• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mất mặt dù sao cũng không phải là mất mạng.

Khi nhìn thấy Thẩm Dĩnh nhìn mình với vẻ mặt cười như không cười, Cung Trĩ khẽ ho một tiếng: "Nhiên Nhiên, tớ biết rồi, ngày mai tớ sẽ đi."

"Vậy cậu phải nhanh lên. Diệt Tuyệt sư thái dù có thích cậu, nhưng yêu nhau lắm cắn nhau đau, ông ấy sẽ không dễ dàng buông tha cậu đâu."

Cung Trĩ dở khóc dở cười, cái này càng nói càng quá trớn: "Giáo sư Từ chẳng qua là nghiêm túc phụ trách, không phải biến thái." Nàng không nhịn được biện bạch mấy câu cho thầy giáo mình.

"Được rồi, hai ngày nay rốt cuộc cậu đi làm cái gì thế?" Khương Nhiên ở đầu bên kia điện thoại lẩm bẩm.

Đi làm gì... Đương nhiên là, cứu thế giới đó!

Nhưng lời nói xấu hổ lại ảo tưởng như vậy Cung Trĩ không thể nói ra miệng, nàng tìm đại một cái cớ đối phó với bạn thân xong liền cúp điện thoại. Sau khi cúp máy, nàng vừa định thở dài nằm liệt trên ghế ngồi, lại đột nhiên ý thức được bên cạnh mình có thêm một người, không phải lúc để nàng tùy tiện lăn lộn như trước kia.

Cơ thể Cung Trĩ thẳng tắp trong vô thức: "Chúng ta trở về thôi."

Thẩm Dĩnh nhịn cười không được, không thể không nói, đôi lúc Cung Trĩ buông lỏng, không cần đối mặt với mình, nàng mới có thể lộ ra sức sống và lười biếng của người trẻ mà tuổi này nên có.

Nhưng đó là khi không ở trước mặt cô, ánh mắt Thẩm Dĩnh tối sầm, trên người cô bây giờ, rốt cuộc có điểm nào khiến Cung Trĩ thận trọng với cô như vậy?

Nếu Cung Trĩ thật là sống lại, kỳ thực nàng cũng có thể ỷ vào chính mình bây giờ là tiểu công chúa cả nhà chiều chuộng nhất, chèn ép cô đầu cũng không nhấc nổi.

Không cần phải tốt với mình như vậy, không phải sao?

Thẩm Dĩnh nghĩ không ra, nhưng cô cũng không sốt ruột, cô quá rõ chính mình trước mắt cấp bách nhất là cái gì.

Hai người về tới nhà.

Nhà trang hoàng quá mức ấm áp, Cung Trĩ bất giác thả lỏng hơn rất nhiều, kéo theo Thẩm Dĩnh thần kinh vẫn luôn căng thẳng dường như cũng giãn ra rất nhiều.



"Ừm...Nói tóm lại, ngày mai tôi phải tới trường. Cho nên không thể dẫn cô đi công ty. Tôi sẽ bảo anh Trương dẫn cô đi, bên phía giám đốc tôi cũng sẽ thông báo sớm. Cô yên tâm, mặc dù công ty là do quản lý chuyên nghiệp phụ trách, nhưng cô ấy là anh tôi chọn, nhiều năm như vậy, chúng tôi sống chung cũng không tồi."

Cung Trĩ suy nghĩ một chút: "Có điều ngày mai anh Trương còn có một số chuyện khác, sợ là không thể đợi quá lâu."

"Không sao, anh Trương đưa tôi đến là tốt rồi. Đi đi về về đều ngồi xe, bị những người khác thấy được cũng không tốt lắm."

Cung Trĩ gật đầu, nói với Thẩm Dĩnh những gì đã nghĩ đến, Thẩm Dĩnh gật đầu tỏ ý biết.

Hai người ngồi đối diện, trong lúc nhất thời nhìn nhau không nói gì.

Các nàng mới quen mấy ngày, cần tìm một ít điểm chung hoặc là những thứ khác, nhưng hoàn toàn không nói được.

Cung Trĩ bất đắc dĩ, lấy ra điện thoại di động, quơ quơ với Thẩm Dĩnh.

Thẩm Dĩnh gật đầu, đứng lên. Cung Trĩ thầm thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu gọi điện thoại.

Đương nhiên là nàng đi tìm người quản lý chuyên nghiệp của mình. Sau lễ trưởng thành của nàng, cha đem công ty vào trong tay nàng, nàng đã qua lại với quản lý chuyên nghiệp bốn năm, buôn bán hợp tác, xã giao coi như vui vẻ.

