“Ở bên cạnh một người như vậy, được một đôi mắt ấm áp và dịu dàng quan sát suốt ba năm ròng rã, nào có thể trở ra toàn vẹn.”
***
Mặc dù kiểu dáng xe của Nghiêm Trấn khá điệu thấp, song giá cả vẫn hơn xe bình thường gấp năm đến mười lần, lạc vào dòng xe cộ tới lui ở sân bay, nhìn kiểu gì cũng giống hạc giữa bầy gà.
Coi như dẫu cách rất xa, vẫn có thể liếc qua là nhận ra ngay.
Tô Cẩn Tâm đứng sau cửa sổ sảnh quốc tế, nắm chặt hàng rào, đưa mắt nhìn chiếc xe nọ chậm chạp lái khỏi đường xá ùn tắc, dần dần thu nhỏ, cuối cùng hoàn toàn biết mất.
Vành mắt cậu thoáng ửng đỏ, con ngươi hoen sương mù, song rốt cuộc chẳng hề rơi lệ.
—— Nghiêm Trấn luôn bảo hễ đụng một tí cậu lại mít ướt, cứ gọi cậu là “Bé khóc nhè”, mỗi lần đùa giỡn đều nói cậu được làm từ nước, nhưng Tô Cẩn Tâm biết rõ mình không phải. Mười chín năm trước khi gặp Nghiêm Trấn, cậu chỉ khóc tối đa hai ba lần. Bây giờ cũng thế, một khi rời xa Nghiêm Trấn, dù muốn khóc cũng chả khóc nổi. Dẫu sao nước mắt chẳng thể giải quyết vấn đề, vào thời khắc đơn độc một mình, nó chính là thứ vô dụng nhất.
Tô Cẩn Tâm mím môi, xe Nghiêm Trấn không còn trong tầm mắt, đứng mãi chả có ý nghĩa gì. Cậu suy tư phút chốc, tự giễu mà lắc đầu mỉm cười, cúi đầu thều thào: “Đừng mơ tưởng những thứ ngoài tầm với nữa.” Đoạn xoay lưng trở về khu vực chờ.
Cậu đã đến cái sảnh này quá nhiều lần.
Nhớ lần thứ nhất tới đây ba năm trước, là vào kì nghỉ đầu tiên kể từ khi Thạch Lỗi xuất ngoại, cậu đứng trong khu vực chờ, chồm người rướn cổ kiễng chân nhìn xung quanh, như chú chim thủy sinh bị nhấc bổng lên —— Khoảnh khắc ấy trong lòng hưng phấn biết nhường nào, quả thực y hệt một con chim tước reo vang nhảy nhót nơi đầu cành.
Cớ sao sau này hồi ức lại từ từ thay đổi chứ?
Cậu cũng chẳng hiểu nổi.
Phảng phất tháng năm càng trôi, diện mạo Thạch Lỗi cũng ngày càng mơ hồ. Đến nỗi suốt hai năm qua, kỉ niệm về đại sảnh này, hầu như đều là Nghiêm Trấn.
Có lúc bay cùng Nghiêm Trấn, cậu vừa chậm chạp đẩy hành lí vừa tính toán đợi chốc lát trở lại biệt thự nên nấu món gì; có lúc chuyến bay bị hoãn do nguyên nhân thời tiết, hơn nửa đêm mới hạ cánh, cậu ngủ quên cả đất trời chỉ thoáng ít tri giác, cảm nhận được Nghiêm Trấn đắp áo khoác lên đầu cậu rồi ôm vào ngực, chẳng biết đã nói với ai “Nhỏ giọng chút đỉnh, em ấy mệt rồi, đừng quấy rầy.” —— Nghiêm Trấn thường xuyên dẫn cậu đi du lịch nước ngoài vào mọi kì nghỉ, tận dụng triệt để, chỉ cần có cơ hội sẽ đi, đồng thời cứ như biết thần giao cách cảm vậy, luôn phát hiện ngay những chốn cậu muốn tới nhất.
Lần gần đây là Nga,
Đích đến được giữ bí mật suốt quãng đường, Nghiêm Trấn dùng miếng vải đen bịt mắt cậu lại, phần lớn cả hành trình đều nhờ Nghiêm Trấn ôm ấp, từ ôm đút ăn cơm tới đi vệ sinh. Nghiêm Trấn không thể xem là kẻ thanh tâm quả dục, hoặc giả đối với Nghiêm Trấn mà nói cậu chính là “loại công cụ ấy”, do đó được chứng khiến khía cạnh chẳng hề thanh tâm quả dục rất nhiều, tóm lại trong ấn tượng của Tô Cẩn Tâm, Nghiêm Trấn kéo cậu chơi những trò tình dục cực đoan không ít, trải nghiệm kích thích ngạt thở suýt ngất cũng không phải không có, nhưng chả tài nào ấn tượng sâu bằng lần nọ.
Đại khái là vì sau khi cởi bịt mắt xuống, cậu trông thấy cao ốc Học viện Nghệ Thuật Repin rộng lớn mang phong cách Nga mà mình hằng nhớ thương trước mặt, Nghiêm Trấn cúi người thều thào bên tai cậu: Khóa học em muốn dự thính, tôi đã liên lạc giúp em xong, thời gian ba tuần, cố lên.
Giây phút ấy Tô Cẩn Tâm suýt chút đã bất chấp hoàn cảnh, quỳ rạp xuống hôn chân Nghiêm Trấn gọi chủ nhân luôn rồi.
…Giờ đây nhớ tới vẫn khó tránh khỏi sự kích động.
Tô Cẩn Tâm dùng sức lắc đầu, thầm nghĩ rốt cuộc năm xưa lấy sức mạnh điếc không sợ súng từ đâu ra vậy, cứ ngỡ rằng cùng lắm chỉ là giao dịch thôi, tiền trao cháo múc là xong, chỉ cần không bị phồn hoa mờ mắt, sau khi kết thúc vẫn sẽ trở ra toàn vẹn.
Nhưng làm sao có thể?
Ở bên cạnh một người như vậy, được một đôi mắt ấm áp và dịu dàng quan sát suốt ba năm ròng rã, nào có thể trở ra toàn vẹn.
Mà kẻ càng khó trở ra toàn vẹn hơn cậu giờ đang ung dung đỗ xe ven đường, gọi cho tài xế báo vị trí, kế đó trầm tư xuống xe châm điếu thuốc.
Kì thực bình thường Nghiêm Trấn rất hiếm hút, đặc biệt sẽ không hút trước mặt Tô Cẩn Tâm —— Tô Cẩn Tâm vốn có sự mẫn cảm đặc biệt của nghệ thuật gia, khứu giác nhạy hơn người bình thường, Nghiêm Trấn đi đâu, gặp ai, cậu vừa ngửi mùi là sẽ phân rõ ngay, Nghiêm Trấn sợ mùi khói ảnh hưởng tới giác quan của cậu, nên hầu như cai thuốc lá hẳn.
Hôm nay chính là ngoại lệ.
Nghiêm Trấn rít sâu luồng khói, rồi từ từ phả ra. Anh cũng chẳng ngờ mình lại thất bại tới vậy, cứ liên tục mất tập trung mãi, thậm chí còn chả tài nào lái xe tử tế. Anh sợ xảy ra tai nạn xe cộ, đành phải tạm dừng đợi tài xế.
Hậu quả là giằng co gần một tiếng đồng hồ mới lết về đến nhà.
Vừa vào cửa, nơi nào cũng có dấu vết của Tô Cẩn Tâm. Thời điểm cậu ở bên cạnh, hễ bắt gặp đều cảm thấy ngọt ngào, bấy giờ rơi vào tầm mắt, bỗng dưng có chút chua chát.
Nghiêm Trấn ngồi trong phòng vẽ tranh của Tô Cẩn Tâm chốc lát, hít sâu một hơi, đứng dậy sang phòng sách lấy tiền thưởng chuẩn bị sẵn trước kia, gọi quản gia, đưa cho ông xong, nhờ ông phân phát theo đầu người —— Lúc Tô Cẩn Tâm bị chấn thương chuyển vào đây, anh tạm thời đổi phòng khách phụ thành phòng vẽ tranh, toàn là việc ngoài sự kiến, nhờ ơn hứng thú nhất thời của mình mà khiến người hầu bận bịu cả theo, hiện tại còn phớt lờ việc đưa tiền thưởng cho bọn họ, anh thực sự không làm được.
Quản gia thoáng sững sờ: “Cậu Tô không trở lại ư? Tôi cứ tưởng mấy ngày nghỉ này…” Ông vốn lớn tuổi nhất nhà, nói chuyện ít khép nép hơn đôi chút, song đương phát hiện sắc mặt Nghiêm Trấn thì lập tức im bặt, “Ôi chao, xin lỗi thiếu gia, tôi lắm lời rồi.”
Nghiêm Trấn khẽ xoa ấn đường: “Không sao, cháu cũng từng nghĩ thế…” Nói đoạn bèn nở nụ cười, “Lần sau đi, kì nghỉ tiếp theo, nghỉ đông chẳng hạn, cháu sẽ giữ em ấy ở lại đón Giáng Sinh và năm mới.”