Để hỏi cho ra người đứng đằng sau sai khiến, Liễu Tích Âm bị lôi đi tra khảo, nhưng cho dù có tra khảo thế nào, cô ta cũng chỉ khóc lóc kêu “Là Đại Hãn muốn bán đứng Kỳ Vương và Đại Tần, lòng tôi nóng như lửa đốt, nên mới ra tay”.
Làm gì có thích khách nào vừa bị bắt đã khai ra chủ nhân của mình? Lý do ám sát này cũng quá là miễn cưỡng.
Y Nặc Hoàng tử không đi đâu nửa bước, anh ta tra khảo thị nữ xong, biết được Liễu Tích Âm có qua lại lén lút với đại Hoàng tử, trong lòng thấy sáng lên, trong thời gian ngắn đã nghĩ ra nhân quả của sự việc, biết cô ta là thích khách do Đại tần phái đến để chia rẽ nội bộ. Mối thù giết cha không đội trời chung, lại hận thấu xương về sự hoang dâm vô độ của đại Hoàng tử, làm sao có thể cam tâm tình nguyện giao tướng quân ra, phò giúp hắn đăng cơ được? Các bộ tộc trong tay Y Nặc Hoàng tử trở mặt với bộ tộc của đại Hoàng tử, càng không muốn giao vương quyền vào tay kẻ thù, cho nên mới đưa sự việc này ra, công kích vào việc đại Hoàng tử phẩm chất không tốt, mục đích muốn ép đại Hoàng tử giao lại vương quyền.
Đại Hoàng từ làm sao có thể cam tâm chịu để người khác khống chế? Tuy biết mình bị Liễu Tích Âm lừa gạt, nhưng phụ hoàng đã chết, việc cũng đã rồi, tên đã lên dây cung thì không thể không bắn được. Bất luận Liễu Tích Âm có phải là gián điệp của Kỳ Vương hay không, lời khai của cô ta cũng có lợi cho mình, cho nên đại Hoàng tử bất luận thế nào cũng phải thừa nhận Liễu Tích Âm là người của Kỳ Vương. Vụ ám sát này là sự thực được sắp đặt nhất thời, sau đó sẽ đẩy tội sang cho Kỳ Vương và Y Nặc Hoàng tử. Nếu không, việc mình đi lại với người đàn bà do Đại Tần phái đến làm thích khách lâu như thế, đã bán rẻ bao nhiêu thông tin tình báo, hại chết cha, danh dự của anh ta trong bộ tộc sẽ bại hoại, không bao giờ có cơ hội vùng lên. Mà các bộ tộc đi theo đại Hoàng tử cũng đều đã tính đến việc này, cho nên bọn họ có chết cũng không thừa nhận Liễu Tích Âm đã có âm mưu từ lâu, cứ kiên quyết nói rằng Kỳ Vương và Y Nặc Hoàng tử câu kết, vi phạm điều ước, cử người đưa chỉ thị ám sát cho Liễu Tích Âm, thầm tính cho riêng mình, đợi sau khi phụ hoàng chết, nhân cơ hội chiếm ngôi. Đại Hoàng từ với bộ dạng đau đớn tột cùng vì cha, yêu cầu phải xử Liễu Tích Âm tội chết, tránh hậu họa về sau.
Đại Hoàng tử nhất định phải giết Kỳ Vương, báo thù giết cha.
Y Nặc Hoàng tử làm sao chịu để hắn làm trắng đen lẫn lộn, làm lung lay liên minh quan trọng nhất được?
Đôi bên tranh cãi, khiến cục diện ngày càng loạn.
Cũng đúng lúc này, đại quân Đại Tần khiêu chiến ngoài cửa Tây, cờ lớn với chữ “Diệp” tung bay trong gió.
Y Nặc Hoàng tử nghe thấy tên của chủ tướng, sắc mặt thay đổi nhanh, lập tức quay người lên ngựa, lệnh cho người của đại Hoàng tử trấn thủ ba cửa còn lại, còn mình dẫn quân về cửa Tây. Đại Hoàng tử cũng không chịu để Y Nặc chiếm chiến công, cũng cử quân đi về phía cửa Tây, lệnh cho người của Y Nặc trấn thủ ba cửa còn lại.
