang theo một vài áo choàng lông vũ, tình trên đầu người thì có thể chia cho mỗi người một cái."
An Dương vương nhíu mi nói, "Nếu vậy thì ngươi lấy chia cho mọi người đi."
Tổng quản gật đầu tuân lệnh, vội vàng đi làm việc.
An Dương vương đứng ở phía trước xengựa, khuôn mặt rất nghiêm túc nói với mọi người, "Mọi người, sự cố lần này đột nhiên xảy ra nên mọi người chịu khó một chút dồn lại trong vài chiếc xe ngựa, thứ nhất là để giữ ấm, thứ hai là giành ra vài chiếc xe ngựa cho hộ vệ nghỉ tạm."
Vừa nói xong, đám người lại bắt đầu nghị luận sôi nổi, tất nhiên có vài người ực kì bất mãn!
Có giọng nói của một tiểu thư nào đó vang lên, "Buồn cười, chúng ta đều là hậu duệ của quý tộc, không phải là dân đen, sao có thể chịu đứng những chuyện thế này được?"
Giọng nói của quận chúa Phù nhi chói tai nhất trong đám người, "Biểu ca, vì sao lại phát quần áo cho hộ vệ chứ? Chúng ta là quý tộc, còn họ là dân đen! Chúng ta là nữ nhi chân yếu tay mềm, bọn họ là nam nhi cường tráng, huống chi họ vốn muốn bảo vệ chúng ta, muốn làm ngựa cho quý nhân chúng ta cưỡi, cho bọn họ vài chiếc xe ngựa để làm cái gì chứ?"
Nói xong, ánh mắt của mọi người đều hướng về nàng ta. (ồ, tâm điểm của sự chú ý)
Trong mắt của đám tiểu thư quý tộc tràn ngập vui sướng, còn ánh mắt của hộ vệ thì tràn ngập căm hận.
An Dương vương cũng nhíu mày, hắn biết cái gì nặng cái gì nhẹ, uy nghi bây giờ được bày ra triệt để, bắt đám tiểu thư kia chen trong một chiếc xe ngựa.
Trời giá rét thế này, thức ăn cũng chí có một chút lương khô đã bị đông lạnh. Đám tiểu thư quý tộc không chịu khổ được, cuộn mình nằm trong xe ngựa không ngừng than trời trách đất, âm thanh chửi rủa không ngừng vang lên.
Người thê thảm nhất chắc là Hoa Mị Nhi, hồi đó khi biết mình được gả cho An Dương vương, nàng ta cũng không mang theo quá nhiều quần áo, bây giờ lại ở trong chiếc xe ngựa cuối đoàn không có ai đoái hoài tới, thậm chí một bộ quần áo cũng không mang tới cho nàng, lạnh tới mức mặt không có chút máu!
Lợi dụng lúc bọn thị vệ cho ngựa ăn, nàng thoát khỏi cáo khoang xe tối tăm kia.
Ngay sau đó nàng lại bị đuổi tới một khoang xe chật chội, bên trong ngồi khoảng bảy tám nữ quyến, ai cũng không muốn cho nàng ngồi cùng, thậm chí có người còn đẩy nàng ra ngoài. Từ nhỏ tới giờ Hoa Mị Nhi chưa từng chịu uất ức như thế bao giờ, trong con ngươi lúc này che kín một tầng sương, nước mắt không ngừng tuông rơi.
Trận tuyết bất chợt xảy ra này đã xảy ra ba đêm rồi mà chưa có dấu hiệu ngừng, mặt đất cũng bị đóng băng khiến mọi người không thể đứng vững.
Nghĩ tới cái xe ngựa phía xa kia, sắc mặt của An Dương vương cực kì nghiêm túc, ánh mắt dừng lại trên xe ngựa của Hoa Bế Nguyệt.
Sắc mặt của hắn khó đoán, lẩm bẩm nói, "Rốt cục thì thiếu niên kia là thần thánh phương nào? Rốt cục thì ta có nên đi thỉnh giáo một phen không? Hắn có thể giúp ta giải quyết khó khăn này hay không?"
