Trong khoảnh khắc cô liếm môi, một đoạn đầu lưỡi nhỏ béo mập lướt qua, đôi môi khô khốc trong nháy mắt ướt át trở lại, dưới ánh lửa nổi bần bật, đôi mắt anh bỗng nhiên trầm xuống, trong đầu hiện lên sự mềm mại của ngày hôm trước.
Bỗng nhiên, trước mắt một sáng một tối, anh theo bản năng nắm chặt cổ tay trắng mảnh khảnh, Tô Dạng Nhiên nho nhỏ "A" một tiếng, oán trách nói: "Bác sĩ Thẩm, anh làm đau tôi."
Thẩm Quyến đột nhiên giật mình, buông tay ra, "Tôi..."
Tô Dạng Nhiên xoa cổ tay mình, đôi mắt trong suốt tố cáo, "Anh dùng lực lớn như vậy làm gì, đau quá."
"Xin lỗi."
Giọng nói anh trầm khàn, mang theo mấy phần hấp dẫn, Tô Dạng Nhiên lặng lẽ cắn môi, sau đó nói: "Vậy lần này tôi tha cho anh đó, sau này không được làm tôi đau đâu."
"Ừ."
"Củi sắp cháy hết rồi, tay tôi đau, anh vứt một cây nữa vào đi."
"Được." Thẩm Quyến cầm một cây củi nhét vào bếp thang, cây củi khô bốc cháy, mà anh rất nhanh phát hiện cuộc đối thoại của bọn họ có gì đó là lạ.
Một giây kế tiếp, anh lần nữa nhìn cô, giọng nói lí nhí, "Tô Dạng Nhiên."
Tô Dạng Nhiên vừa xoa cổ tay vừa quay khuôn mặt vô tội nhìn thẳng vào anh, "Sao vậy?"
"Cô... Cô..." Thẩm Quyến bị tức không nói ra lời.
Tô Dạng Nhiên càng vô tội, "Tôi? Tôi thì sao? Có phải anh lại tức giận nữa hay không?" Cô không cho anh cơ hội mở miệng, tiếp tục nói: "Anh cũng thật là, lần trước tức giận thì cũng được đi, lần này theo tới Nam Lĩnh cũng tức giận, tôi là công cụ để anh phát tiết à?"
Thẩm Quyến không phát hiện lời nói của cô đang che giấu gì đó, "Tôi không có tức giận, tôi tức giận lúc nào?"
"Không tức giận vậy anh hung dữ làm gì?" Tô Dạng Nhiên nhanh chóng tiếp lời.
Thẩm Quyến: "..." Ngực bực bội, không nói ra lời!
Qua mấy giây anh lại nhướng mi, "Gì mà tôi theo tới Nam Lĩnh?"
Tô Dạng Nhiên liên tục nháy mắt, sau đó nhìn chỗ khác, không trả lời vấn đề này.
"Tôi tới đây vì công việc."
"Ờm."
"Bệnh viện sắp xếp"
"Ờm."
Thẩm Quyến: "..."
Thật ra thì tin Thẩm Quyến dẫn đội chữa bệnh vào núi cô đã sớm biết rồi, dĩ nhiên là do nhận được tin tình báo của Mạnh Điềm, từ xa đã nhìn thấy bóng người anh men theo núi đi tới tim cô đã nhảy loạn xạ rồi, không thể phủ nhận, cô rất nhớ anh.
"Anh ở đây lâu như vậy thì tiểu cầu mập phải làm sao?"
"Tôi đem nó đến nhà chị, bọn họ biết chăm sóc nó."
Tô Dạng Nhiên gật đầu một cái, "Vậy thì tốt."
Cô nghiêng đầu nhìn anh một cái, gò má trắng nõn dưới ánh lửa nổi bật vô cùng, Thẩm Quyến cảm nhận được ánh mắt của cô, anh xoay người qua nhìn, ánh mắt hai người đụng vào nhau, bọn họ thấy được mặt mũi của đối phương, hai người đều không thể lập tức dời tầm mắt.
Trong phòng bếp rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở và tiếng gỗ cháy trong bếp thang, xung quanh dần dần mang theo sự mập mờ, đôi mắt Tô Dạng Nhiên hơi thấp xuống, rơi vào đôi môi thật mỏng của anh, mùi vị ở nơi đó cô đã từng thưởng thức qua, nhưng vì say nên chỉ nếm vẻn vẹn có một chút.
"Cót két." Tiếng đẩy cửa bất ngờ kêu lên, không khí mập mờ, cờ bay phất phới vào giờ khắc này tan biến không còn một mống.
Chu Dương bưng cái chậu nhỏ đứng ở cửa, "Ờm... Em tới xem coi nước đã nóng chưa thôi!"
Chí Cường ở phía sau cũng ló đầu ra, nhỏ giọng nói: "Trưởng khoa Thẩm, anh cũng ở đây à."
"Làm gì vậy, sao ai cũng đứng ngoài cửa thế, đi vào bên trong mau, chết cóng rồi." Giọng nói Lưu Viễn truyền tới.
"Đi vào mau, còn phải chờ tôi đẩy mấy người mới vào à?"
Một giây kế tiếp, ba người trước mặt bị Lục Phủ Lâm đẩy vào nhà bếp, Thẩm Quyến bình thản nhìn bốn người họ.
Bốn người: "..."
Tô Dạng Nhiên nói với anh: "Tôi đi xem Mục Cầm đã nói chuyện điện thoại xong chưa, lâu thật."
Nói xong cô đứng dậy đi ra phía ngoài, sau khi cô đi, bốn người bưng chậu nhỏ lặng lẽ đi ra ngoài, "Gì đó, tôi cũng muốn đi xem một chút."
"Tôi cũng đi."
"Tôi...."
Thẩm Quyến nhìn bọn họ một cái, đứng dậy nhàn nhạt nói: "Lại đây canh lửa."
"Ai, vâng." Bốn người thả chậu nhỏ xuống đất rồi lập tức vây quanh, hai cái băng ghế cũng không ai dám ngồi, đứng một vòng xung quanh bếp thang.
Mục Cầm và Tô Dạng Nhiên vừa bước vào liền thấy cảnh này, hai người không nhịn được cười lên, "Mọi người làm gì vậy?"
Bốn người: "Đun nước."
"Không phải có ghế à? Sao không ngồi?"
Bốn người: "..." Hoảng sợ.
Chờ nước sôi xong, Mục Cầm đổ hai thùng nước nóng cho mọi người sáng mai rửa mặt, vệ sinh xong mọi người trở về phòng của mình.
Chu Dương vỗ bắp chân, "Ngồi xổm lâu quá chân tôi muốn gãy rồi."
Trương Chí Cường: "Cũng không biết tại sao nữa. Chúng ta đã tạo nghiệp gì đây?"
"Thôi im miệng đi, tắt đèn, ngủ."
Tô Dạng Nhiên và Mục Cầm nằm trên một cái giường, "Cậu và Tần Thiệu nói chuyện gì vậy, sao lâu quá?"
"Thì trò chuyện một chút ấy mà."
"Anh ấy có nói lúc nào trở về không?"
"Không nói, có vẻ như anh ấy rất bận rộn." Sau một lát, cô ấy nhẹ giọng nói: "Dạng Nhiên, nếu như, tớ nói là nếu như nhé, nếu như cậu là tớ, cậu lựa chọn ở lại hay cùng người cậu thích rời đi?"
Tô Dạng Nhiên nghiêng người sang, "Đã đến lúc lựa chọn rồi?"
Mục Cầm cũng nghiêng người đối mặt với cô, "Nói thật, ý nghĩ ở lại đây chưa bao giờ tớ lung lay, nhưng sau khi gặp anh ấy, tớ bỗng dưng hơi do dự, Tần Thiệu có sự nghiệp của anh ấy ở Khang Thành, tớ không thể để cho anh ấy vì tớ mà ở lại Nam Lĩnh, nếu bảo tớ rời đi thì tớ không bỏ được mấy đứa nhỏ ở đây."
"Tùy theo tiếng lòng của cậu, cậu nên hỏi nó xem đi hay ở."
"Tớ không biết, tớ thật sự không biết."
"Năm nay cậu đã hai mươi sáu tuổi, cậu ở đây ngây người bốn năm rồi."
"Bốn năm, đúng vậy, nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn."
Nói tới đây, Tô Dạng Nhiên cũng không biết nên nói gì nữa, Mục Cầm nói cô ấy không có cách nào để đưa ra quyết định.
Mục Cầm thở dài một cái, "Ai, không nói cái đề tài này nữa, nói một chút về cậu đi, cậu và bác sĩ Thẩm đó, hai ngươi có gì mờ ám không?"
Tô Dạng Nhiên "Ô" một tiếng, "Cậu cũng nhìn ra?"
Mục Cầm cười, "Cậu phải biết rằng ánh mắt không nói láo, cậu nhìn anh ta là mắt sáng trưng, ngoài thích ra tớ nghĩ không còn lý do gì khác."
"Được rồi, cậu nói đúng, tớ đúng là thích anh ấy."
"Vậy anh ta có thích cậu không?"
Tô Dạng Nhiên suy nghĩ một chút, hỏi ngược lại: "Không phải cậu nói ánh mắt sẽ không nói láo sao? Vậy cậu thấy anh ấy có thích tớ không?"
Mục Cầm: "...Ừ, tớ cảm thấy anh ta thích cậu."
"Thật à? Cậu thấy vậy thật à?"
"Ừ! Thật, ánh mắt anh ta nhìn tất cả mọi người đều bình thản, khách khí, duy chỉ có lúc nhìn cậu thì khác thôi."
"Ô, Mục Cầm, không được rồi, cậu hay thật đấy."
"Nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì?"
"Cậu thích anh ta, anh ta cũng thích cậu, nhưng hai người đâu có quen nhau, đúng không?"
"Đúng."
"Tại sao? Không phải đều thích nhau à? Tại sao không thành bạn trai bạn gái?"
"Tớ cũng không biết."
Sau một lát, Mục Cầm đột nhiên khẽ cười, Tô Dạng Nhiên hỏi cô ấy, "Cậu cười cái gì?"
"Tớ cảm thấy anh ta thích cậu nhưng anh ta chưa ý thức được điều đó đâu."
"Là vậy đúng không?"
"Tớ cảm thấy là như vậy, ít nhất trong mắt anh ta, cậu và mọi người không giống nhau."
"Được, nhờ những lời này của cậu, tớ sẽ càng cố gắng, để cho anh ấy nhanh ý thức được anh ấy cũng thích tớ rồi."
Mục Cầm cười, "Có chí khí!"
"Được, vậy chúng ta ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đấy."
"Được."
Buổi sáng ăn điểm tâm, Tô Dạng Nhiên và Mục Cầm đến trường học, theo sự sắp xếp ngày hôm qua, Thẩm Quyến dẫn Lục Phủ Lâm, Triệu Gia Viên và Hoàng Hinh mang túi thuốc ra ngoài xem bệnh, Chu Dương, Trương Chí Cường, Triệu Viễn, Viên Tịnh và Vương Thi Thi ở lại nhà trọ.
Bởi vì đội chữa bệnh đến, sáng sớm dân làng đã sếp một hàng dài ở trước nhà trọ chờ tới lượt mình, có thể đi lại được thì nhất định sẽ đi, Thẩm Quyến dẫn ba người còn lại đến nhà có mấy ông lão và trẻ em, cho tới trưa, bất kể là người ở lại nhà trọ hay người đi ra ngoài thì ai cũng mệt.
Mấy ngày nay, nhà thôn dân ở gần đã khám xong, đội bác sĩ ra ngoài khám bệnh đi qua từng ngọn núi, buổi trưa phải trở về trường học ăn cơm trưa, lúc về thì đi đường cũ trở về, lãng phí rất nhiều thời gian, cho nên bọn họ đem bánh mì và nước theo coi như bữa trưa, coi bệnh xong sau đó mới chạy về ăn cơm tối, đầu óc lúc này đã muốn bất tỉnh, bước chân xiêu vẹo.
Đây là chuyện mà bất cứ đội chữa bệnh nào vào núi sẽ phải trải qua, vì vậy rất nhiều nhân viên y tế không muốn vào núi chữa bệnh, bởi vì thật sự là quá cực khổ, người nào đã đi một lần thì không muốn đi lần thứ hai, nhưng cũng không phải bọn họ nói không muốn thì có thể không cần tham gia, không muốn đi khi nhận được thông báo thì cũng phải đi, đi là một chuyện còn việc cư xử thế nào với bà con trong núi lại là một chuyện khác.
Thẩm Quyến lãnh đạo đội chữa bệnh được người dân yêu thích, bất kể là khám ở nhà trọ hay đi ra ngoài, lúc bác sĩ xem bệnh thái độ vô cùng ôn hòa lễ phép, cũng không có thể hiện chút xíu nào là không nhịn được cùng với chê trách, hơn nữa thái độ như vậy không phải một ngày hai ngày mà là mỗi một lần mỗi một ngày, bất kể là khám cho ai, thái độ của bọn họ vẫn lễ phép như ban đầu.
Những nỗi khổ cực của đội chữa bệnh dân làng đều thấy, cũng có thôn dân nói chính mắt nhìn thấy các bác sĩ buổi trưa ngồi ở ven đường gặm bánh bao khô uống nước lạnh, sau khi ăn xong lại tiếp tục đi khám bệnh, vì vậy mỗi lần xem bệnh mà đến buổi cơm trưa hoặc cơm tối, dân làng sẽ nhiệt tình mời các bác sĩ vào nhà họ dùng bữa, ban đầu có chút ngượng ngùng nhưng sau đó vẫn không ngăn được nhiệt tình của bà con.