Mặc dù người đàn bà họ Vương mặt hằm hằm, nhưng vẫn cho hai người vào cửa, còn rót tách trà cho hai người.
Cung Trĩ không uống, chỉ nhìn quanh căn nhà này.
Nhìn ra được, căn nhà này đã ở lâu rồi, khắp nơi đều là vết tích của thời gian, trên vách tường đầy dấu vết của thứ gì đó được dán lên và xé xuống sau đó, màu trắng loang lổ lộ ra trên mặt tường màu vàng nhạt. Mặt bàn gỗ cũ kỹ, phía trên đều là vết nứt, cũng không phải là gỗ gì tốt. Chẳng qua ở bên cạnh, đặt một tấm ảnh gia đình, trông có vẻ là một nhà ba người, đứa trẻ còn chưa lớn, hướng về phía ống kính nhe răng trợn mắt làm mặt quỷ.
Mà ở cách đó không xa, còn có một người đàn ông âm u đứng đó, nhìn chằm chằm vào Cung Trĩ và Thẩm Dĩnh hai vị khách không mời mà đến này, như là một loại uy hiếp trong im lặng.
Thẩm Dĩnh nâng tách trà lên, uống một hớp. Cung Trĩ thấy vậy, đang chuẩn bị cũng nâng tách trà lên, nhưng Thẩm Dĩnh thoáng giữ tay nàng lại. Cung Trĩ nhìn Thẩm Dĩnh một cái, liền thu tay về, không nhúc nhích.
Mà Thẩm Dĩnh thì cúi đầu tìm tòi trong túi xách của mình một lúc, lấy ra một cái cốc giữ nhiệt, đưa cho Cung Trĩ, giọng điệu ôn hòa: "Uống cái này."
Cung Trĩ mở ra, ngửi được mùi thơm, là phổ nhị.
Mùa thu uống cái này tốt, dưỡng dạ dày.
[Con gái tôi thật là tri kỷ! Thấy không! Thấy không!]
Cung Trĩ ở trong đầu tràn đầy cảm động. Hệ thống đáp lại nàng bằng một cái meme mắt trợn trắng: [Ký chủ xin tự trọng.]
Cung Trĩ hừ nhẹ một tiếng, cụp mắt xuống, mở nắp, hơi nóng bên trong tràn ra, làm cho mặt Cung Trĩ trông căng bóng hơn. Nàng uống một ngụm nhỏ, lộ ra vẻ mặt hài lòng.
Ánh mắt của Thẩm Dĩnh lúc này mới rời khỏi người Cung Trĩ, nhìn về phía chủ nhà: "Chúng tôi có thể trả tiền."
Người đàn bà bật cười, có chút khinh miệt: "Đã nói thiêu rồi, cô trả nhiều tiền hơn nữa, chúng tôi cũng chẳng làm gì được."
"Tôi nghe nói các cô muốn chuyển đến nhà học khu phải không?"
Thẩm Dĩnh trầm ngâm, cô liếc nhìn Cung Trĩ, Cung Trĩ ban đầu không hiểu lắm, sau đó chợt nghĩ đến cái gì, gật đầu với cô một cái. Thẩm Dĩnh yên tâm, nhìn về phía người đàn bà với vẻ mặt chắc chắn hơn.
Người đàn bà sầm mặt lại, lời nói tràn đầy phòng bị: "Sao cô biết? Cô điều tra chúng tôi?"
"Cô mua mua mua như vậy, lầu trên lầu dưới, đã sớm truyền khắp." Cung Trĩ cũng không ngẩng đầu lên, kháy lại một câu, làm người đàn bà nghẹn họng đỏ bừng mặt, oán hận nhìn chòng chọc vào Cung Trĩ.
"Có nhà học khu thì có ích gì? Có nhà học khu rồi, ít nhất phải cung cấp giấy chứng nhận ba năm cư trú, mới có thể đi học nhờ vào nhà học khu." Thẩm Dĩnh không nhanh không chậm nói, "Vừa khéo chúng tôi có năng lực cung cấp mọi thứ cô cần."
Cung Trĩ chớp mắt, không mở miệng. Những thứ rắc rối về nhà học khu này, Cung Trĩ quả thực không biết. Thứ nhất là nhà nàng không hề thiếu bất động sản, thứ hai là gia cảnh của nàng quá mức giàu có, căn bản không cần đi tranh vỡ đầu một cái danh ngạch như người bình thường.
Lời này quả nhiên là đánh trúng lòng của người phụ nữ. Cô ta quay đầu nhìn ông xã nhà mình: "Chồng..."
Người đàn ông châm một điếu thuốc.