Cung Trĩ báo cho đối phương biết một ít tình huống đại khái của Thẩm Dĩnh, đột nhiên một cái cốc đặt ở bên người nàng. Nàng cúi đầu nhìn qua, là một cốc sữa bò, ngón tay chạm vào, nhiệt độ vừa đủ.

Mắt Cung Trĩ cong cong, nhìn về phía Thẩm Dĩnh, dùng khẩu hình nói với cô tiếng cảm ơn.

Bộ dáng này của Cung Trĩ nhìn có chút mềm mại, vẫn chưa hoàn toàn mất đi vẻ dễ thương hồng hào của khuôn mặt trẻ con bụ bẫm, giống như một quả táo nhỏ đang chuyển giao giữa xanh chát và chín muồi.

Khiến người ta nhìn vào, tâm trạng cũng sẽ bỗng dưng trở nên tốt hơn.

Thẩm Dĩnh cũng cong mắt mỉm cười với Cung Trĩ, ngay sau đó đi lên lầu. Cô như là dồn hết sức đè ép bước chân, lúc đi lại lặng lẽ không tiếng động, rất nhanh liền rẽ qua đầu cầu thang, không thấy bóng người.

Không thể không nói, nữ chính không hổ là nữ chính của thế giới này, dáng dấp đẹp mắt, cười lên lại càng dễ nhìn.

... Cũng càng giống như người ấy.

Khó trách ông anh thúi không biết nên nói là si tình hay đa tình của mình sẽ thích, trong truyện lưu luyến không rời đi tìm nữ chính.

Cung Trĩ thất thần, nghe thấy tiếng điện thoại lúc này mới hoàn hồn, lại nghiêm túc cẩn thận trao đổi với đầu bên kia.

Đến khi cúp điện thoại, Cung Trĩ mới cảm thấy cổ họng của mình hơi khô.

Nàng cầm lên sữa bò, từ từ nhấp một hớp, ngửa đầu nhìn lên trần nhà. Một lát sau, mới ở trong đầu gọi ra hệ thống: [Đúng rồi, nếu thế giới là một quyển sách, vậy kết cục của bạch nguyệt quang là gì?]

[Bởi vì không cách nào vãn hồi trái tim của nam chính, bạch nguyệt quang liền quyết định đi xa trở về nước, không trở lại nơi thương tâm này nữa.] Hệ thống trả lời, [Sản nghiệp của nhà bạch nguyệt quang chính là ở nước ngoài, cho nên chính là trở về.]

Cung Trĩ bật cười: [Tôi nhớ vị hôn thê gia tộc bị chiếm đoạt, em gái gần như trục xuất, đối với bạch nguyệt quang ngược lại còn tốt vô cùng, hoàn hảo nguyên vẹn thì thôi, thế mà chỉ trở về.]



Hệ thống có chút không rõ vì sao: [Ký chủ muốn nói cái gì?]

Cái này có liên quan gì đến câu chuyện sao?

[Không có gì, chỉ là có chút cảm khái thôi.] Cung Trĩ duỗi người, [tôi cũng phải đi ngủ, ngày mai còn phải bận đây.]

Cung Trĩ lên lầu, trong tay nàng cầm cốc sữa bò còn dư lại hơi ấm. Nàng hơi ngừng lại ở trước cửa phòng Thẩm Dĩnh, xa xa nâng cốc về phía cửa phòng, mặc dù người trong cửa cũng không biết chuyện, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của Cung Trĩ, nàng uống một hơi cạn sạch sữa bò, tiến vào cửa phòng của mình.

Hết thảy ngoài cửa, Thẩm Dĩnh cũng không biết chuyện, cô ngồi trước máy vi tính, đang dạo chơi tin tức cổ phiếu. Tiền có thể sử dụng trong tay cô cũng không nhiều, nhưng cô biết bắt đầu từ bây giờ đến tương lai mười năm sau đều sẽ là thời gian cải cách, có rất nhiều nhân vật thiên tài xuất hiện. Có người, bây giờ cô liền có thể bắt đầu tiếp xúc.

Máy vi tính lập lòe ánh sáng nhạt, đồ thị đường sóng nhấp nhô lên xuống, trong phòng tắt đèn, cô ngồi trước máy vi tính, liên tục nhìn chằm chằm vào màn hình, cho đến đêm khuya.

Ngày hôm sau, Cung Trĩ thức dậy dựa theo đồng hồ sinh học của mình, nàng nhìn phòng Thẩm Dĩnh, cửa phòng đóng kín. Nàng lắc đầu một cái, không để ý đến, chính mình ăn xong suất ăn sáng khỏe mạnh của mình, cẩn thận xem dự báo thời tiết, liền cầm ô, lái xe chạy đến trường.