Hai vị chủ tướng cờ trống ngang nhau, mỗi bên đều giữ ý riêng của mình. Lại có mấy vị tướng lĩnh cấp cao, bị trúng độc túy tiên thảo ở yến tiệc, tuy không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vài ngày sẽ hôn mê không ra khỏi giường được, hiệu lệnh đưa ra cũng xiêu vẹo hết lượt.
Sự điều động trong quân đội Đông Hạ rơi vào cảnh hỗn loạn.
Sứ giả Kỳ Vương đưa lương thực đến đã thừa cơ mất tích, lén lén lút lút đến cửa Đông, làm ầm ĩ lên đòi ra khỏi thành: “Các ngươi là một lũ sói non không thuần dưỡng được, đem đến cho các ngươi bao nhiêu là lương thực, còn oán trách vương gia nhà chúng ta! Trước thì bảo lương thực mang đến có lẫn cát, sau lại nói ngài giết người? Làm gì có cái lý nào như thế trong thiên hạ?! Chúng ta phải về bẩm báo cho vương gia, sau đó sẽ đến đây làm rõ sự việc!”.
Tướng lĩnh thủ thành cửa Đông nhận được hai chỉ lệnh, một là lệnh đại Hoàng tử yêu cầu giết sứ giả của Kỳ Vương, hai là mệnh lệnh của Y Nặc Hoàng tử yêu cầu phải bảo vệ sứ giả của Kỳ Vương, ông ta cũng không biết nên nghe bên nào, cũng không dám làm tổn hại bọn họ, chỉ muốn quẳng cho bọn này về để phủi bỏ trách nhiệm. Nhưng bọn sứ giả này có chút thân thủ, mắng chửi thì lại rất giỏi, làm ầm ĩ không thôi, làm người khác cũng phải chú ý.
Giằng co một lúc lâu, có một người đàn ông cao lớn trong đoán sứ giả đột nhiên phát điên, miệng sùi bọt trắng, cởi hết quần áo, khỏa thân chạy khắp nơi hò hét, quan binh trên tường thành đều kinh ngạc, mắt mở to nhìn chằm chằm vào người điên kia, cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng nữa rồi.
Trong khoảnh khắc bọn họ quay người lại kêu lên kinh hoàng, một sợi thừng dài, vừa vặn ngoắc lên tường thành, một bóng đen trong nháy mắt nhảy lên tường thành, nhẹ nhàng lướt đến sau lưng thị vệ thủ thành, quệt ngang yết hầu, tiện đà phóng ra ba cây kim xuyên cốt, cùng một lúc hạ được bốn năm người ở xung quanh không gây một tiếng động, sau đó rung rung tay, bảy tám sợi cầu thang bằng dây thừng rơi xuống, hơn hai mươi cao thủ leo lên tường như bay, năm nghìn tinh binh xông ra, cùng với sứ tiết của Kỳ Vương phối hợp trong ngoài, công phá cửa thành
Nơi mà đại đao vung tới, đầu người rơi xuống, lăn về phía tường thành, lăn đến bên chân của tướng thủ thành.
Tướng thủ thành ngẩng đầu, nhìn rõ người cầm đầu, kinh ngạc: “Diệp Chiêu?!”.
“Theo tin báo, Diệp Chiêu chẳng phải ở cửa Tây hay sao?”.
“Phía Tây một Diệp Chiêu, phía Đông một Diệp Chiêu, rút cuộc là đã xảy ra việc gì?”.
Người Đông Hạ không đọc sách bao giờ, suy xét vấn đề rất chậm chạp, phản ứng chậm nửa nhịp.
Diệp Chiêu ở phía Đông từ trên tường thành đã cướp lấy cung của thị vệ thủ thành.
Lắp tên giương cung, tên trúng vào yết hầu, máu bắn ra tung tóe.
Đáp án đã có, nhưng không kịp nữa rồi.
Bọn họ chỉ có thể đi gặp Diêm Vương mà giãi bày thôi.
Cửa Đông bị phá, khói bay thẳng đứng lên, tín hiệu được truyền đi.
Diệp Chiêu ra lệnh cho Tôn phó tướng dẫn quân chiếm cửa Tây, tiếp ứng cho đại quân, còn mình dẫn năm trăm quân, tấn công vào đại lao, ở đó có người mà cô luôn canh cánh trong lòng không yên. Bất luận đồng ý hay không, đều phải đem cô ta rời khỏi đó.
Cô ôm sự hy vọng cuối cùng, mang theo thân binh tinh nhuệ nhất, giống như một ác ma, gặp người giết người, gặp quỷ giết quỷ, chém giết làm cho người Đông Hạ nghe thấy đã sợ mất mật, xác người chất thành một con đường máu, nhưng trong lòng lại lo lắng: “Tích Âm, có còn kịp? Hay đã muộn rồi?”.
Nơi tận cùng của đại lao, bị đeo gông xích sắt, không còn dung nhan mỹ miều, máu tươi rơi đầy chiếc áo mỏng manh, chiếc áo màu trắng biến thành màu đỏ thẫm, với hơi thở thoi thóp, mỏng manh như một chiếc lá.
“Kỳ Vương là ân nhân của ta. Đông Hạ Vương muốn hại ngài, là ta đã giết Đông Hạ Vương... Kỳ Vương là ân nhân của ta. Đông Hạ Vương muốn hại ngài, là ta đã giết...” Hơi thở như sợi tơ, Liễu Tích Âm vẫn còn sống, mỗi đoạn xương, mỗi tấc da thịt đều như bị đau nhói tim như lửa đốt, rất đau, thật sự rất đau, đây là sự đau đớn mà cả đời cô chưa bao giờ phải chịu đựng. Nước mắt cô không ngừng rơi, làm trôi đi lớp phấn son, dung nhan không còn, bất luận ai nói với cô, miệng cô cũng chỉ lặp đi lặp lại câu đó: “Kỳ Vương là ân nhân của ta. Đông Hạ Vương muốn hại ngài...”
Trong cơn hồ đồ, từ phía xa truyền lại lời kêu gọi rất đỗi quen thuộc.
“Tích Âm?!”.
Bị vô vàn sự giày vò, sự đau đớn mà cơ thể có thể chịu đụng được đã vượt qua giới hạn, ý thức đã trở nên tê dại, tư duy bắt đầu lơ lửng, vết máu trên đất giống như từng đóa hoa đẹp đẽ hút hồn, tỏa sáng rực rõ...
“Tích Âm?!”.
Âm thanh từ đâu vọng lại? Là ai đang gọi cô?
Trong sự hoảng hốt, đột nhiên quên mất, bây giờ là năm nào?
Cô dường như nhìn thấy Mạc Bắc hoa đào đỏ đầy trời, dưới gốc đào, có bé gái khóc trộm vì nhớ quê, đột nhiên cánh hoa đào từ từ rơi xuống, rắc đầy đầu, trên cây là một thiếu niên, mặc áo xanh, tay cầm cành đào chỉ vào cô bé, cười hỏi: “Này, tôi là Diệp Chiêu, cô tên là gì?”
“Biết rồi còn hỏi”.
“Hóa ra tên là Liễu Tích Âm à, Tích Âm Tích Âm, tên nghe đã thấy nhát gan, là em gái họ của nhà ta?”.
“Mồm miệng ngọt xớt! Không phải là người tốt!”.
“Này này, tôi là vì thấy cô khóc lóc, mới đến dỗ dành cô đấy.”
“Ai khóc chứ?! Ai thèm sự dỗ dành của anh!”
“Đi, sân sau có trò đánh đu, có thể đu lên rất cao, còn có ba con chó nhỏ, tròn thu lu rất đáng yêu”.
“Tôi, tôi...”.
“Đừng nhớ nhà nữa, Mạc Bắc cũng rất tốt, không có bạn, tôi chơi với cô”.
“Tôi, tôi...”.
“Tôi sẽ lén dẫn cô đi xem đèn hoa đăng, đừng nói với cha mẹ, chiếc đèn con thỏ lưu ly ở phố Tây lớn lắm cô chưa thấy bao giờ đâu”.
“Nhưng...”.
“Mắt của đèn con thỏ ấy đỏ giống y như mắt cô”.
“Mắt ai đỏ chứ?!”.
“Không đỏ? Không đỏ thì cười một cái”.
Ngưòi thiếu niên nhảy xuống, kéo tay cô bé.
Cô bé rất xấu hổ, sầu não, nhưng lại không nhịn được sự trêu đàu, cuối cùng cười phá lên.