Cung Trĩ nhíu mày một cái, Thẩm Dĩnh liền lấy ra một cái khẩu trang từ trong túi của mình.
Cung Trĩ hơi sững sờ, nàng liếc nhìn Thẩm Dĩnh, Thẩm Dĩnh đưa cho nàng một ánh mắt, Cung Trĩ liền sững sờ đeo khẩu trang vào.
[Rốt cuộc cô ấy còn có bất ngờ nào mà tôi không biết?]
Cung Trĩ nghĩ như thế, lại bỗng có hơi sợ hãi: [Mau xem trị số hắc hóa, sao tôi cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm?]
[Trị số hắc hóa 87]
Hệ thống đâu ra đấy hồi báo trị số: [Nữ chính tốt với ký chủ, chẳng lẽ không được sao?]
Cung Trĩ cũng nghi ngờ nhíu mày: [Nhưng...tôi cũng không nói rõ được...]
Dù sao có chỗ nào đó quái lạ.
Cung Trĩ không nhịn được nhìn Thẩm Dĩnh mấy lần. Nhưng Thẩm Dĩnh không hề nhìn Cung Trĩ, cô chỉ nhìn chăm chú vào hai người kia, đánh giá biểu cảm khó xử của họ: "Hai vị, suy nghĩ như thế nào? Còn số tiền người khác chi ra, chúng tôi cũng có thể trả theo giá."
"Gấp đôi."
Cung Trĩ bỗng mở miệng. Thấy mọi người ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía nàng, Cung Trĩ mỉm cười, làm một động tác tay, giọng của nàng cách khẩu trang, có vẻ hơi trầm.
"Tôi nói, đối phương trả bao nhiêu, chúng tôi có thể trả gấp đôi."
Người đàn ông há to mồm, thuốc cũng không hút, tàn thuốc đốt tới đầu ngón tay của mình, đau đớn này mới khiến hắn hoàn hồn lại, hắn vội vàng dập thuốc, lắp ba lắp bắp: "Nhưng, nhưng..."
"Nếu không tin tôi, tôi ở đây có danh thiếp, không sợ tôi quỵt nợ." Cung Trĩ đáp.
Người đàn ông khó khăn nuốt nước bọt, cuối cùng mới khó xử nói ra: "Không phải là chúng tôi không muốn, mà là, mà là chúng tôi cầm về liền lập tức bị đưa đi."
Cung Trĩ im lặng, nàng rất lo lắng nhìn Thẩm Dĩnh. Đúng như dự đoán, nghe thấy tiếng trị số hắc hóa tuyệt vời tăng lên.
[Trị số hắc hóa 90]
90, vẫn ok, nàng còn có 10 điểm có thể giữ mạng!
Có thể moi ra được thêm một ít tin tức.
Cung Trĩ ngẫm nghĩ, đang muốn mở miệng, liền nghe thấy giọng Thẩm Dĩnh: "Những người đó, là ai?"
Thật là một cô nàng ngốc, đối phương sao có thể nói ra thân phận của mình cho một người chẳng là cái gì chứ?
Cung Trĩ vừa mới nghĩ xong, liền nghe thấy Thẩm Dĩnh bổ sung: "Khẩu âm của họ ra sao, mặc đồ kiểu gì, trao đổi với các anh như thế nào."
Dứt lời, Thẩm Dĩnh lấy ra chi phiếu: "Trả lời vấn đề của tôi, tôi lập tức cho anh một trăm ngàn, tuyệt không quỵt nợ."
Không quá nửa giờ, hai người liền đi ra nhà họ Vương.
Sắc mặt Thẩm Dĩnh âm trầm đáng sợ, dù hỏi thêm được rất nhiều từ trong miệng nhà họ Vương, nhưng Thẩm Dĩnh cũng biết, nguồn thận này, bị người ta cướp đi rồi. Vậy mẹ của cô...
Thì ra bất kể giãy giụa như thế nào, sau cùng cũng không thể nào tránh khỏi vận mệnh sao?
Không, cô không cam lòng!
[Trị số hắc hóa 92]
Cung Trĩ nhìn sắc mặt xanh mét của Thẩm Dĩnh, nàng hơi lo, đưa tay chạm vào mu bàn tay của Thẩm Dĩnh một cái.
Hoàn toàn lạnh lẽo.
"Chị Thẩm." Cung Trĩ nhỏ giọng gọi một tiếng, mang chút cảm giác yếu thế và nũng nịu.
Thần trí của Thẩm Dĩnh tựa như bị kéo mạnh một cái, trở về hiện thực, cũng ngỡ ngàng trong phút chốc. Cô nghiêng đầu nhìn Cung Trĩ, miễn cưỡng mỉm cười với nàng: "... Chị không sao."