Khóa học hôm nay không tính nặng nhọc, Cung Trĩ đúng giờ đi vào phòng học, Khương Nhiên đã sớm đợi nàng. Nhìn thấy nàng đến, ngay lập tức vẫy tay với nàng.

Cung Trĩ đi tới bên người nàng, bày ra sách vở, lại nhìn qua giáo trình của Khương Nhiên. Cung Trĩ làm việc luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ, hết sức chuyên chú.

Khương Nhiên ở ngay bên cạnh lải nhải: "Cậu rốt cuộc đến rồi, mọi người đều hoài nghi cậu bị tiểu yêu tinh câu mất hồn."

"Tớ là con gái, có thể có tiểu yêu tinh nào chứ." Cung Trĩ nở nụ cười, nàng cúi đầu ghi chép, đọc nhanh như gió, không bị ảnh hưởng chút nào.

"Phụ nữ dễ tìm, nhưng phụ nữ có cơ bụng khó tìm." Khương Nhiên than thở. "Trường chúng mình không thiếu nữ sinh mắt nhìn chằm chằm vào cậu đâu."

Cung Trĩ lúc này cũng không thèm đáp lại nàng.

Khương Nhiên bất đắc dĩ, đành phải nâng mặt bắt đầu lải nhải, từ Diệt Tuyệt sư thái nói tới chuyện nhặt nhạnh trong trường, từ chuyện nhặt nhạnh trong trường còn nói đến Cung gia: "Nghe nói anh cậu lại coi trọng một cô gái?"

"Không có." Cung Trĩ rốt cuộc ngẩng đầu nhìn bạn tốt của mình, dùng cây bút nhẹ nhàng gõ cái đầu nhỏ của Khương Nhiên một cái, "Đừng cả ngày lẫn đêm đuổi hình bắt bóng, khắp nơi nghe đồn thổi... Đây là ai nói."

"Ôi, còn có thể là ai, đương nhiên là Ông Nam rồi. Hắn nói anh cậu tìm một người giống ấy ấy." Khương Nhiên nháy mắt khoa tay múa chân với Cung Trĩ, "Cô gái giống người ấy. Anh cậu thật đúng là si tình nha."

"Si tình sẽ còn tìm gái?" Cung Trĩ cười lên, nàng híp mắt, "Ông gia người này, miệng càng ngày càng nát ha."

Phải tìm thời gian trừng trị một trận, nam thứ si tình đâu rồi, đây thật là một chút cũng không nhìn ra.

Đang suy nghĩ, tiếng chuông vang lên, đã bắt đầu vào lớp.

Diệt Tuyệt sư thái mặc dù mang danh hiệu Diệt Tuyệt (diệt sạch), nhìn chung đối với Cung Trĩ coi như không tệ. Hơn nữa Cung Trĩ nói xin lỗi thành ý mười phần, bảo đảm không tái phạm, nàng rất nhanh liền được thả ra.

Buổi sau đều không có tiết học, Cung Trĩ thoáng nhìn bầu trời, bầu trời u ám, xem chừng lại sắp có trận mưa. Cung Trĩ bắt đầu do dự mình đến cùng có muốn về nhà hay không, kết quả lại bị Khương Nhiên kéo đi nhà ăn.



Chỉ là lúc ăn cơm, mưa liền rơi xuống ào ào.

Cung Trĩ sững sờ nhìn mưa một lát, đứng dậy, đi ra ngoài.

Khương Nhiên còn chưa ăn xong, ở phía sau kêu: "Ê, cậu chờ tớ một chút, cậu muốn đi đâu chứ."

"Trong nhà có con mèo nhỏ, tớ có chút không yên tâm." Cung Trĩ trả lời. Nàng lên xe, ở trong đầu bảo hệ thống tìm đường đi công ty. Hệ thống vừa chậm rãi làm việc, vừa nói: [Ký chủ rất để ý nữ chính ha.]

[Nào có.] Cung Trĩ trả lời, đánh tay lái dựa theo phương hướng chỉ dẫn của hệ thống, [Chẳng qua là cô ấy tặng tôi sữa bò, tôi đáp lễ cô ấy ô che mưa, rất công bằng.]

Chỉ là vì đối phương là một con mèo nhỏ nhìn rất đáng thương mà thôi, huống chi, sữa bò cô ấy pha, rất hợp khẩu vị của mình.

- ----------------------------------------

Day 11 Nhật ký của Cung Trĩ

Sữa bò của con mèo nhỏ uống rất ngon

Có chút đáng thương

Day 11 Nhật ký của Thẩm Dĩnh

Con mèo nhỏ mỗi đêm đều phải uống sữa tươi

Có chút dễ thương

Nhật ký tác giả nhổ nước bọt

??? Hai người các cô có tật xấu đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK