• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: Jane

“Xin ngài đừng ảnh hưởng hiệu suất làm việc của chúng ta.”

***

Vấn đề này từ đầu chí cuối cứ luẩn quẩn trong lòng Nghiêm Trấn mãi.

Anh thường vô thức suy ngẫm: Vóc dáng tốt như vậy, trông khá giống người mẫu chuyên nghiệp. Song chẳng phải trường mĩ thuật đều có khuynh hướng tiếp cận người thường, vóc dáng chưa đạt tiêu chuẩn để làm mẫu hay sao? Cho nên em ấy lén thuê? Người mẫu kiểu này đắt phết đấy? Có điều với số tiền tiêu vặt của Tô Cẩn Tâm, chi trả cho một người mẫu bình thường hẳn là dư dả. Nhưng vì sao em ấy nhất định phải tìm người mẫu kiểu này? Lẽ nào…

Nếu muốn tra hỏi tới cùng, Tô Cẩn Tâm nhất định chẳng thể làm gì, cuối cùng vẫn phải trả lời thôi.

—— Dẫu sao trên nguyên tắc Tô Cẩn Tâm không được phép giữ bí mật với anh.

Thời điểm Nghiêm Trấn chưa để bụng nhiều điều cũng hay thuận miệng hỏi, chỉ cần Tô Cẩn Tâm trả lời chậm tí, anh sẽ thấy bất mãn. Nhưng về sau mới dần phát hiện, Tô Cẩn Tâm chả hề giống với vẻ ngoài lạc quan của cậu, bấy giờ lại thấy không đành. Vì vậy nếu có thể đoán thì đoán, đoán không ra cũng chớ miễn cưỡng.

Ngặt nỗi dù biết nên chừa không gian riêng cho Tô Cẩn Tâm, song hễ nhớ tới bức tường bị dán kín mít, rốt cuộc chả thể nào bỏ qua đơn giản như vậy.

Thậm chí còn ghen tuông hơn cả bạn trai Tô Cẩn Tâm.

Suy cho cùng bạn trai tha hương nơi đất khách quê người, một năm nhiều nhất chỉ gặp hai lần. Nhưng người mẫu nọ hoàn toàn khác, nhìn ngày tháng Tô Cẩn Tâm thuận tay viết khi kí ở góc dưới cùng bên phải, ít nhất mỗi tuần cậu đều gặp đối phương một lần. Quan trọng hơn, tới tận bây giờ Tô Cẩn Tâm chưa từng nhắc đến bất cứ kẻ nào với anh.

Bọn họ đã giao du hơn ba năm, không thể nói là chung đụng rất tệ, mặc kệ ra sao cũng xem như có cảm tình —— Nghiêm Trấn cảm giác được, rằng hai năm qua Tô Cẩn Tâm ngày càng tín nhiệm, cũng ngày càng ỷ lại anh hơn, xuất hiện vấn đề khó quyết định sẽ vô thức trưng cầu ý kiến anh: Chuyện học tập, chuyện cuộc sống, lựa chọn công việc tương lai… Thậm chí chuyện bạn trai, đôi khi hứng thú tăng vọt cũng lỡ miệng kể lể đôi chút.

Song loại người qua lại nhiều lần, thường xuyên “thẳng thắn gặp gỡ”, được Tô Cẩn Tâm dốc lòng vẽ không dưới mười bức dán đầy vách tường kí túc xá, lại chả bao giờ nghe đề cập đến.

Nhất định là có vấn đề.

Nghiêm Trấn nghĩ tới nghĩ lui, suốt mấy hôm liên tục, ngoại trừ thời gian làm việc thì hồn vía cứ lên mây.

Tô Cẩn Tâm cứ ngỡ anh bận rộn, bèn khuyên anh nên ở trong chung cư cạnh công ty: “Xa quá, ngày nào ngài cũng đi sớm về trễ như vậy, không tiện nghỉ ngơi.”

Lúc nói câu này, Tô Cẩn Tâm đang để đầu anh gối lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa bóp cho anh —— Trước kia Nghiêm Trấn rất khoái đi xoa bóp vật lí trị liệu, Tô Cẩn Tâm thấy vậy bèn cố ý đi học mát xa Đông y.

Nghiêm Trấn thuận miệng đáp: “Không sao đâu, hiện tại sắp sáp nhập xong rồi, cố gắng hết đợt này sẽ nhàn hơn.”

