• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Nhiễm im lặng vài giây, đổi một tư thế ngồi khác: “Không thể nào.”

Cố Tây Trì đeo hòm thuốc lên, cắn điếu thuốc, hình như đã cười một tiếng, giọng nói cũng ôn hòa êm tai: “Em cũng tự tin thật đấy.”

Cửa nhà vệ sinh khẽ kêu lên, có người đi vào.

Tần Nhiễm lạnh nhạt ‘ừ’ một tiếng, sau đó hạ thấp giọng nói: “Rốt cuộc anh đã thấy gì?”

Nhưng Cố Tây Trì cũng không giấu cô.

“Thì là danh sách có tên em, bọn họ đang điều tra em.” Cố Tây Trì cười với bé trai đã cho anh ấy viên kẹo, sau đó híp mắt, đi về một hướng khác: “Có phải là lúc tra tư liệu cho anh, em bất cẩn để lộ thông tin của mình không.”

“Chuyện này lại càng không thể nào, không ai có thể tra ra được.” Tần Nhiễm đứng lên, hơi ngước đầu. Cô hờ hững chỉnh lại tóc mái trên trán: “Không còn chuyện gì khác thì tôi tắt đây.”

Mấy nữ sinh xì xào bàn tán ở bên ngoài.

Tần Nhiễm mở cửa đi ra.

Mấy nữ sinh đó cũng không phải vào đi vệ sinh, lúc này đang đứng bên cạnh bồn rửa tay. Tần Nhiễm liếc mắt một cái đã thấy Tần Ngữ ở giữa, đang được tâng bốc nịnh nọt.

Tần Ngữ mím môi, đứng ở giữa đám nữ sinh, cũng không thèm ngẩng đầu lên, ra vẻ không quen Tần Nhiễm.

Bởi vì có người bất ngờ đi ra nên tiếng xì xào bàn tán biến mất trong nháy mắt.

Bầu không khí bỗng trở nên vô cùng yên tĩnh.

Tần Nhiễm nhét điện thoại vào túi, đi hai bước tới, nghiêng đầu khiến tóc trượt xuống, trên khuôn mặt xinh đẹp không có biểu cảm gì, nhưng vẫn rất lịch sự lên tiếng: “Tôi rửa tay, cảm ơn.”

Đám nữ sinh dịch sang bên cạnh, không nhịn được mà nhìn cô.

Tới khi Tần Nhiễm rửa sạch tay rồi rời đi, đám nữ sinh này mới phản ứng lại.

Tần Ngữ mím môi.

Mấy nữ sinh liếc mắt nhìn nhau, khuôn mặt của Tần Nhiễm quá dễ để nhận ra. Một nữ sinh có gương mặt trẻ con nhận ra: “Người kia chính là Tần Nhiễm? Trông…”

Một nữ sinh khác nhìn vẻ mặt của Tần Ngữ thì lập tức chọc vào eo của nữ sinh có gương mặt trẻ con.

Nữ sinh có gương mặt trẻ con suýt chút nữa cắn phải lưỡi, lập tức đổi giọng: “Trông cũng chỉ như thế mà thôi, đám nam sinh kia cứ như chưa từng thấy nữ sinh ấy. Tần Ngữ, cậu đừng để ý đến những câu nói trên diễn đàn, vừa đánh nhau vừa trốn học, còn lăn lộn với đám học sinh trường nghề kia nữa, vừa nhìn đã biết là không đứng đắn rồi.”

***

Tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết Toán của Cao Dương.

Trước khi vào lớp, Kiều Thanh cầm điện thoại của mình, tìm lại bài viết kia. Cậu ta đá chiếc ghế ở phía trước, sau đó đưa điện thoại cho Từ Diêu Quang: “Cậu Từ, hoa khôi của trường chúng ta đổi rồi kìa, đó là chị của Tần Ngữ, cậu xem xem?”

Từ Diêu Quang đang làm đề toán, không liếc qua lần nào: “Sắp vào học.”

“Chết tiệt!” Kiều Thanh lấy lại điện thoại rồi lưu tấm hình kia lại.

Thiếu niên ngồi bên cạnh cậu ta nằm nhoài trên bàn mà cười: “Trong lòng cậu Từ chỉ có Tần Ngữ, Kiều Thanh à, cậu thôi đi.”

Một tay Kiều Thanh cầm bút viết, một tay khác lướt điện thoại. Cậu ta nhìn diễn đàn của trường Trung học số 1, hồi lâu sau mới nói với vẻ đầy ngạc nhiên: “Cô ấy đánh nhau với đám học sinh trường nghề thật à?”

“Sao cậu biết?” Mấy nam sinh ở bên cạnh vô cùng quan tâm chuyện của Tần Nhiễm, lập tức tụ tập hết lại.

Kiều Thanh chỉ vào một bài viết, nhíu mày lại: “Cô ấy chọc tới đám người Ngụy Tử Hàng, đám người đó định chặn cô ấy lúc tan học.”

Nhắc tới Nguy Tử Hàng, cả đám người xếp ở phía sau đều im bặt, liếc mắt nhìn Từ Diêu Quang mà không dám nói gì.

Nếu muốn tìm một người trên cơ Ngụy Tử Hàng ở trong trường Trung học số 1 thì trước đây là Lâm Cẩm Hiên, nhưng anh ta đã tốt nghiệp hai năm rồi.

Bây giờ là Từ Diêu Quang.

Nhưng ngày thường, cậu Từ - trùm trường vừa lạnh lùng vừa có thành tích học tập xuất sắc, cũng chỉ nói chuyện với Tần Ngữ vài câu, trông có vẻ không có ấn tượng tốt với hoa khôi mới của trường nên sẽ không ra tay giúp đỡ. Cho nên, ngày tháng sau này của hoa khôi mới thăng chức này sẽ không dễ chịu.

Tần Nhiễm chống cằm, dựa vào bức tường cạnh chỗ ngồi, đôi mắt hạnh híp lại, hơi cúi đầu, tóc mai rủ xuống trán, xõa ngang lông mày, tay trái cầm bút chuyển động một cách lười biếng.

Sau khi học xong các môn buổi chiều, Lâm Tư Nhiên đưa vở của mình cho Tần Nhiễm, nhỏ giọng nói: “Cậu muốn xem không?”

Tần Nhiễm chống bàn ngồi dậy, cô chậm rãi nhận lấy.

Cô nhận quyển vở xong thì nghiêng đầu ngó bạn cùng bàn, cười khẽ: “Cảm ơn, cậu biết mua sách ở đâu không?”

“Không cần cảm ơn.” Lâm Tư Nhiên hơi đỏ mặt, quả nhiên trông bạn cùng bạn mới có vẻ hung dữ nhưng thực ra rất dễ gần: “Tớ dẫn cậu đi.”

Tần Nhiễm muốn mua sách tham khảo, thế là Lâm Tư Nhiên dẫn cô đi ra khỏi trường, tiện đường giới thiệu trường trung học số 1 cho cô luôn.

“Trong trường có một người mà cậu tuyệt đối không thể trêu chọc.” Lâm Tư Nhiên trực tiếp học lên từ trường trung học cơ sở số 1 nên hiểu rất rõ về trường Trung học số 1: “Đó chính là Tần Ngữ ở lớp số một, trước khi cậu tới thì cậu ta chính là hoa khôi của trường chúng ta.”

Tần Nhiễm đút một tay trong túi, một tay cầm điện thoại, nghe vậy thì nở nụ cười lười nhác.

“Tần Ngữ là người nhà họ Lâm, cậu ta rất giỏi, nằm trong top năm của trường, trông xinh đẹp và còn biết chơi đàn violin, có rất nhiều người đến xem cậu ta tập luyện vào buổi trưa. Quan trọng nhất là cậu Từ che chở cho cậu ta.” Lâm Tư Nhiên nhỏ giọng nói: “Mấy nữ sinh không ưa Tần Ngữ lúc trước đều bị cậu Từ trừng trị.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra khỏi trường.

Lớp mười hai tan muộn, nhiều người học ngoại trú nên đều vội vàng về nhà ăn cơm, vì thế mà con đường này rất yên tĩnh.

Cách đó không xa.

“Tần Ngữ, nghe nói anh cậu về rồi à.” Kiều Thanh châm một điếu thuốc cho mình, cười nói.

Trước đây cậu ta thường gọi là hoa khôi Tần, dù vậy, mặt Tần Ngữ vẫn tỉnh bơ: “Ừm.”

Từ Diêu Quang đứng ở bên cạnh cô ta, tuy vẫn thờ ơ nhưng thái độ ôn hòa hơn nhiều.

Kiều Thanh tươi cười: “Tớ mà bằng một nửa anh cậu thì đã không bị bố tớ cắt tiền tiêu vặt.”

Cậu ta rít một hơi thuốc lá, còn chưa ngước mắt lên đã nghe một tiếng xe mô tô nổ vang rền bên tai.

Tiếng động rất lớn, Kiều Thanh xoa tai, lui sang bên cạnh, chửi một tiếng “mẹ nó”.

Xe mô tô dừng lại ở phía trước cách đó không xa, có thể thấy rõ hai người bị bao vây.

Dẫn đầu là một chiếc xe mô tô màu đỏ rực.

Bị xe mô tô chặn lại, nhưng người gầy gò có vẻ rất kiêu ngạo kia lại trông vô cùng quen mắt.

Tần Ngữ lùi về sau một bước, cúi thấp đầu: “Ngụy Tử Hàng ở trước mặt, chúng ta đổi đường khác nhé?”

Từ Diêu Quang nhíu mày lại, phía trước có hai nữ sinh, vì họ quay lưng lại với cậu ta nên không thấy rõ mặt, chỉ là bóng lưng gầy gò trong số hai người đó trông có vẻ rất kiêu ngạo.

Cậu ta chưa lên tiếng mà Kiều Thanh đã mở miệng: “Tần Ngữ, cậu về trước đi, nếu lát nữa bên này đánh nhau, cậu dính tai bay vạ gió thì không hay.”

Kiều Thanh đặc biệt đi đường vòng sang phía bên cạnh.

Tần Ngữ liếc nhìn Từ Diêu Quang, đối phương không nhìn thấy đống hỗn loạn ở phía trước, mặt mày vẫn tràn đầy lạnh lùng nên cô ta cũng hơi yên tâm: “Tài xế nhà tớ ở bên kia, tớ về trước nhé.”

Cô ta ngừng một lát rồi nói tiếp: “Các cậu cũng về sớm nhé.”

Tần Ngữ lên xe, tài xế không lập tức xuất phát mà chần chừ lên tiếng: “Cô chủ, phía trước là…”

“Không có chuyện gì, tôi đói rồi, về sớm chút.” Tần Ngữ nghiêng đầu cười.

Tài xế lập tức đánh tay lái, nhanh chóng rời khỏi trường Trung học số 1.

Bên này, Lâm Tư Nhiên vừa nhìn thấy chiếc xe mô tô đi tới thì sắc mặt trắng bệch, cầm lấy tay Tần Nhiễm.

“Đó là…” Cô nàng nhìn thiếu niên đang híp mắt ngồi trên xe mô tô màu đỏ trông như một diễn viên trẻ đẹp trai đang ăn khách, giọng nói trở nên sốt sắng, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh: “Đó là trùm trường của trường nghề.”

Lâm Tư Nhiên đang căng thẳng, sau lưng bỗng có một tiếng cười khẽ khàn khàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK