Cô gái này là một tên lưu manh thật sự, không nói đến thành tích học tập trong trường đứng thứ nhất từ dưới đếm lên thì ẩu đả đánh nhau cũng vô số lần, cô bị đình chỉ học một năm, nguyên nhân bị đình chỉ cũng không rõ ràng.
Trường trung học số 1 luôn chú trọng đến chất lượng học sinh nhập học, thành tích của các môn học trong lịch sử học tập của Tần Nhiễm quá kém, chủ nhiệm Đinh hàm ý nói rằng ông ta không muốn nhận cô.
Ông ấy biết khả năng của Tần Nhiễm tệ nhưng không biết rằng cô tệ đến mức làm cho chủ nhiệm Đinh chán ghét như thế.
Ông ấy dứt khoát tìm cho cô một trường tư thục theo ý muốn.
Nhưng lúc này lại nghe được chuyện thật kỳ lạ.
“Phụt.”
Tần Ngữ cười ra một tiếng, quay người nhìn về phía Tần Nhiễm nói: “Chị nói... Chị được Hiệu trưởng của trường chúng em gửi thư giới thiệu sao?”
Trường Trung học số 1 là một ngôi trường lâu đời và danh giá, người có thể ngồi vào cái ghế Hiệu trưởng thì hoàn toàn không ai có gia thế thấp kém, đặc biệt là vị Hiệu trưởng đương nhiệm của trường Trung học số 1, nghe nói là rồng thấy đầu mà không thấy đuôi.
Ngay cả Lâm Kỳ cũng chỉ có thể tìm chủ nhiệm Đinh trước.
Xuất thân của Tần Nhiễm không phải bí mật, cô được sinh ra ở nơi nghèo khó hẻo lánh, làm thế nào có cơ hội tiếp xúc với Hiệu trưởng của trường Trung học số 1?
“Đúng.” Tần Nhiễm uể oải nhìn lên, mở miệng trả lời một từ ngắn gọn.
Cô ngả người ra sau, nhìn về chiếc ba lô màu đen vắt trên lưng của chiếc ghế cô đang ngồi rồi đưa tay chạm vào một phong thư màu trắng ở phía bên trong.
“Đủ rồi!” Ninh Tình vỗ bàn, sắc mặt nghiêm nghị mắng: “Ai dạy con học hành không tốt, mở miệng nói dối như thế? Con không biết xấu hổ sao?”
Bà ta không nghĩ tới mình vì Tần Nhiễm mà vứt bỏ mặt mũi đi cầu xin Lâm Kỳ mà đối phương lại không biết tốt xấu là gì.
Đúng là bùn nhão thì không thể trát tường, không thể đòi hỏi gì thêm.
“Mẹ, mẹ đừng nóng giận mà hại đến sức khỏe.” Tần Ngữ quay người lại vỗ vỗ vào lưng Ninh Tình an ủi, do dự nói: “Có lẽ trên tay chị thật sự là của Hiệu trưởng trường chúng con đó...”
Ninh Tình cười lạnh một tiếng: “Nó làm quá nhiều chuyện hoang đường rồi, con đừng nói thay cho nó!”
Ngay từ đầu, Tần Hán Thu uy hiếp sẽ đưa cô đến thành phố Vân, Ninh Tình đã cảm thấy rất không vui rồi.
Đún lúc này Lâm Cẩm Hiên trở về, nhìn thấy tình cảnh này thì trợn mắt ngoác mồm, cười hỏi: “Chuyện gì thế này?”
Tần Ngữ dán chặt người vào Lâm Cẩm Hiên, kể lại đại khái cho anh nghe.
Tất cả chuyện này là vô lý.
Tần Nhiễm ăn xong cháo, kẹp lá thư trong tay, với lấy cái cái ba lô nhỏ màu đen, từ trên ghế đứng lên nói: “Con đến trường đây.”
Cô mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu trắng tinh, trông khá rộng, làn da của cô cực kỳ trắng và đôi lông mày hơi nhướng lên, vẫn mang dáng vẻ “không kiên nhẫn” như ban đầu.
Cô không nhanh không chậm đi ra ngoài, không để tâm đ ến trò hề ở trong nhà.
Phía sau cô, Ninh Tình tức đến điên rồi.
“Chị ấy có thể đi đâu chứ?” Tần Ngữ nói: “Thực sự chỉ cần chị nhận sai thôi, cũng sẽ không…”
Lâm Cẩm Hiên đột nhiên mở miệng nói: “Em ấy không lừa mọi người đâu.”
Mấy người Lâm Kỳ và Tần Ngữ vẫn chưa phản ứng kịp.
Lâm Cẩm Hiên nhớ lại con dấu trên bức thư vừa rồi, tay xoa xoa huyệt Thái Dương, nói: “Bức thư được đóng bằng con dấu riêng của Hiệu trưởng Từ, con đã từng nhìn thấy nó khi ở trong hội học sinh.”
Trong đại sảnh bỗng nhiên im phăng phắc, ngay cả một âm thanh cũng không nghe thấy.
Lâm Kỳ vẫn chưa hề mở miệng, rõ ràng cũng hết sức ngạc nhiên.
Ninh Tình sững sờ tại chỗ, miệng bà ta mở to, thay đổi này khiến bà ta đứng hình, tâm tình phức tạp.
Còn chưa có ai kịp phản ứng lại thì nghe Lâm Kỳ nhẹ nhàng dò hỏi: “Nhiễm Nhiễm quen biết Hiệu trưởng trường Trung học số 1 sao?”
Tần Ngữ nắm chặt chiếc túi trong tay, cúi đầu chào một tiếng rồi xoay người đi đến trường học, ánh mắt cụp xuống, không thể nhìn rõ cảm xúc trong đó.
***
Trường Trung học số 1 Hành Xuyên.
Phòng Hiệu trưởng.
Một ông già đeo kính viễn thị đang ngồi trước bàn làm việc, quần áo gọn gàng sạch sẽ, cẩn thận tỉ mỉ, ẩn sau cặp kính là một đôi mắt sắc sảo.
Một người phụ nữ đẩy cửa bước vào, đi cùng một người đàn ông trung niên hơi lớn tuổi.
Người phụ nữ đẩy cửa đi vào cùng một người đàn ông trung niên hơi lớn tuổi, người phụ nữ thận trọng lên tiếng: “Hiệu trưởng Từ.”
Lông mày của cô ta khá rậm, lộ ra đôi mắt tam bạch, khóe miệng hơi trùng xuống, nhìn qua có chút khắc nghiệt, tướng mạo rất không thuận mắt.
Đây là Lý Ái Dung, giáo viên chủ nhiệm lớp số một của lớp mười hai, là nữ chủ nhiệm duy nhất của trường Trung học số 1.
Hiệu trưởng Từ đặt cây bút trong tay xuống, ông ấy liếc nhìn cô gái đang bắt tréo hai chân ngồi trong góc nói: “Cô Lý, ở đây có một học sinh, tôi muốn em ấy vào lớp số một.”
Hiệu trưởng Từ giải thích ngắn gọn về tình hình chung.
Rất hiếm khi có học sinh được chuyển trường vào lớp mười hai của trường Trung học.
Lý Ái Dung nhận lấy hai tập hồ sơ và mở ra xem, xem đến lịch sử thành tích thì nheo mắt lại.
“Học sinh này không phải đến để dự thính sao? Thành tích này cũng được đưa vào hồ sơ học bạ sao?” Lý Ái Dung không kiêu ngạo cũng không xiểm nịnh: “Học sinh như thế này nếu để vào lớp của chúng tôi thì như là một cây gậy ngoáy phân và ảnh hưởng đến không khí lớp số một. Hiệu trưởng, thầy đang đùa tôi sao?”
“Cô Lý, có học sinh ở đây, xin cô chú ý lời nói của mình.” Người đàn ông trung niên bên cạnh cau mày.
Người đàn ông hơi béo, đôi mắt hơi nhỏ, trên mặt luôn tươi cười, trông giống như Phật Di Lặc.
Đây là giáo viên chủ nhiệm của lớp số chín, Cao Dương.
Cao Dương biết rằng khả năng cao là cô nữ sinh ngồi trong góc sẽ được chuyển đến trường Trung học số 1.
Đứng trước mặt học sinh mà nói “gậy ngoáy phân” thì những người có tư chất hơi kém chắc chắn sẽ không chịu nổi.