Tô Cẩn Tâm định nói thêm điều gì đấy, Nghiêm Trấn đã chồm người dậy chặn họng cậu: “Thời gian em theo tôi đều được tính tiền, nếu không trở lại đây, lãng phí thời gian em còn ở nhà, vậy chả phải tôi lỗ nặng à?”

—— Đương nhiên lời này chỉ là đùa chơi thôi, Nghiêm Trấn phải chạy hai phía mỗi ngày như thế, chủ yếu là vì chẳng dám bỏ mặc cậu, có thể cùng nhau lâu thêm một khắc thì một khắc, anh cũng sợ cậu ngủ một mình ban đêm lại gặp ác mộng.

Tô Cẩn Tâm tưởng thật, lập tức đỏ mặt tía tai: “Cơ mà, cơ mà em… Mấy hôm nay chưa thu phí, em bị thương ngài chịu chứa chấp em, làm sao em dám…”

“Trêu tí thôi.” Nghiêm Trấn vỗ lưng cậu an ủi, “Đừng xem là thật, tôi chỉ lo lắng cho em, vả lại căn nhà quá rộng, ngại em ở đây sẽ sợ.”

Mặt Tô Cẩn Tâm càng đỏ hơn, rủ mắt khẽ “Ồ” một tiếng, đáng yêu đốn tim.

Nghiêm Trấn kìm lòng chẳng đặng đùa cậu tiếp: “Có điều, sao quỷ tham tiền đột nhiên đổi tính rồi?”

“Em…” Tô Cẩn Tâm giương mắt nhìn Nghiêm Trấn phút chốc, đoạn rủ mắt xuống ngay, “Cũng không tham tiền đến vậy đâu…”

“Không ư?”

“Không thật mà.”

“Thế vì lí do gì ——” Nghiêm Trấn chậm rãi nhích tới gần cậu, đè cậu xuống thân mình, “Không thu phí thì chả ve vãn tôi nữa? Tôi cứ thắc mắc mãi, tại sao dạo này lại an phận như vậy, đi ngủ cũng chỉ ngoan ngoãn nắm tay, chả chịu trèo lên chân tôi cọ bậy…”

Chẳng rõ nên xem đây là kính nghiệp “Nhận tiền thì phải phục vụ tận tình” hay sáng suốt “Tiền trao cháo múc chẳng ai thiếu nợ nhau” nữa, tóm lại trong lòng Tô Cẩn Tâm hẳn sớm có tính toán khôn khéo. Hễ Nghiêm Trấn làm chưa đủ nhiều chưa đủ ác, cậu nhất định sẽ tìm mọi cách giúp Nghiêm Trấn bù thêm vào. Cậu đi theo Nghiêm Trấn hơn ba năm ròng, sớm hiểu rõ Nghiêm Trấn thích cái gì, đã gạ thì chỉ có chuẩn, Nghiêm Trấn tự nhận mình được giáo dục rất tốt và thanh tâm quả dục, thế mà lại thường khó giữ tự chủ trên người cậu, giẫm trúng biên giới mất khống chế, nhiều khi gây ra vài hành vi cầm thú chưa đủ chu toàn chưa đủ quan tâm, mỗi lần nhớ tới phải tự kiểm điểm bản thân.

Gần đây Tô Cẩn Tâm quá hiền lành, chả thèm giở trò xấu. Mặc dù biết là đang dưỡng thương, song Nghiêm Trấn vẫn khó ở. Đương nhiên, lời này cũng chỉ thuận miệng thôi.

Tô Cẩn Tâm thì lại cuống quýt tới đỏ vành mắt: “Chính ngài đã bảo không thích hợp cơ mà… Em, em…” Chẳng thốt ra nổi chữ nào, bèn hoảng sợ vươn tay tháo dây nịt Nghiêm Trấn.

Nghiêm Trấn đâu ngờ cậu nghiêm túc đến vậy, anh giật mình chộp lấy tay cậu, vừa hôn khẽ vừa xoa lưng bảo: “Tôi đùa thôi, sao cái gì cũng xem là thật hết vậy? Bao nhiêu năm rồi mà tôi còn tính toán việc này? Tôi giống hạng người thế à?”

Tô Cẩn Tâm kinh ngạc nhìn anh, khóe mắt chóp mũi ửng đỏ: “Không giận ạ?”

Nghiêm Trấn hối hận vì nói mà chả suy nghĩ, đau lòng bảo: “Ngoại trừ lần trước ăn cơm thất thường, tôi mới nổi nóng với em. Còn bây giờ sợ em ở nhà buồn chán mới trêu em, thực sự.”

Tô Cẩn Tâm không yên tâm lắm, vội vã nói: “Thật ra em vẫn ổn mà, chỉ là chưa quỳ được thôi, cả hơi hạn chế vài tư thế, nếu như ngài…”

“Đừng đoán mò.” Nghiêm Trấn nhanh chóng hôn dỗ dành cậu, “Chóng khỏe một tí là tốt rồi.”

“…Vâng.” Cuối cùng Tô Cẩn Tâm cũng im lặng, ôm cổ Nghiêm Trấn chốc lát, “Sếp Nghiêm, em…”

“Hửm?”

“Hổng, hổng có gì.”

Nửa câu cuối bị nuốt xuống lần nữa, cánh tay gầy gò ôm lấy Nghiêm Trấn siết chặt chút đỉnh.

Nghiêm Trấn chẳng tài nào thuyết phục bản thân không ghen tuông, rốt cuộc bèn giao mấy bức phát họa và ảnh chụp cho thám tử. Tuy nhiên mãi tới khi hoạt động M&A thuận lợi kết thúc, vẫn chưa có tin tức gì về đối phương.

Công việc vừa nhàn, sẽ nhiều thời gian nghĩ vớ vẩn hơn, Nghiêm Trấn ngồi trước bàn làm việc cả ngày mà chả xử lí nổi chuyện gì, đứng ngồi không yên nhìn vài tấm ảnh phục chế trên máy tính, nom cứ như có đinh dưới mông vậy.

Thư kí của anh mất kiên nhẫn, bảo “Xin ngài đừng ảnh hưởng hiệu suất làm việc của chúng ta”, phối hợp với cặp mắt lạnh lùng, khiến anh càng oán giận người trong nhà hơn —— Nghiêm Trấn đã kiểm tra lịch trình của Tô Cẩn Tâm, biết chừng hai ba hôm nữa bạn trai sẽ trở về, trong lòng sốt ruột khôn nguôi, thực sự chẳng thể nào vờ làm vị sếp chí công vô tư mẫu mực được, dứt khoát dọn đồ chuồn luôn.

Lúc về tới biệt thự mới hai ba giờ chiều, Nghiêm Trấn vội quăng đồ sang một bên, hỏi quản gia Tô Cẩn Tâm đâu, biết cậu ở trong phòng vẽ bèn đi sang đó.

Vừa đẩy cửa, chợt phát hiện Tô Cẩn Tâm đang tựa vào ghế dài ngủ say sưa —— Trong tay còn nắm chặt nửa mẩu chì, sổ phác họa rơi xuống sàn. Nghiêm Trấn không nỡ đánh thức cậu, anh cởi dép lê chậm rãi sải bước đến. Anh thoáng phát hiện cơ thể quen mắt trên trang giấy, Nghiêm Trấn khẽ chau mày. Do dự phút chốc, rốt cuộc vẫn cầm lên lật xem hai trang, bấy giờ thấy được một góc sườn mặt.

Quá đỗi quen thuộc.

Cứ như là…

Trái tim Nghiêm Trấn hẫng một nhịp.

Tiếp tục lật thêm hai trang, những góc độ khác nhau lần lượt đập vào tầm mắt, có cả các loại tư thế và biểu cảm. Dẫu xét kiểu gì cũng giống…

Nghiêm Trấn vươn tay sờ mặt mình.

Nhưng trông có phần… khôi ngô tuấn tú quá mức, Nghiêm Trấn thật chẳng dám nhận.

Đương lúc do dự, anh lại lật hai trang nữa, phát hiện một trang vẽ góc độ cực kì đặc biệt: Người trong tranh đang chống phía trên người quan sát, lọn tóc thấm giọt mồ hôi, lông mày hơi chau, biểu cảm xen lẫn tình dục, chế ngự và chiếm hữu, gợi cảm đến nổ tung, tựa như có thể nghe được tiếng thở dốc cao trào thông qua bức họa vậy…

Thôi được.

Nghiêm Trấn khép sổ lại, bình ổn nhịp tim chút đỉnh.

—— Khó trách điều tra kiểu gì cũng không ra.

Cho dù anh đần độn tới mấy, hiện tại cũng biết kẻ khiến anh ghen tuông là ai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK