+500, +600, +800
Lâm Nguyệt Nguyệt một mặt ủy khuất đáng thương nhìn về phía Lâm Phàm.
Lâm Phàm ngược lại mặt đầy ý cười thâm thúy nhìn nàng.
Chậc chậc chậc!
Quả nhiên có thể so với Gia Cát Phượng Sồ a!
Ngắn ngủi mấy giây liền có mấy ngàn điểm ngu người đi vào quỹ.
Kiếm lời không nên quá đơn giản, nếu là mỗi ngày đều có thể kiếm được nhiều lời như thế, chắc hắn sẽ ở luôn nhà nhị bá không về mất, bất quá như vậy thì đường muội của hắn sống không nổi 3 ngày nữa quá!
Nhị bá nẫu nói một câu đồ ăn sắp xong rồi, bảo bọn hắn 5 phút nữa ra ăn, nói xong liền ra khỏi phòng.
Gian phòng lần nữa chỉ lại Lâm Phàm cùng đường muội Lâm Nguyệt Nguyệt.
Không chờ Lâm Nguyệt Nguyệt mở miệng, Lâm Phàm trực tiếp mở miệng: "Nguyệt Nguyệt, ta hỏi ngươi một vấn đề! Ngươi nếu có thể đáp được, ta sẽ thưởng cho ngươi!"
"Ca, vấn đề gì nha, ta muốn đoán, ta muốn đoán!"
Vừa nghe đến có ban thưởng, nha đầu này trong nháy mắt ánh mắt đầy sao sáng, quên luôn chuyện mình mới bị lão ca này hố một vố cực thâm.
"Ngươi có hay không nghĩ tới một vấn đề cực kì khủng bố! Tại sao ngươi có đại bá, có tam thúc cùng Tứ thúc , nhưng lại không có nhị bá?"
Lâm Phàm đột nhiên làm ra vẻ mặt thần bí: "Ngươi có hay không nghĩ tới vấn đề này?"
Lâm Nguyệt Nguyệt cũng là sững sờ.
Nàng nhớ kỹ trước kia mỗi lần đi chúc tết, xác thực chính là bái từ đại bá bái đến Tứ thúc, nhưng mà hình như đúng là không có nhị bá.
Lâm Nguyệt Nguyệt cũng rất hiếu kì.
Lâm Phàm bắt đầu làm công tác định hướng: "Cái này ta cũng giải thích không rõ ràng được, hay là ngươi đi hỏi một chút cha ngươi, hỏi cha ngươi xem nhị bá đi đâu rồi! Vì cái gì ta có nhị bá, ngươi lại không có nhị bá?"
Lâm Nguyệt Nguyệt nghe được cái này, cũng là một mặt ngây thơ chạy ra ngoài đến hỏi lão ba.
Lâm Phàm cũng đi theo ra ngoài.
Sau đó hắn liền thấy muội muội ngốc nhà mình thật sự đi hỏi cha nàng.
Đường muội Lâm Nguyệt Nguyệt: Lão ba, ta có một vấn đề cứ nghĩ mãi không ra, vì cái gì ta chỉ có đại bá, tam thúc, Tứ thúc mà lại không có nhị bá, nhị bá của ta đâu, hắn đã chết rồi sao?
Sau đó Lâm Phàm liền thấy Nguyệt Nguyệt lão ba mặt bỗng nhiên sắc mặt cứng đờ, một cái bạt tai đem Lâm Nguyệt Nguyệt đánh cho ngu người.
Nhị bá một mặt phẫn nộ nói: "Nhị bá ngươi chính là thằng bố ngươi đây này!"
Lâm Nguyệt Nguyệt: ? ? ? ? ? ? ?
Nàng quay đầu thấy Lâm Phàm đứng cách đó không xa đang cười trộm.
Lâm Phàm: ôm bụng cười sằng sặc.
Lâm Nguyệt Nguyệt đen mặt.
Hiện tại trong đầu nàng toàn là dấu hỏi chấm ? ? ? ? ?
"Đến từ Lâm Nguyệt Nguyệt 1000 điểm ngu người "
"Đến từ Lâm Nguyệt Nguyệt 1000 điểm ngu người "
+1000, +1050, + 1100
Nhìn thấy điểm giá trị liên tục phá kỉ lục, Lâm Phàm được một trận cuồng hỉ.
Lúc trước hắn tưởng là hạn mức cao nhất chỉ là một ngàn, không nghĩ tới lại còn có thể cao hơn.
Nhìn thấy chỗ Lâm Nguyệt Nguyệt sinh ra được một lần cũng tối thiểu hơn ngàn điểm ngu người, Lâm Phàm liền biết nha đầu này hiện tại khẳng định đang đần thối.
Đường muội bị lão chỉnh cho một trận xong, liền chạy đến chỗ mẹ kể lể.
Hi vọng tự mình kể khổ sẽ được mẹ đồng tình.
Trong nhà này, mẹ vẫn có địa vị hơn ba.
Chỉ cần mình thuyết phục mẹ, sau đó lại chế tài lão ba, sau đó lại để lão ba chấn áp lão ca, để gia hỏa kia nếm mùi hậu quả khi dám hố mình.
Cho nên hiện tại Lâm Nguyệt Nguyệt nhất định phải thuyết phục mẹ đi chỉnh lão ba một trận.
"Mẹ, có người đánh nữ nhi đáng yêu của ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào? Thay nữ nhi vừa đáng yêu lại đáng thương của ngươi báo thù có phải không!" Lâm Nguyệt Nguyệt giả dạng làm một bộ ủy khuất đáng thương nhìn về phía mẹ mình.
Mẹ Lâm Nguyệt Nguyệt : "Ai dám đánh nữ nhi của lão nương, lão nương sẽ đánh nữ nhi của hắn để báo thù!"
Lâm Nguyệt Nguyệt: . ..
Nghe được mẹ lời nói, Lâm Nguyệt Nguyệt đột nhiên "Oa" một tiếng khóc lớn lên.
Ha ha!
Tại cách đó không xa , Lâm Phàm nghe thấy thế cũng cười sặc nước.
Nha đầu này nghĩ kiếm được chỗ dựa, kết quả là chỗ dựa của nàng mở miệng liền đòi đánh nàng, thật là buồn cười mà.
Lâm Phàm vui vẻ không đỡ được.
Chủ yếu tiểu nha đầu rất có ý tứ, hắn vừa rồi kỳ thật cũng là muốn trêu nàng một chút nên mới tùy tiện hỏi một câu troll team tí thôi.
Không nghĩ tới nha đầu này vậy mà bị lừa thật, đã thế còn đi hỏi lão ba nhị bá đâu? Có phải đã cúp rồi hay không?
Ngay trước lão ba mặt hỏi hắn có đã chết rồi hay không, cha nàng không dạy dỗ nàng một trận mới là lạ.
Lâm Nguyệt Nguyệt xám xịt mặt trở lại gian phòng của mình.
Vừa quay lại liền thấy lão ca Lâm Phàm đang đứng cười haha.
"Ca, ngươi lừa ta! Ta mặc kệ, ta muốn thưởng! Ngươi hố ta còn không ban thưởng cho ta, ta liền liều mạng với ngươi." Lâm Nguyệt Nguyệt thở phì phò nói.
"Được, ca của ngươi chưa bao giờ nói lời mà không giữ lời cả." Lâm Phàm gật đầu.
Lâm Nguyệt Nguyệt ánh mắt chờ mong nhìn về phía Lâm Phàm: "Ca nè, huynh định ban thưởng gì cho ta vậy?!"
"Ban thưởng chính là đáp án của phần đề thi này, tới lúc đó ta sẽ lên mạng tìm đáp án cho ngươi" Lâm Phàm đột nhiên chỉ vào tập đề thi trên bàn nói.
"Tốt! Ca ca, ngươi nói lời phải giữ lời nha!" Lâm Nguyệt Nguyệt ánh mắt sáng lên, vội vàng đáp lại.
Lâm Phàm cũng là cười hắc hắc.
Nhìn thấy đường muội của mình ngây thơ như vậy, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên một cái.
Đến lúc đó kiếm cho nha đầu này một đáp án giả, nha đầu này ngốc nghếch khẳng định cũng sẽ không xem lại, nói không chừng sẽ trực tiếp chép hết lại đáp án giả cũng nên.
Đợi đến khi nhị bá cùng Nhị bá mẫu xem bài thi của nàng, liền phát hiện đáp án sai hoàn toàn, đến lúc đó thì thật là đặc sắc...hắc hắc...
Lúc đó không phải là đần người ra nữa, mà là... hắc hắc hắc...
Nói không chừng hắn có thể một hơi kiếm được hơn vạn điểm ngu người cũng nên.
Chậc chậc chậc!
Nguyệt Nguyệt một tên đường ca như hắn, thật là do tạo nghiệp tám kiếp trước.