Lúc này Hoa Bế Nguyệt và Lý Ngạn Lý Tố đang ngồi trong xe ngựa, hai vị thiếu niên kia tràn ngập cảm kích nàng.
Có rượu có thịt, bên trong gian xe nho nhỏ này giống như một thiên đường.
Dưới ánh nên mỏng manh không ngừng phiêu diêu trong xe ngựa, dấy lên một đốm sáng nhỏ bướng bỉnh lấp lánh, ba người tán gẫu cực kì hợp nhau.
Hoa Bế Nguyệt bỗng nhiên cười một tiếng, thản nhiên nói, "Các ngươi từng nói nếu trong vòng một tháng An Dương vương không thể về tới kinh thành thì sẽ không chịu nổi là có ý gì?"
Lý Ngạn có chút quá chén, trong mắt có chút mơ hồ, "Chuyện này rất dài! Đương kim thái hậu nương nương bị một quái bệnh, một khi phác tác sẽ không sống được, lần này An Dương biểu huynh đi tìm phương thuốc của một đạo sĩ, thậm chí nó còn là thảo dược thế gian hiếm có, nếu trong vòng một tháng mà không thể mang về kinh thì bệnh tình của thái hậu nương nương sẽ bị phát tác, lúc đó không ai có thể gánh chịu hậu quả đâu."
Hoa Bế Nguyệt cười nói, "Thì ra là thế! Lần này coi bộ An Dương vương gặp bất lợi rồi!"
Ánh mắt của Lý Tố nhìn nàng mang theo tia sùng bái, giống như không có chuyện gì nàng không làm được, "Chẳng lẽ Hoa huynh đệ có biện pháp giúp đỡ sao?"
Khóe môi của Hoa Bế Nguyệt câu lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lớp bông dày trên xe ngựa, điệu bộ cực kì tao nhã, chậm rãi buông mi xuống, "Biện pháp... biện pháp gì chứ?"
Bên ngoài xe ngựa truyền tới tiếng bước chân, có vẻ di chuyển khá khó khăn.
Bỗng nhiên tiếng bước chân dừng lại, bên ngoài truyền tới âm thanh cung kính của nam tử, "Vương gia nhà ta cho mời vị huynh đệ này! Mời ngài tới xe ngựa dẫn đầu!"
Lý Ngạn và Lý Tố ghé sát đầu vào nhau, thấp giọng cười nói, "Biểu huynh bắt đầu thiếu kiên nhẫn rồi! Xem ra huynh ấy đã nhìn Hoa huynh đệ bằng con mắt khác."
Hoa Bế Nguyệt đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên quần áo, chậm rãi đi ra ngoài.
Hai huynh đệ Lý gia cũng đi theo Hoa Bế Nguyệt tới xe ngựa của An Dương vương, quận chúa Phù nhi nhô đầu từ trong xe ra, thấy Hoa Bế Nguyệt mặc quần áo thật dày, cả người không có chút gì gọi là đang rét cả thì trong mắt nàng ta xẹt qua một tia tức giận, tức nhất là biểu ca còn mời hắn qua đây, nàng ta nhịn không được mà bĩu môi. An Dương vương nhìn thật kĩ thiếu niên trước mặt hắn, khuôn mặt như ngọc, phong độ nhanh nhẹn, khí chất nghiêm nghị trong sáng làm người ta không dám nhìn thẳng, trong lòng không khỏi tán thưởng, cái mà Mẫn tiên sính chú ý ở thiếu niên này không chỉ có mỹ mạo.
Hắn nhu hòa nói với Hoa Bế Nguyệt, "Vị công tử này, sao ngươi có thể dự đoán trận tuyết này được? Vậy rốt cục thì tuyết rơi trong bao lâu?"
Trong giọng nói của hắn có ẩn một chút tò mò, một chút lo âu.
Hoa Bế Nguyệt nghe Lý Ngạn nói ra nguyên nhân vị vương gia này lo lắng sứt đầu mẻ trán, con ngươi tối tăm tà tà nhìn hắn nói, "Ngươi muốn biết thật sao?"
"Đương nhiên muốn biết."
"Cái này... ta nói cho ngươi... thì ta được lợi gì?"
Mọi người nghe thế thì hút một ngụm khí lạnh, có người còn cười lạnh.
Thiếu niên này thật vô pháp vô thiên, dám nói chuyện điều kiện với An Dương vương, đúng là gan to bằng trời.
Một tia ngoan độc xẹt qua đáy mắt của quận chúa Phù nhi, "Thật to gan, giỏi cho một tên dân đen không biết tốt xấu! Ngươi biết tôi hay không?"
"Xin hỏi các hạ, ta có tội gì?" âm thanh của thiếu niên vang vọng trong xe ngựa, lạnh lùng mà xa cách.
Quận chúa Phù nhi nghiến răng nghiến lợi nói, "Ngươi là dân đen, biết rõ khi nào có tuyết rơi mà lại không báo cho quý tộc, thấy quý tộc chúng ta chịu khổ lại không biết dâng xe ngựa của mình cho chúng ta, dám vô lý với hoàng tộc, có tâm bất chính! Còn dám đòi điều kiên nữa sao? Nhất định phải cho ngươi tội chết!"
"Không lẽ quận chúa không biết ta nói có tuyết rơi sao? Lúc trước quận chúa và các vị cô nương đều trào phúng mà! Nếu quận chúa chưa nghe không lẽ An Dương vương cũng chưa nghe luôn sao?" ngữ điệu của Hoa Bế Nguyệt rất thản nhiên, mỗi ý tứ đều rõ ràng, trong mắt sáng lấp lánh khiến mọi thứ đều thất sắc.
"Ngươi... ngươi... ngươi là dân đen mà còn dám cãi lại bản quận chúa!" quận chúa Phù nhi lập tức thẹn quá hóa giận, "Người đâu, mau trói tên này lại cho ta! Đánh năm mươi roi."
"Một khi đã như thế thì chúng ta không có gì để nói!" Hoa Bế Nguyệt cũng không sợ nàng ta, làm bộ muốn đi.
Trong mắt An Dương vương xuất hiên tia tức giận, quát quận chúa kia một tiếng, "Phù nhi, không được vô lễ!"
Quận chúa Phù nhi chưa từng bị An Dương vương quát như thế, không khỏi uất ức nói, "Biểu huynh, sao huynh có thể nhân nhượng tên này thế chứ?"
An Dương vương giận dữ nói, "Câm miệng cho ta, vị huynh đệ này là khách mà ta mời đến, Phù nhi, ngươi từ đầu tới giờ toàn mở miệng châm chọc người ta, tu dưỡng của nữ tử quý tộc đâu cả rồi, hoàng tộc chúng ta có nữ tử không biết trời cao đất rộng như ngươi sao? Còn không chịu ra ngoài cho ta! Đừng đứng ở đây làm mất mặt xấu hổ."
Quận chúa Phù nhi không thể tin trừng lớn hai mắt, nàng bị biểu huynh quở trách, thật nhục nhã.
Hơn nữa khi nãy biểu huynh không hề che dấu tia chán ghét trong mắt, thoáng chốc, mặt nàng ta đã đầy lệ, hít mũi vài cái, nàng ta vội vàng đứng dậy, dùng sức kéo màn xe, chạy về xe của mình, chỉ một chốc sau, trong xe ngựa truyền ra tiếng an ủi của mấy nữ tử và tiếng khóc của quận chúa Phù nhi.
An Dương vương nhíu mày, lắc đầu nói, "Hoa huynh đệ, lần này là do biểu muội quá vô lý, xin ngươi dừng trách."
Ánh mắt của Hoa Bế Nguyệt u nhiên lóng lánh, "Là ta vô lý trước, không dối gạt vương gia, trận tuyết này sẽ rơi bảy ngày bảy đêm."
Nàng vừa nói xong, trong lòng An Dương vương và tất cả mọi người đều lạnh toát.
Thoáng chốc An Dương vương vô cùng buồn bực, nhiều ngày nay mặt đất vẫn chứ phủ đầy tuyết trơn trượt, ngay cả đi lại cũng khó khăn chứ nói chi là đi xe ngựa, xui xẻo là hắn còn phải mang thuốc về cho đương kim thái hậu, còn có dược liệu cực kì quý báu, nếu còn tiếp tục trì hoãn chỉ sợ...
Hắn không khỏi lo âu nói, "Hình như Hoa huynh đệ cũng không mấy lo lắng, ngươi có biện pháp nào để đi tới kinh thành không?"
Hoa Bế Nguyệt biết ở kiếp trước, trận tuyết này cũng không mấy ảnh hưởng tới An Dương vương, cho dù có xảy ra chuyện gì thì vị vương gia này vẫn đạt được đế sủng, nàng chỉ đơn giản là bán một cái ân tình thôi, hành động khi nãy chỉ là một chút giáo huấn cho vị quận chúa cao cao tại thượng kia thôi, thái độ bây giờ của nàng rất lạnh nhạt, hoàn toàn khác với cái người trêu chọc quận chúa khi nãy, "Vương gia đừng lo lắng, thay vì đợi tuyết ngừng không bằng giao hành trình của đoàn xe cho ta là được."
Tuy An Dương vương không rõ biện pháp của nàng nhưng hắn cũng muốn thử một phen, chân mày đang nhăn lại không tự giác giãn ra, nhẹ nhàng thở ra, "Nếu có thể tới kinh thành kịp lúc, ta sẽ ta ơn ngươi thật hậu."
"Tiền tài là vật ngoài thân, Hoa mỗ và vương gia gặp nhau cũng coi như là có duyên. Cũng nên giúp đỡ mà!"
Hoa Bế Nguyệt biến An Dương vương là người nhất ngôn cửu đỉnh, nếu hắn nói là sẽ tạ ơn thật hậu thì coi như lần này nàng hời rồi, huống chi lần đi kinh thành này nàng cần một chỗ dựa như thế.
"Hoa huynh đệ quả là phong độ bất phàm, ta muốn kết giao bằng hữu với ngươi!" An Dương vương không khỏi có cảm tình với nàng.
Sau khi rời khỏi xe ngựa, trong lòng Hoa Bế Nguyệt không biết có cảm xúc gì, không khỏi cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ: Hoa Mị Nhi, Hoa Mị Nhi, nếu ngươi biết phu quân của ngươi coi trọng ta như thế thì ngươi sẽ nghĩ thế nào đây?
Nàng nhìn thoáng khung cảnh tuyết rơi đầy trời lúc này, bây giờ trời đã rất tối rồi, không ngờ mình đã rời khỏi Hoa gia mười ngày rồi!
Hẳn là Bắc Cung Khiếu đã tới Hoa gia xin cưới rồi, không biết rốt cục ai thuận mắt của hắn đây? Ai có thể thay nàng gả cho hắn?
Nghĩ một chút, trái tim của nàng bỗng nhiên có chút ưu thương nói không nên lời.
Dù sao nàng cũng làm bạn với hắn mười ba năm, chôn vùi tất cả thanh xuân và tình cảm chận thành của nàng, đó là nỗi đau kéo dài không dứt, trong lúc nhất thời, nàng dường như bị bầu trời trắng xóa màu tuyết này làm ảnh hưởng tới suy nghĩ.
Đột nhiên, trong không gian truyền tới tiếng đàn có chút trống vắng nhưng lại du dương.
Thở dài lắc lắc đầu, tâm hồn treo ngược cành cây của nàng bị kéo trở về. Khóe môi nhếch lên, âm thàm cười người đánh đàn, thời tiết như thế này mà còn hứng thú đánh đàn trong tuyết.
Hoa Bế Nguyệt ngước mắt liền nhìn thấy nam tử bạch y như tuyết nhanh nhẹn kia, nét mặt tươi cười như đan phong phi dương, một thân trắng như tuyết, giờ phút này hắn đang ngồi trong mưa tuyết giống như hòa một thể với những bông hoa tuyết, Hoa Bế Nguyệt dùng tay nâng cành là dính đầy tuyết trắng, nam tử này không sợ lạnh à? Đột nhiên nàng phát hiện ra một chuyện khiến người ta khó mà tưởng được, hoa tuyết rơi xuống đều bay vòng quanh thân thể hắn, không hề dính lên người nam tử kia, thân thể của hắn như ẩn như hiện trong màn sương mù, thật sự rất mông lung!
Ngay khi nàng nhìn hắn chăm chú, mắt hắn cũng liếc về phía nàng, mỉm cười, đôi mắt tỏa sáng.
Tiếng đàn dừng lại, nam tử bạch y khoang thai đứng dậy nói, "Hoa... huynh đệ, trời tuyết to như thế mà còn đứng đây nghe ta đánh đàn, ngươi đúng là rất có nhã hứng!"
Rốt cục thì ai mới là người có nhã hứng đây? Hoa Bế Nguyệt cúi đầu cười một tiếng, người này đúng là thú vị.
"Đúng rồi, Hoa huynh đệ sao ngươi biết sẽ có tuyết rơi?" bóng dáng thon dài của nam tử bạch y lẫn trong tuyết trắng, cong môi cười nhìn nàng, khoanh tay đứng đó, đôi mắt hoa đào thâm thúy như mực, đáy mắt lại có một tia hào quang huyền bí có thể khiến người ta bị cuốn vào bên trong.
Hoa Bế Nguyệt bị đôi mắt thâm sâu của hắn hấp dẫn, hắn đột nhiên tiến tới sát bên tai nàng, ôn nhu nói, "Không lẽ lại là cảnh trong mơ sao? Xem ra... ngươi rất khác với vị thiên mệnh nữ tử trong truyền thuyết!"
Trong lòng Hoa Bế Nguyệt kinh ngạc, ánh mắt hiện rõ tia không thể tin được dừng trên người hắn, "Ngươi chính là người đánh đàn trong phòng hôm đó?"
Khuôn mặt tuấn mĩ như ngọc của nam tử bạch y càng xáp tới gần, nở một nụ cười phong lưu tà tứ, dùng giọng nói tao nhã hàm hoặc nói, "Chính là tại hạ!"
Biểu cảm trên mặt Hoa Bế Nguyệt thoáng biến đổi, nghe thấy giọng nói mị hoặc của hắn quanh quẩn bên tai, quần áo bạch sắc phiêu phiêu trong gió, vô số chỉ bạc được thêu thành hình tường vân trên tay áo hắn sáng rọi lóa mắt, hắn ghé sát vào tai nàng nói, "Yên tâm, ta sẽ không nói cho ai chuyện ngươi là nữ tử đâu! Nguyên tắc làm người của ta xưa nay là tích chữ như vàng! Hơn nữa với mĩ nữ thì càng như thế!"
"Rốt cục thì ngươi là ai?" Hoa Bế Nguyệt nghi hoặc nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Tại hạ chỉ là một nam tử bình thường như nước chảy bèo trôi thôi! Mọi người đều gọi ta là Mẫn tiên sinh." trong lời nói của hắn ẩn chứa ý cười, tư thái phong lưu biểu hiện triệt để ra ngoài.
Không chờ nàng nói chuyện, nam tử ôm đàn, thả người nhảy trong gió.
Nhảy hai bước đột nhiên lại quay đầu, một giây đó trên khuôn mặt của hắn hiện lên nụ cười tuyệt mĩ khuynh thành khiến vạn vật đều thất sắc, mị sắc tràn đầy hai mắt không chút cảm xúc, thái độ ngả ngớn như thể không bao giờ nghiêm túc với bất cứ thứ gì trên thế gian.
Mẫn tiên sinh? Hoa Bế Nguyệt hơi hơi nhíu mi, rốt cục thì hắn là thần thành phương nào? Vì sao trong đầu nàng không hề có ấn tượng với cái tên này?