“Thầy Cao, thầy chỉ là chủ nhiệm của một lớp bình thường, nói lời dễ nghe thì hay đấy, nếu để em ấy vào lớp thầy thì xem thầy có còn điềm tĩnh như thế không? Nếu thầy có nhiều thời gian vậy, không bằng nên cân nhắc làm thế nào để quản tốt học sinh của mình đi, gia tăng tỷ lệ lên lớp.” Lý Ái Dung nổi nóng.
Cô ta chủ nhiệm một lớp đặc biệt, tất cả đều là những học sinh nằm trong top 100 của trường.
Lý Ái Dung muốn trở thành một trong mười giáo viên xuất sắc hàng đầu của tỉnh vào năm tới, cả thành phố Vân chỉ có một danh ngạch, hiện tại trong lớp đã có nhiều học sinh làm trở ngại rồi, lý lịch của học sinh mới này không tốt, rủi ro quá lớn.
“Nếu là học sinh của tôi thì tôi đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm.” Cao Dương luôn phản đối việc cô ta đối xử khác biệt với học sinh.
Hiệu trưởng Từ ngồi trên ghế, im lặng không nói gì.
Ông ấy chỉ dành thời gian liếc nhìn cô gái đang ngồi trên ghế một chút, ánh mắt tựa như đang dò hỏi.
Tần Nhiễm nâng mí mắt, ung dung thản nhiên mà gật đầu.
Cô không lạnh không nhạt, nếu không có sự bướng bỉnh kiêu ngạo của tuổi trẻ được ẩn giấu trong đôi mắt thì cũng rất dễ lừa gạt người khác.
Hiệu trưởng Từ thu lại ánh mắt.
Ông ấy đưa tay đẩy gọng kính, ra hiệu cho Lý Ái Dung đưa hồ sơ cho Cao Dương nói: “Thầy Dương, thầy có đồng ý dẫn dắt học sinh này không?”
Cao Dương đọc hết một lượt, trong lòng tràn đầy tự hào.
Ông ấy muốn giải cứu cô thiếu nữ bị lạc đường này!
Thấy Cao Dương đồng ý, Lý Ái Dung thở phào nhẹ nhõm, như thể vừa được sống sót sau kiếp nạn.
Tần Nhiễm xách chiếc ba lô màu đen của mình lên, chậm rãi đi theo Cao Dương, thân hình gầy gò mảnh mai, khi Cao Dương hỏi, cô trả lời.
Tần Nhiễm cúi đầu, giọng điệu nhẹ nhàng, pha chút nghịch ngợm.
Thật là một học sinh vừa ngoan ngoãn vừa xinh đẹp! Cao Dương nghĩ thầm.
Lý Ái Dung đi ngay trước mặt hai người, cô ta đi giày cao gót, không nhìn Tần Nhiễm, chỉ liếc xéo Cao Dương rồi nhìn từ trên xuống dưới một lượt, cười nhạo: “Khó trách thầy Cao đã dạy học hơn hai mươi năm rồi mà vẫn giậm chân tại chỗ.”
Cao Dương chỉ nhìn Tần Nhiễm cười híp mắt: “Tần Nhiễm, em đừng từ bỏ, còn một năm, mọi thứ đều có khả năng.”
Tần Nhiễm gật đầu.
“Xùy…” Lý Ái Dung liếc mắt nhìn Tần Nhiễm, cong khóe môi, không giấu được vẻ khinh thường.
Cao Dương đúng là điên rồi.
Cô ta đỏng đảnh bước đi trên đôi giày cao gót.
“Cô Lý là người như vậy đó, cô ấy dạy tiếng Anh cho lớp chúng ta...” Cao Dương nhíu nhíu mày, cũng không để ý đến Lý Ái Dung, chuẩn bị dẫn Tần Nhiễm đi nhận đồng phục và sách vở.
Tần nhiễm hỏi ông ấy vị trí của phòng y tế của trường.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Cao Dương lo lắng, thành tích của cô quá tệ nên ông ấy không biết nên bắt đầu từ đâu. “Thầy Cao, đợi một chút.” Giọng nói của Hiệu trưởng Từ sau cánh cửa truyền đến, ông ấy giơ tay lên cố định kính viễn thị, nói: “Ở đây tôi có một bài thi muốn nhờ thầy đánh giá.”