Tiêu Tê đối diện với ánh mắt ghét bỏ của Nhóc Câm không nói gì thêm, hắn lười biếng nghiêng người tựa lên đầu giường nhắm mắt dưỡng thần bày ra dáng vẻ thong dong bình tĩnh.
Trước đây hắn chưa từng đề nghị xin nước, hành vi bất thường của hắn tối nay rất có thể sẽ khiến Nhóc Câm nghi ngờ, từ thái độ ít khi nói chuyện với hắn của Nhóc Câm có thể dễ dàng nhận ra gã vẫn luôn cảnh giác với Tiêu Tê, có thể là do tính cách của gã nhưng cũng có thể là do gã đã nhiều lần được nhắc nhở về thân phận, năng lực và mưu mô của Tiêu Tê.
Nên hiện tại Tiêu Tê không muốn làm chuyện vô ích, thúc giục Nhóc Câm đi lấy nước cho mình, sau mấy giây giằng co cuối cùng gã đàn ông rút đầu khỏi cửa, vô tình khóa cửa lại.
Đề phòng hắn cứ như đề phòng mãnh hổ dã thú, khi ăn cháo hắn không may đánh rơi cái thìa cũng có thể tạo ra một hồi nghị luận dài về thuyết âm mưu các kiểu. Tiêu Tê thất thần một lúc, hắn buông ngón lỏng xiềng xích đang quấn quanh những ngón tay, nằm lên giường lấy tay che lên ngực bên trái cố gắng làm chậm lại nhịp tim của mình.
Đến cùng sẽ xảy ra chuyện gì? Khỏi phải nói hắn, rất chờ mong.
"Không cho uống nước thì thôi, có thể tắt đèn luôn được không hả?" Tiêu Tê thuần thục cầm dây xích đập mạnh lên thành giường tạo ra tạp âm thu hút sự chú ý của Nhóc Câm, mười giây sau đèn trong phòng chợt tắt, bóng tối bao phủ người đang ngồi trên giường. Bên ngoài cửa sổ vẫn sáng như ban ngày thỉnh thoảng lại có một bóng người lướt qua, người bên trong căn cứ này nắm chặt thời gian không phân ngày đêm nghiên cứu bí mật của dị năng, nếu nghiên cứu kháng thể virus zombie ít ra Tiêu Tê còn có thể cảm động từ tận đáy lòng nhưng đáng tiếc lại đưa nghiên cứu dị năng tiến hóa lần hai lên hàng đầu nên hắn cũng chỉ có thể thở dài vô dụng.Mấy phút trôi qua phòng thí nghiệm mờ tối vẫn chìm trong yên lặng, tiếng hít thở của Tiêu Tê cũng càng thêm bình ổn. Thính giác của hắn vượt qua cửa phòng đóng kín bám theo bước chân của nhân viên nghiên cứu, tiếng ống nghiệm va chạm trong môi trường nuôi cấy vang leng keng, tiếng quần áo ma sát vào nhau lúc đi lại, còn có cả tiếng các nhân viên nghiên cứu cúi đầu nói thầm, trong tai người tiến hóa lần hai tất cả âm thanh đều không thể trốn tránh, bị ép lột ra lớp phủ. Toàn bộ bí mật căn cứ của Đào Bách Khả dùng hết toàn lực để che giấu đều bị Tiêu Tê nhìn rõ trong mắt.
Hiện nay mọi âm thanh nghe thấy vẫn bình thường, bầu không khí cũng không khác gì với thường ngày, thí nghiệm vẫn tiến hành đâu vào đấy, nghiên cứu viên sẽ vào phòng của người thí nghiệm hai lần một ngày vào 6h sáng và 6h tối để ghi chép lại các chỉ số cơ thể của họ, đồng thời dựa vào những số liệu phức tạp này tiến hành sàng lọc chọn ra từ 2 đến 3 người tiêm vào thuốc thử dị năng mới nhất.
Nếu trong ngày có người thí nghiệm tử vong thi thể sẽ được vận chuyển ra ngoài trong cùng ngày, hôm sau lại có người mới không biết chộp tới từ đâu được đưa vào căn phòng còn trống.
Tỷ lệ tử vong của người thí nghiệm trong căn cứ vẫn rất cao, hàng ngày việc cơ bản của những người trông coi chẳng khác gì bọn buôn người. Số lượng người trông coi gấp ba lần số nghiên cứu viên, quản lý rất chuẩn mực, tầng tầng lớp lớp theo hệ thống của quân đội. An ninh và tuần tra được sắp xếp không có góc chết, nếu Tiêu Tê muốn chạy sẽ phải nghênh đón một trận ác chiến, hắn không sợ phải đánh nhau với người ta nhưng cứ mười mét lại có một cái cửa mật mã cùng với mạng thông tin nội bộ muốn cường thế xông ra là rất trắc trở.
Vì những người thí nghiệm có thể trở thành người tiến hóa lần hai bất cứ lúc nào nên vách tường trong căn cứ được gia cố gấp năm lần tường bình thường thậm chí là hơn để phòng ngừa người thí nghiệm bỏ trốn, quan trọng hơn nó còn để phòng bị bug hình người Tiêu Tê bỏ trốn.
Tiêu Tê ngủ đông trong bóng đêm kiên nhẫn chờ đợi, Nhóc Câm ở bên ngoài rửa mặt xong cũng đã lên giường, trước khi đi ngủ gã vén màn lụa trên ô cửa sổ nhỏ híp mắt nhìn bóng người nằm trong góc giường. Tiêu Tê nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được ánh mắt soi mói của gã, bên ngoài hắn biểu hiện ra tiếng hít thở khe khẽ cùng với đường nét cơ thể phập phồng, sau khi xác nhận không có gì khác thường Nhóc Câm mới chậm rãi nằm xuống im lặng thở phào vì đã vượt qua một ngày bình an.
Chỉ tiếc gã thả lỏng quá sớm, 23 giờ 15 phút đêm, căn cứ vang lên tiếng chuông báo động cao nhất, Nhóc Câm bị ánh đèn đỏ chói mắt ở đầu giường đánh thức. Cách đó không xa khu thí nghiệm ồn ào hỗn loạn, các nhân viên nghiên cứu luống cuống tay chân thu dọn tài liệu và dụng cụ, từng hàng từng hàng bảo vệ vũ trang mặc đồng phục màu đen nhanh chóng vào vị trí, lớn tiếng quát tháo mọi người im lặng, họ mở lối đi khẩn cấp, áp giải các nhà nghiên cứu rời đi đầu tiên.
Nhóc Câm sửng sốt một lúc mới chợt nhớ ra việc quan trọng nhất hiện tại của mình là gì, gã bật đèn trong phòng, một tay vén màn che một tay khác bấm xuống cái nút trên cửa sắt dày nặng.
Chỉ một cái nhìn đã khiến sau lưng gã toát mồ hôi lạnh, áo bông dính lên người khiến gã không thở nổi.
Trên giường không có một bóng người!
Nhóc Câm hốt hoảng vén hết rèm lên dán mặt vào trước cửa sổ ánh mắt nhìn kĩ từng góc một, còng tay đã gãy, nửa đoạn dây xích cô đơn vắt vẻo đung đưa ở đầu giường. Đầu óc gã trống rỗng, một phút sau gã khó nhọc thở hồn hà hổn hển, lúc này gã mới chợt nhận ra vừa rồi mình bị dọa đến quên cả thở.
Nút khẩn cấp đang ở ngay dưới tay, hai mắt Nhóc Câm đỏ ngầu nhìn chằm chằm nút bấm màu đen bằng kim loại phản quang, ngón tay run rẩy tiến lại gần nhưng vẫn chậm chạp không dám ấn xuống.
Đào Bách Khả đã đồng ý với gã chỉ cần trong thời gian nghiên cứu nhiệm vụ canh giữ người thí nghiệm số 0 không mắc sai lầm, chờ khi thuốc tiến hóa lần hai toàn bộ dị năng ra đời sẽ để lại một phần cho gã.
Gã có chết cũng không muốn quay lại cuộc sống ban đầu ở khu an toàn, chẳng khác gì một thằng ăn mày phải nhìn sắc mặt người khác để sống tạm bợ, vì chút thức ăn mốc meo mà đánh nhau vỡ đầu chảy máu, không chút tôn nghiêm bị những kẻ quyền thế giẫm đạp dưới đế giày.
Còn những người dị năng tiến hóa lần hai, dù lúc trước chỉ là những người hèn mọn nhỏ bé nhưng chỉ cần may mắn đủ tốt sẽ được ban cho lần tiến hóa thứ hai, lập tức có thể ở trên những người khác, có được những tài nguyên hơn cả trước tận thế, được người khác tôn thờ kín ngưỡng giống như siêu nhân với sức mạnh phi thường.
Dần dần Nhóc Câm tỉnh táo lại, gã lấy súng mang theo người ra, cửa phòng vẫn còn nguyên dạng, phòng thí nghiệm cũng không có cửa phụ, nói cách khác 90% có thể Tiêu Tê vẫn đang ở trong phòng, chỉ là hắn đang ẩn núp.
Gã không biết Tiêu Tê mở còng tay thế nào nhưng muốn chạy ra khỏi phòng giam đóng kín không đơn giản, nhưng Nhóc Câm vẫn sợ một phần khả năng Tiêu Tê đã thần không biết quỷ không hay trốn mất.
Đối diện với khát vọng trở thành người dị năng tiến hóa lần hai khiến gã sinh ra dũng khí trước nay chưa từng có, sau nhiều lần đánh giá Nhóc Câm dời tay khỏi cái nút, gã hít sâu một hơi mở khóa cửa rồi chậm rãi mở ra một khe nhỏ. Trước mặt gã không xuất hiện bóng dáng người đàn ông bỗng nhiên lao ra như dự liệu, lòng bàn tay cầm chặt súng của Nhóc Câm trơn trượt khó chịu, gã chợt tiến lên một bước nhanh chóng xoay người chĩa súng vào sau cánh cửa, sau khi không thấy gì lại nhìn về phía trần nhà nhưng vẫn trống rỗng một cách khác thường.
Rốt cuộc là trốn ở đâu? Chẳng biết từ lúc nào mồ hôi đã dính ướt trên lông mi rơi vào trong mắt vừa rát vừa ngứa, Nhóc Câm cẩn thận trở tay đóng cửa lại, thiết bị trong phòng rất ít và không có chỗ nào có thể giấu được người ngoại trừ phía sau cánh cửa và khu vực gầm giường. Nhóc Câm tựa lưng vào cửa hai tay cầm súng, sau khi quan sát trái phải gã chậm rãi đi qua, một chút gió thổi cỏ lay cũng khiến gã sinh ra phản ứng vô cùng lớn, thần kinh căng thẳng đến cực hạn trong thời gian dài sớm muộn gì cũng gục ngã.
Bóng đen dưới gầm giường như thay đổi theo từng bước đến gần của gã, trong lòng Nhóc Câm vui vẻ thân thể cũng thả lỏng, nòng súng chọc xuống ván giường xốc khăn trải giường lên nhưng ngoài ý muốn lại chẳng có gì cả.
Lẽ nào số 0 thật sự đã chạy mất?
Căm thù và hối hận luẩn quẩn dưới đáy lòng, Nhóc Câm tuyệt vọng nhìn quanh bốn góc tường trong căn phòng hẻo lánh xác nhận trừ gã ra thì không còn ai khác nữa, gã đã đủ cẩn thận đề phòng không ngờ vẫn...
Giáng thêm cho Nhóc Câm một đòn trí mạng là khi gã ngẩng đầu lên lần nữa liền đối diện với một đôi mắt lạnh lùng vô cảm thông qua ô cửa sổ nhỏ gã đã từng dùng để kiểm tra tình hình trong phòng. Trong đầu gã nổ vang đã thấy Tiêu Tê lùi lại một bước, khóe miệng nhếch lên nụ cười tàn nhẫn cuồng vọng. Tiếng cửa trượt đột nhiên truyền đến, từ cánh cửa trong suốt có thể thấy rõ cửa sắt đang nhanh chóng hạ xuống, Nhóc Câm xông về phía trước nhưng hiển nhiên đã không kịp, gã tức tối dùng súng bắn liên tục lên ô cửa sổ, kính chống đạn bị nứt dưới tác động của gã nhưng không hề vỡ vụn. Nhóc Câm chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân mình bị nhốt trong phòng thí nghiệm hoàn toàn đóng kín.
Tiêu Tê giũ phẳng bộ quần áo Nhóc Câm gấp gọn để bên gối rồi mặc lên che đi bộ quần áo tù màu trắng nổi bật, trước khi đi hắn chợt nhớ tới cái gì lại quay đầu quăng một nụ hôn gió về phía camera trong góc tường, túm lấy cái ghế Đào Bách Khả đã từng ngồi rồi hóa kiếp cho nó sau đó nhanh chóng rời khỏi hiện trường gây án.
Nhóc Câm muốn giải quyết phiền phức một mình lại bị Tiêu Tê đào hố nhốt lại, nếu gã dốc toàn lực để chống lại một người có toàn bộ dị năng thì vẫn có sức phản kháng, nhưng đối thử của gã lại là một người dị năng tiến hóa lần hai. Trước khi nắm được thông tin, Tiêu Tê đã nhận thấy số lượng lính canh tăng đột biến, tất cả những người không có ca trực đã tập trung lại, chắc chắn có sự xáo trộn trong căn cứ.
Hắn không nghĩ người gây ra hỗn loạn là Tây Tư Diên hay kẻ thù khác của Đào Bách Khả gϊếŧ tới, Tiêu Tê có mục tiêu chính xác của mình, hắn đi thẳng xuống tầng hầm giam giữ người thí nghiệm.
Người trông cửa đã nhận được tin tức có kẻ xâm nhập, nhiệm vụ của họ là ở yên tại chỗ đợi lệnh sau đó sẽ có tiểu đội đặc biệt tới tiếp nhận vị trí của họ đưa người đàn ông bị giam giữ trong phòng thí nghiệm rời đi. Lúc tới Tiêu Tê mặc quần áo của Nhóc Câm, hơn nữa hắn đi lại quá mức thản nhiên nên họ có đến nửa giây không phản ứng kịp, đó là thời gian phản ứng có thể chấp nhận được, ngắn hơn thời gian choáng váng của người bình thường, nhưng đó đã là một lỗ hổng lớn đối với dị năng tốc độ tiến hóa lần hai. Tiêu Tê không phí sức tung một đấm vào bụng người bên phải, thừa dịp tên đó còn đang khom lưng hắn lập tức cướp súng sau đó dùng tay bẻ gãy cần cổ đang gần trong gang tấc.
Tên bên trái lúc này mới vừa giơ được súng lên, Tiêu Tê cướp lấy dao găm cài trên cánh tay thi thể, lưỡi dao mỏng sắc bén nhanh như điện xẹt lướt qua cổ họng sau đó cắm sâu vào tường, máu tưới lập tức phun ra khắp nơi, tên đàn ông che cổ một cách vô ích lảo đảo ngã trên mặt đất.
Tiêu Tê ném thi thể đi rồi nhanh chân rời khỏi nơi này nhanh chóng chạy về hướng đã nghe tiếng xác định trước đó.
Trước đó hắn đã được tận hưởng một phòng ngủ sang trọng toàn màu đen siêu rộng rãi trong ba ngày ba đêm, những người thí nghiệm khác không được đối xử tốt như vậy, phòng giam nhỏ hẹp chật chội, sau khi kê một cái giường không còn đủ chỗ nhét vừa ghế, trong phòng ẩm ướt lạnh lẽo nửa đêm còn có thể nghe thấy tiếng gào thét rợn tóc gày từ phòng bên cạnh truyền đến, mấu chốt ở chỗ có thể ngày mai kẻ đau đớn kêu gào tê tâm liệt phế như vậy chính là mình.
Điều kiện như vậy ngay cả người thí nghiệm cam tâm tình nguyện tham gia cũng có chút hoảng sợ, giấc ngủ không đủ khiến tâm trạng nóng nảy, người được chọn đa số đều là đàn ông cao lớn, sức sống ngoan cường có thể thí nghiệm nhiều lần, họ vốn đã hung hãn dễ tức giận. Khi thính lực của Tiêu Tê chạm đến đúng lúc nghe được hỗn loạn tưng bừng trong mỗi căn phòng giam.
- ---
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nhắc lại một lần nữa! Chương sau Tây Tư Diên chưa tìm được Tiêu Tê tôi là con chóa!!!
Chúc mừng năm mới! Cuối cùng tui cũng được nghỉ òi! Hôm nay tôi muốn ngủ tới khi vĩnh viễn sánh cùng thiên địa!!!!
Editor: Tiêu đề chương là tác giả đặt, ý là chúc mừng năm mới các anh em chứ không liên quan gì nội dung hôm nay hết =)) và lời tác giả cũng đã thay lời mình muốn nói rồi haha. Làm như chóa cuối cùng cũng được nghỉ 3 ngày.