[Trị số hắc hóa 91.5]
Thấy nũng nịu hình như không mấy tác dụng.
Cung Trĩ cắn răng, nàng nắm tay Thẩm Dĩnh, Thẩm Dĩnh trở tay nắm chặt Cung Trĩ, có vẻ rất dùng sức. Cung Trĩ cảm thấy hơi đau nhói, nhưng nàng không có lên tiếng, cũng không lộ ra chút nào, chỉ như không có chuyện gì xảy ra mà đi về phía trước cùng Thẩm Dĩnh.
"Em nói xem... không còn cách nào sao?" Thẩm Dĩnh hỏi.
Cung Trĩ lắc đầu một cái.
Thẩm Dĩnh cũng không nói thêm gì nữa, chẳng qua khi đi đến bên cạnh xe, Cung Trĩ mới mở miệng: "Tinh thần của chị không tốt, em lái xe."
Thẩm Dĩnh chỉ gật đầu một cái.
Lúc tới Thẩm Dĩnh lái xe, lúc đi cô ngồi ở chỗ ghế phụ, cúi đầu không nói.
[Ký chủ không an ủi nữ chính một chút sao?]
Cung Trĩ đánh tay lái: [Có lúc...an ủi cũng không cần nói gì cả.]
Bởi vì lời nói ở thời điểm này chỉ là nói suông.
"Em nói xem, nếu chị không trả nổi năm triệu đó, vậy phải làm sao bây giờ?" Thẩm Dĩnh nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Cung Trĩ, một lát sau, bỗng hỏi.
"Em tin chị."
Cung Trĩ nói, nàng nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, trông hết sức chuyên chú.
Cung Trĩ luôn luôn chuyên chú khi nàng muốn làm chuyện gì đó, mà phần chuyên chú này nhiều lúc cũng có thể âm thầm hóa giải lo âu của Thẩm Dĩnh.
Cho dù là vào lúc này, Thẩm Dĩnh cũng không nhịn được cong khóe môi, nở một nụ cười nhạt.
"Đôi khi chị thật không hiểu...tại sao em phải tốt với chị như vậy. Lẽ nào em không nên cách chị càng xa càng tốt sao?"
Cung Trĩ nghe vậy, hồi lâu không nói gì.
Thẩm Dĩnh chỉ an tĩnh chờ đợi, cô cũng không biết mình đang chờ đợi cái gì, nhưng luôn cảm thấy trong lòng giống như có một niềm hi vọng, mong mỏi Cung Trĩ nói ra một câu trả lời.
Nhưng chẳng bao lâu, điện thoại vang lên trong không gian thu hẹp này. Cung Trĩ nhìn tên người gọi đến, không phải Khương Nhiên, điều này làm cho nàng thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng rất nhanh nghe máy, nghe giọng đầu dây bên kia, xổ ra một tràng tiếng Anh lưu loát.
Thẩm Dĩnh bén nhạy nghe được chữ bệnh viện và bác sĩ, ánh mắt đảo quanh ở trên mặt Cung Trĩ.
Cho đến khi Cung Trĩ cúp điện thoại, lúc này mới quay đầu nhìn Thẩm Dĩnh, chỉ liếc mắt một cái, lại rất nhanh rời đi.
Có lẽ...là có liên quan tới cô?
Thẩm Dĩnh bỗng trồi lên một ý nghĩ như vậy, cô do dự, không biết mình có nên hỏi không.
"Là điện thoại của bệnh viện nước ngoài. Về bệnh của dì Thẩm, họ có lịch sử nghiên cứu tương đối dài, hơn nữa nguồn thận là trên khắp toàn thế giới, xác suất có được cũng sẽ lớn hơn. Chẳng qua là giường bệnh luôn rất eo hẹp, bây giờ rốt cuộc xử lý được rồi."
Giọng Cung Trĩ bình tĩnh an ổn, vang lên ở trong xe.
Tiếng nói này rõ ràng không lớn, nhưng Thẩm Dĩnh hết lần này tới lần khác cảm thấy đinh tai nhức óc, gõ vào trong đầu cô, xao động tâm hồn cô.
"Em..." Giọng Thẩm Dĩnh run rẩy.
Cung Trĩ nhìn chằm chằm phía trước, ánh mắt chuyên chú, chỉ hơi cong môi, trong giọng nói mang một ít đắc ý nho nhỏ: "Em đã nói rồi mà, bây giờ còn chưa tới lúc tuyệt vọng."
Giường bệnh không dễ lấy được, nói rõ có lẽ trước kia Cung Trĩ đã bố trí những chuyện này rồi. Mà nàng không hề tiết lộ một tin tức nào cho Thẩm Dĩnh, sau khi biết được tin tức xác định, nàng mới đắc ý nói với Thẩm Dĩnh như vậy.
Môi Thẩm Dĩnh hơi run run.
Người như vậy
Người như vậy...
Cung Trĩ lại chẳng hề hay biết Thẩm Dĩnh khác thường, nàng cười, bố trí: "Trở về chờ dì Thẩm ổn định hơn, chúng ta liền chuyển viện. Chị yên tâm, em đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ rồi. Về chuyện tiền nong...chị cũng không cần lo lắng, chuyên tâm làm việc là tốt rồi. Chúng ta luôn có thể kiếm về mà? Em rất xem trọng chị."
Cung Trĩ nói xong những lời này, lại có một chút tự đắc.
Trong khoảng thời gian này Thẩm Dĩnh đã chứng minh năng lực của mình. Cung Trĩ cảm thấy mình quả là nhặt được một món hời lớn, không nhịn được khoe khoang với hệ thống ở trong lòng: [Thấy không, thiên lý mã lúc nào cũng có nhưng Bá Nhạc không phải lúc nào cũng có. Có một màn như thế, cô ấy còn không đội ơn tôi, tiền tôi bỏ ra, rất nhanh liền có thể nhận được hồi báo.]
Hệ thống cũng thấy hơi sững sờ: [Ký chủ thật là lợi hại, không hổ là nhân vật 27 tuổi liền đưa công ty ra thị trường.]
Cung Trĩ cười ha ha mấy tiếng ở trong lòng: [Đương nhiên!]
Xe của nàng lái không chậm, rất nhanh liền về đến nhà. Lúc này nàng mới nghiêng đầu nhìn Thẩm Dĩnh, mặt tươi cười: "Bây giờ yên tâm rồi chứ?"
Thẩm Dĩnh chỉ nhìn chằm chằm Cung Trĩ: "Tại sao em phải tốt với chị như vậy?"
Ánh sáng ở ga ra mờ tối, nhưng dưới đèn xe, ánh mắt của Thẩm Dĩnh đỏ bừng, mang theo quyết tâm mà không cần nói ra lời, giống như nhất định phải có được một cái đáp án xác thực.
Cung Trĩ ngẩn người, nàng suy nghĩ một lúc, chọc chọc hệ thống: [Nếu tôi nói thật...]
[Cảnh cáo! Cảnh cáo! Sự tồn tại của hệ thống không thể nói cho những người khác biết!!] Hệ thống bắt đầu điên cuồng kêu to.
Cung Trĩ liền lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nàng có chút xoắn xuýt suy tư chốc lát, lúc này mới lựa chọn một cách nói thỏa hiệp: "Bởi vì, em là vì chị mới đến thế giới này."
Thẩm Dĩnh không đáp, cô chỉ duỗi tay, đặt ở trên mu bàn tay của Cung Trĩ.
Đôi tay này, không hề giống cô tẹo nào, cô đã từng cảm khái rất nhiều lần. Mà bây giờ cô đặt ở trên mu bàn tay của Cung Trĩ, Cung Trĩ dường như cũng đã rất quen thuộc, không hề có ý muốn tránh thoát, thay vào đó là hơi nghiêng đầu, nhìn Thẩm Dĩnh cười.
Rất dễ thương.
Cũng rất khiến người ta muốn ăn.
Trước kia Thẩm Dĩnh cũng không biết là vì sao. Nhưng bây giờ, cô bỗng nhiên hiểu được.
Cô cụp mắt.
Em nói là vì mình mà đến, đã vậy, mình và em vĩnh viễn ở bên nhau, cũng không có bất cứ vấn đề gì đúng không? Nàng vì Thẩm Dĩnh mà đến, Thẩm Dĩnh bởi vì nàng mà được sưởi ấm, nàng đưa đến trước mặt cô.
Thẩm Dĩnh nghĩ, cô không muốn buông tay.
... Cho dù là bởi vì ai, bởi vì sao. Nếu nàng có âm mưu gì, muốn báo thù cũng được, muốn cái gì khác cũng được.
Thẩm Dĩnh nghĩ...Vậy cô liền bẻ gãy cánh của nàng, để nàng đời này chỉ có thể ở lại bên mình là được rồi.
[Trị số hắc hóa 95]
Cung Trĩ cứng đờ người.
Editor: Một trong những lý do mình edit bộ này là bởi tính chiếm hữu cao đến biến thái của bà Dĩnh =)))