Các cô nương đó đều là tỷ muội trong tộc của nàng, mười ba năm không thấy, nàng vẫn còn nhớ mang màng tên của từng người. Thế nhưng taamcuar các thiếu nữ vẫn còn lưu luyến trên thân Ngọc Lưu Thương, các nàng ở sau viện chờ đợi gần nửa ngày mà vần không gặp được Ngọc công tử, tâm tình không tránh khỏi có chút mất mát
Hoa Bế Nguyệt biết rõ Ngọc Lưu Thương dung nhan tuấn mỹ, phong thái xuất chúng là hình tượng trong lòng các thiếu nữ, nàng nghĩ giờ phút này mà đi tìm hắn thì thất phi thường không ổn
Nhưng mà tình huống hiện tại gấp rút lửa sém lông mày, Ngọc Lưu Thương hẳn chỉ ở tại Hoa gia làm khách mấy ngày. Hoa Bế Nguyệt nàng phải bất chấp tất cả thôi, lông mi hơi run, nàng nắm chặt ngọc thủ ( tay ngọc), đi vào cửa nói với gã sai vặt
“ Vị tiểu ca này, ta có chuyện quan trọng muốn gặp mặt Ngọc công tử, xin hãy thông báo một tiếng”
Thế mà gã sai vặt kia cũng không thèm ngẩng đầu lên, chỉ nhàn nhạt nói
“ Ngọc công tử không tiếp bất luận kẻ nào”
Hoa Bế Nguyệt lại không thèm để ý thái độ đáng đánh đòn kia, chỉ mỉm cười nói
“ Lẽ nào không có việc ngoại lệ hay sao? Huống chi ta thực có chuyện quan trong tìm hắn, nếu như ngươi ngay cả đi thông báo cũng không chịu, ngày sau nếu Ngọc công tử trách tội xuống thì ngươi nên chịu phạt thế nào đây?”
Cái việc cả vú lấp miệng em thế này nếu là Hoa Bế Nguyệt năm đó hẳn là do da mặt quá mỏng sẽ không bao giờ nói.
Nghe vậy, gã sai vặt kia có chút kinh ngạc ngẩng đầu
Cặp mắt mê hoặc người kia của Hoa Bế Nguyệt chỉ lặng lặng nhìn hắn, mà hắn căn bản muốn cự tuyệt những kẻ muốn viếng thăm công tử, không có ngoại lệ. Đã nhiều ngày nay đều là thấy toàn những kẻ nùng trang diễm mạt, châu hoàn thủy vòng, đều là những nữ tử trang phục mỹ lệ, bỗng nhiên nhìn đến Hoa Bế Nguyệt dung nhan thanh nhã, ánh mắt sắc bén, không khỏi si ngốc đứng tại chỗ kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm, mất một lúc lâu mới lấy lại được tinh thần
Hoa Bế Nguyệt thần thái tự nhiên đưa cho hắn một cái khăn
“ Thỉnh giao cho Ngọc công tử”
Gã sai vặt ánh mắt dừng trên họa đồ thêu trên khăn, vẻ mặt có vẻ bị kiềm hãm. Dù sao, đã nhiều ngày gặp được rất nhiều nữ tử muốn gặp công tử đều đưa cho hắn chút ít ngân lượng hi vọng hắn có thể dàn xếp nhưng tất cả đều bị lời lẽ nghiêm khắc của hắn cự tuyệt. Thế mà nữ nhân trước mắt quả không giống người thường, chỉ đưa cho hắn một cái khăn tay.... cái khăn thêu này có lẽ thực sự chứa đựng nhiều ý nghĩa thật ái muội. Lẽ nào nàng cùng Ngọc công tử là quan hệ.... ehem...nói cho cùng hắn cũng chỉ là một teen trông cửa mà thôi, nếu thật sự trì hoãn thì cũng không tốt. Vì thế, gã sai vặt nói
“Ngươi đợi chút, ta sẽ đi thông báo một tiếng”
Hoa Bế Nguyệt mỉm cười, nhìn vào trong viện đã thấy chư vị tiểu thư đã đi vào, ánh mắt khinh thường nhìn Hoa Bế Nguyệt. Nàng phong tư sở sở, lẳng lặng đứng trước mặt mọi người, nhìn mỗi người đều mỉm cười nhã nhặn nhưng khóe mắt đuôi mày đều không để ai vào trong đó, thần thái kiêu căng khiến chúng nữ tử bất mãn. Trong mắt các vị đích nữ thì Nguyệt Nha Nhi nàng chỉ là thứ nữ có chút tư sắc mà thôi
Giờ khắc này, một thanh âm hoạt bát thanh nhã từ bên ngoài truyền đến
“Nguyêt Nha Nhi tỷ tỷ như thế nào lại ở trong này? Ngươi tỉnh lúc nào sao không cho người báo cho ta một tiếng?”
Thanh âm uyển chuyển dễ nghe này, Hoa Bế Nguyệt nàng quen thuộc hơn bất cứ ai. Mười ba năm không gặp, thanh âm không một chút thay đổi luôn văng vẳng quanh quẩn bên tai, ngay lúc chỉ còn ba tháng nữa sinh mệnh nàng sẽ chấm dứt, thanh âm của chủ nhân đã cướp của nàng hết thảy, thậm chí lúc nàng sắp chết cũng không thèm liếc nàng một cái
Hoa Bế Nguyệt không khỏi nhếch môi cười lạnh, chậm rãi ngoái đầu nhìn lại. Xuất hiện trước mặt là một cô gái xinh đẹp, cùng với Hoa Bế Nguyệt thanh lệ tao nhã quả thật có chút không giống. Cô nương ta hé ra khuôn mặt đáng yêu, ánh mắt to trong sáng, trong mắt mang ánh sáng như ngọc, môi kiều diễm ướt át, tất cả chỉ là một cô nương không màng thế sự. Cái loại bộ dáng này hoàn toàn có thể đánh tan phòng bị của mọi người, thật chỉ có muội muội của nàng Hoa Mị Nhi