Cô sợ hãi trợn to hai mắt, hoảng sợ kêu một tiếng, nếu mà té xuống chắc chết!
Nhưng cảm giác đau đớn không tới, thay vào đó là một vòng tay ấm áp ôm cô vào lòng. Thì ra lúc nghe được tiếng Tô Dạng Nhiên la, Thẩm Quyến ném dù đi, ôm lấy cơ thể cô. Tô Dạng Nhiên cảm thấy có gì đó ôm ngang eo, bay lên không trung, sau đó chân mới chạm đất.
Không biết có phải tại hoảng sợ không mà chân cô vẫn còn mềm nhũn, cả người tựa vào tay phải Thẩm Quyến, một tay anh còn đang ôm cô.
“Xin lỗi cô bé, dì không cố ý, con không sao chứ?”
Trong thoáng chốc, một giọng nữ áy náy vang lên, Tô Dạng Nhiên ngơ ngác nhìn sang, không lên tiếng. Thẩm Quyến cúi đầu thấy cô còn ngây ra, anh lạnh giọng nói: “Không sao ạ, lần sau dì nên cẩn thận hơn.”
“Ầy, may là đứa nhỏ này lanh lẹ, nếu không dì áy náy muốn chết.” Vừa nói bà ta vừa nhìn về Tô Dạng Nhiên, cười híp mắt nói: “Cô bé, bạn trai con biết lo cho con lắm đó, nhưng con vẫn phải học tập cho giỏi nha.”
Bạn…. bạn trai? Đến lúc này Tô Dạng Nhiên mới kịp phản ứng, gò má trắng nõn đỏ lên.
Ánh mắt Thẩm Quyến hơi thay đổi, bỏ bàn tay đang ôm vai cô xuống, thản nhiên nói: “Đi thôi.” Sau khi nói xong, anh nhặt dù lên, lúc đứng dậy thấy cô còn đứng ngẩn người ở đó thì thở dài, đi nhanh tới nắm lấy bả vai cô, cây dù trên đỉnh đầu chắn những hạt mưa lớn.
“Đi.” Giọng nói trầm trầm vang lên trên đầu.
“À, được.” Tô Dạng Nhiên vội vàng trả lời, sau đó gật đầu chào bà dì kia.
Tô Dạng Nhiên bị anh dẫn đi về phía trường học, mắt vẫn còn nhìn vai mình, lúc này đang có một bàn tay thon dài đặt ở đó, không kìm nén được tim nhảy loạn xạ.
Thẩm Quyến cũng nhận ra, bàn tay anh động đậy chuẩn bị buông, nhưng anh vừa nhúc nhích, một đôi bàn tay khác nhanh hơn đè lên. Tay cô hơi lạnh, hai bàn tay chạm nhau, Thẩm Quyến nhìn cô.
Tô Dạng Nhiên cười, nói: “Đàn anh, anh cao thế hay là ôm cả vai em luôn đi, em không theo kịp anh, lỡ mà bị cảm thì sao?”
Khóe môi anh hơi động, nhịp tim loạn, “Tôi…. tôi… em bỏ tay ra.”
“Được nhưng anh phải ôm vai em.”
“Ừ, lấy ra.”
Nghe anh nói, Tô Dạng Nhiên hài lòng lấy tay ra, lại nhích gần Thẩm Quyến một chút. Trên người anh có mùi thơm từ nước giặt quần áo, “À, đúng rồi đàn anh, em còn chưa cảm ơn anh nữa, nếu không có anh chắc chắn em sẽ té rất thảm.”
Thẩm Quyến nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
Tô Dạng Nhiên len lén ngẩng đầu nhìn anh, không kiềm được nghĩ đến hình ảnh anh ôm mình khi nãy. Thẩm Quyến nhìn gầy nhưng lại dễ dàng bao trọn cả người cô, trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ.
“Đàn anh…”
“Hửm?”
“Anh… hôm nay anh có thích em chút nào chưa?”
“Cái gì?” Thẩm Quyến bị câu hỏi làm ngây người, suy nghĩ của cô đúng là làm người bình thường không theo kịp, nhưng câu hỏi của cô lại làm anh suy nghĩ đến màn vừa rồi. Khi đặt tay lên tay anh, gò má cô xinh đẹp sáng lóng lánh, tóc tung bay, sóng mắt rạo rực, lòng anh đột nhiên thấy hơi ngứa.
“Em hỏi anh, hôm nay anh có thích em chút nào chưa?”
Tô Dạng Nhiên hỏi rất thản nhiên, cũng thong thả nhìn anh. Thẩm Quyến trả lời không được, yên lặng mấy giây. Tô Dạng Nhiên bật cười, tiếp tục nói: “Được rồi, anh không cần trả lời, ngày mai em lại hỏi anh lần nữa.”
Thẩm Quyến vẫn không nói chuyện nhưng khóe miệng hơi nhoẻn lên.
Bởi vì trời mưa nên trong sân trường không nhiều người, vả lại trời còn tối, mưa, hai người lại che dù, cho dù có người thấy cũng không đoán ra được là ai. Kí túc xá nam và nữ ở hai phía nhưng bọn họ chỉ có một cái dù, vì vậy tô dạng nhiên nói: “Đàn anh, em đưa anh tới kí túc xá rồi em về là được.”
Thẩm Quyến nhìn cô, hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu, anh không trả lời. Khi đi tới đoạn rẽ, anh dẫn cô rẽ phải, Tô Dạng Nhiên chớp mắt, “Đàn anh, đây là đường đi tới kí túc xá nữ.”
Thẩm Quyến: “Tôi biết.”
“Anh biết…. anh….” Tô Dạng Nhiên nói một nửa thì dừng lại, cô nhẹ nhàng cười, “Đàn anh, anh định đưa em về trước hả?”
“Ừ.”
Ngày thường Tô Dạng Nhiên ghét vì đoạn đường này dài quá, nhưng hôm nay cô hy vọng nó có thể dài ra thêm, đi lâu một chút thì tốt, không có cuối đường cũng được, chỉ cần có thể đi cùng anh cô đều chấp nhận. Nhưng dù đoạn đường dài hay ngắn, cuối cùng vẫn phải tới đích.
Thẩm Quyến đưa Tô Dạng Nhiên đến cửa kí túc xá nữ, kí túc xá nữ nam sinh không thể đến gần, vẫn cách cầu thang một đoạn nên anh đưa cây dù cho cô, “Em vào đi.”
Tô Dạng Nhiên thấy anh đưa dù ra, vội vàng lấy tay ngăn lại, “Anh làm gì vậy? Anh đưa dù cho em rồi định dầm mưa về sao?”
Thẩm Quyến tránh không trả lời câu hỏi này, chỉ nói: “Đừng để bị cảm.”
“Câu này đáng lẽ em mới là người nói chứ, anh đừng để mình bị cảm.” Sau khi nói xong cô lui về sau hai bước, “Bái bai đàn anh, ngày mai gặp nha.” Tô Dạng Nhiên vẫy vẫy tay, vọt vào trong màn mưa.
“Tô….” Thẩm Quyến còn chưa nói xong, bóng dáng nhỏ bé kia đã mất tung tích, bàn tay anh nắm cán dù hơi siết lại. Tô Dạng Nhiên mạo hiểm không coi cơn mưa lớn ra gì, cô bị ướt nửa người, đi vào phòng hù dọa ba cô gái còn lại.
Trần Trừng sốt ruột nói: “Dạng Nhiên, sao cậu ướt nhẹp vậy?”
Tạ San San chuẩn bị đi tắm, thấy cô bị ướt thì cũng đi ra, “Không phải buổi sáng nhắc cậu mang dù sao?”
Thái Viện, “Đúng vậy, tớ còn cho cậu mượn cây dù khác của tớ mà? Bị cảm thì làm sao?”
Tô Dạng Nhiên cảm nhận được sự quan tâm rõ rệt trên gương mặt của mọi người, trong lòng ấm áp. Cô cười, mở cặp ra, đưa một cây dù hoa cho Thái Viện, “Viện Viện, cám ơn cậu cho tớ mượn dù.”
Thái Viện cầm dù để qua một bên, lấy một cái khăn lông khô từ trên giường xuống, “Cậu mau lau đi, đừng để bị cảm nếu không khó chịu lắm đấy.”
“Cậu bị ướt hết rồi, đi tắm trước đi.” Tạ San San nói với cô.
“Cậu định đi tắm mà…” cô vừa thấy cô ấy bưng chậu rửa mặt chuẩn bị đi vào tắm.
“Tớ khô ráo, tắm chậm một chút không sao, nhưng cậu thì khác, mau đi tắm đi.” Vừa nói Tạ San San vừa kéo cô tới phòng tắm.
“Các cậu thật tốt.” Tô Dạng Nhiên mím môi. Ba người bật cười, Thái Viện nói: “Ai bảo cậu nhỏ tuổi nhất trong đám, chúng tớ là chị cậu, lại đây, gọi chị nghe thử nào.”
Bình thường Tô Dạng Nhiên nhất định sẽ liếc ba cô bạn cùng phòng, nhưng lúc này cô lại ngoan ngoãn kêu, “Chị.”
Tạ San San không khách khí dùng tay bóp gò má cô, “Ây da, ngoan quá.”
“Thật đáng yêu.”
“Dạng Nhiên, sao tớ thích cậu quá đi!”
Thẩm Quyến đang đi ra khỏi con đường dẫn tới kí túc xá nữ, bên cạnh đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc, “Lão Thẩm?”
Anh nhìn qua, quả nhiên là Phương Cận. Phương Cận gặp anh thì kích động, “Đúng là cậu rồi, tớ còn đang nghĩ sao dáng người quen quen, mau lại đây cho tớ che dù với, tớ sắp ướt thành chuột rồi.”
Thẩm Quyến nghiêng dù qua về phía Phương Cận, anh lập tức so sánh, che dù chung với cậu ta chật chội quá.
“Đi ra tiệm net về hả?”
“Ừ, ván này đánh ghiền luôn, ngồi một chút là trời mưa, đúng rồi…. cậu đi từ kí túc xá nữ tới hả?”
Thẩm Quyến chớp mắt, ánh mắt hơi khác thường. Phương Cận là bạn lâu năm với anh, đương nhiên biết Thẩm Quyến nghĩ gì? Khóe miệng anh ta lập tức cong lên, “Đưa đàn em Tô về hả?”
Thẩm Quyến nhìn anh ta, “Sao cậu nghĩ đó là em ấy?”
“Haha?” Phương Cận trợn to hai mắt, “Chuyện này còn phải hỏi à?”
“Cậu bớt nói nhảm đi.”
“Lão Thẩm, cậu là người trong cuộc nên mơ hồ, không phát hiện, nhưng tớ là bạn thân nhất của cậu, nhìn một phát là biết. Cho tới bây giờ tớ chưa từng thấy cậu đối xử với cô gái nào như đối xử với đàn em Tô.”
“Tớ đối xử với em ấy thế nào?”
Phương Cận cười một tiếng, “Chỉ dựa vào việc cậu để cho em ấy dính bên người mình một thời gian dài là đã không bình thường rồi.”
“Tớ….”
“Cậu đừng giải thích, tớ nhớ lúc trước có một đàn chị lớp mười hai theo đuổi cậu, cậu từ chối làm người ta mất mặt không trốn đi đâu được cậu có nhớ không?”
“Tớ đã nói với em ấy rồi nhưng em ấy đâu có giống như đàn chị kia, tớ cũng đâu có cách nào.”
“Vậy được, bỏ qua người này. Thế còn người nữ sinh xinh đẹp lúc trước chuyển trường đến đây thì sao, cô ấy cũng dính sát cậu mà? Kết quả cậu trực tiếp gọi 110, cậu định giải thích thế nào? Đối với đàn em Tô, sao cậu không báo cảnh sát?”
Thẩm Quyến trầm giọng nói: “Hai người không giống nhau.”
“À, thế cậu nói xem không giống nhau chỗ nào?”
“Người kia chạm đến giới hạn của tớ.” Lần đó anh báo cảnh sát bởi vì nữ sinh kia không chỉ theo anh trên trường mà còn theo anh về nhà. Thẩm Quyến làm thế nào cũng không cắt đuôi được, anh không thích nữ sinh như vậy, huống chi lần đó chị anh cũng ở nhà, nếu như bị bắt gặp thì không tốt, vì vậy anh mới báo cảnh sát.
Phương Cận nghe xong thì kinh ngạc, “Thì ra còn có chuyện này.” Lúc trước Thẩm Quyến chưa từng kể cho anh ta nghe.
“Nếu không cậu nghĩ thế nào?” Nếu ai anh cũng đi báo cảnh sát thì chắc chắn sẽ được lên bản tin thời sự rồi, cho nên chỉ cần không ảnh hưởng tới cuộc sống anh, Thẩm Quyến đều không quan tâm.
“Nhưng dù vậy tớ vẫn cảm thấy cậu đối xử với đàn em Tô không giống.”
Thẩm Quyến trầm mặc, thản nhiên nói: “Được rồi, cậu bớt nhiều chuyện đi, đi về.”