Dưới gốc cây đào, thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư, tay nắm tay, không rời.
Cô bé hỏi: “Nếu tôi thành đồ xấu xí, anh có lấy tôi không?”.
Cô trả lời: “Lấy”.
Từng chi tiết trong hồi ức, từng địa điểm đều là viên đá quý được gìn giữ.
Biết được khi nào mới được cùng trở về Mạc Bắc, để lại được xem hoa đào nở rộ khắp nơi, làm đỏ cả trời?
Biết lúc nào mới được gặp chàng cưỡi ngựa trắng, cười rồi nắm tay cô, cùng trở về nhà?
Cứ mộng mị rồi lại tỉnh, ý thức rơi vào trạng thái mơ hồ, thân thể phiêu diêu trong vực sâu.
“Tích Âm?!”. Dáng hình của cô lại lần nữa trở lại trong giấc mơ, giết chết lũ ác quỷ, chặt đứt xích sắt, đặt cô xuống giống như ôm một bảo vật mình quý trọng nhất đặt xuống vậy, gọi tên cô hết lần này đến lần khác: “Tích Âm?! Tích Âm?!”.
Thật hạnh phúc.
Giấc mộng này, có thể không tỉnh được không.
Để cô được trở về quá khứ, lúc còn là một cô bé vô tư trong sáng dưới gốc đào, trên cây vẫn là người thiếu niên thích trêu ghẹo người khác ấy, hai người tay trong tay, mãi mãi cùng trời đất.
Vài giọt nước lạnh ngắt rơi trên mặt, khó khăn lắm cô mới mở mắt ra, giấc mơ vẫn còn: “A Chiêu, chị đến đón em đấy sao?”.
“Đúng, chị đến đón em đây”. Diệp Chiêu nói nhỏ, người con gái vốn dĩ đẹp nghiêng nước nghiêng thành đang nằm trong lòng bây giờ ngũ quan đẹp đẽ đã bị sự đau đớn làm cho biến dạng. Khuôn mặt xinh đẹp chỉ còn lại sự tiều tụy, cơ thể yếu ớt đầy rẫy vết thương, cô chỉ có thể động viên: “Cố gắng lên, chúng ta sẽ về Đại Tần nhanh thôi, có đại phu tốt nhất chữa bệnh, em sẽ không sao đâu”.
Thần trí vốn bị tan tác của Liễu Tích Âm có chút hồi phục, tỉnh táo trong giây lát, trở về hiện thực, liền nắm chặt tay của Diệp Chiêu: “Không, em không thể đi”.
Diệp Chiêu kiên định: “Em phải đi”.
“Em không thể sống”. Liễu Tích Âm thở một cách khó khăn, nhả từng chữ một rất khổ sở, rõ ràng nhưng không có chút sức lực nào: “Em còn sống, mối thù giết cha không đội trời chung, hai vị Hoàng từ Đông Hạ có thể sẽ bỏ qua ân oán, hợp sức tấn công Đại Tần. Chỉ có khi em chết đi, bọn họ không rảnh rỗi nghĩ việc khác, thì mới tranh giành nhau đến cùng”.
Diệp Chiêu vẫn kiên trì: “Bọn họ muốn chiến tranh, thì chiến tranh!”.
Liễu Tích Âm vẫn ngoan cố co vào lòng Diệp Chiêu, nước mắt lưng tròng nói: “Đừng, em không trở về được nữa rồi, em không còn nhà nữa...”
Diệp Chiêu ôm chặt thân thể đầy vết máu của cô trong lòng, thân hình gầy gò hơn trước rất nhiều, dường như đã không còn trọng lượng: “Thím, chị họ, anh họ của em vẫn chưa chết, bọn họ ở kinh thành, để chị đưa em về nhà”.
“Không kịp nữa rồi”. Khóe miệng Liễu Tích Âm phảng phất nở một nụ cười cay đắng, mắt cô bắt đầu nhòa đi, không nhìn rõ người ở trước mắt nữa: "A Chiêu, em yêu chị như thế, yêu hơn tất cả những người khác...".
Diệp Chiêu cố nén đau thương: "Chị biết, sau này chị sẽ đối tốt với em, sẽ không bao giờ xa cách nữa, em cố chịu đựng."
Liễu Tích Âm: "Không, A Chiêu, chị không hiểu. Yêu sâu đậm bao nhiêu, thì đố kỵ cũng sâu đậm bấy nhiêu. Em không phải đứa con gái tốt, em muốn chị hạnh phúc, nhưng em không có cách nào chịu được sự giày vò của lòng đố kỵ, em không muốn vẫy vùng trong đó nữa, càng ngày càng hận thêm, em sợ có một ngày em không kiềm chế được mà hại chết anh ta, làm chị hận em. Cho nên em không thể trở về cùng chị... Hơn nữa em nhu nhược, em nhát gan, em sợ bản thân không khống chế được, không chịu được sự tra khảo, không có cách nào thực hiện được bước đi cuối cùng, sau khi giết chết Đông Hạ Vương, em đã uống rất nhiều Túy tiên thảo, nhiều đến mức không thể nào trở về được nữa...". Cô cứ lẩm bẩm: "Là Kỳ Vương ra lệnh cho tôi giết Đông Hạ Vương, là Kỳ Vương ra lệnh cho tôi giết Đông Hạ Vương..".
"Đi". Diệp Chiêu ôm eo cô, không chần chừ, sải bước dài đi ra phía ngoài: 'Tích Âm, đừng từ bỏ, sẽ có cách thôi".
"Không kịp nữa rồi". Liễu Tích Âm cười nhạt: "A Chiêu, thuốc là do em uống, cũng là con đường mà em tự chọn".
Diệp Chiêu không để ý, tiếp tục bước đi.
Liễu Tích Âm kéo vạt áo của Diệp Chiêu, cố gắng nói, tiếng hầu như không còn nghe rõ, khẩn cầu: "Em xin chị, đừng đi, chủ soái không được đi, chị phải báo thù cho em". Máu từ vết thương chảy không ngừng, cô yếu ớt đến nỗi không chống đỡ được sự lắc lư nhẹ: "Hãy ở lại".
Diệp Chiêu không dám di chuyển cô một cách tùy tiện, đành phải bước chậm lại.
Thân binh hai bên đều nói: "Tướng quân, không được đi!".
"Ở lại". Liễu Tích Âm khẩn cầu: "Chủ soái! Không được đi!".
"Tướng quân!".
"A Chiêu...".
Từng âm thanh hô lên, từng đợt khẩn cầu tha thiết.
Cô là tướng quân, là người thống lĩnh mười vạn binh mã trên chiến trường, không có đất cho sự ngoan cố, luôn luôn phải bình tĩnh.
Cho dù trong lòng có nỗi đau như lửa đốt, cho dù trong lục phủ ngũ tạng đều là nỗi đau quặn thắt.
Cô đã hao tốn toàn bộ ý chí, cuối cùng cũng khống chế được sự kích động đau đến phát điên, làm cô dừng bước.
"Thế này đi", khóe miệng Liễu Tích Âm hơi cong lên, giống như cô gái nhỏ khẩn cầu Diệp Chiêu dẫn mình lén ra bờ hồ chơi thời thơ ấu vậy, bỏ đi sự tính toán, bỏ đi màu sắc độc ác, trên mặt chỉ còn lại sự thuần khiết của trẻ thơ, cô bình tĩnh nói: "Ở đây với em, một lúc thôi".
Diệp Chiêu hít thở sâu, cuối cùng cổ họng cũng bật ra một chữ: "Được".
Đám thân binh canh giữ địa lao, nghe ngóng tình hình.
Hai người ôm chặt nhau, ngồi trên phiến đá trong địa lao, rì rầm nói.
"A Chiêu, chị nói xem liệu có một ngày, nữ nhi có thể đọc sách, có thể luyện võ, có thể làm ăn, có thể làm quan, có thể đánh trận, có thể làm những việc mà nam nhi làm không?".
"Có chứ, rồi sẽ có ngày đó".
"A Chiêu, chị nói xem liệu có một ngày nữ nhi không bị nhốt trong nhà nữa, chỉ nhìn bốn bức tường và bầu trời, mà có thể du ngoạn khắp nơi không?".
"Có chứ, nhất định có".
"A Chiêu, chị nói xem có một ngày nào đó, nữ nhi có thể tùy ý nhảy múa, không bị coi thường không?".
"Có chứ, em sẽ là người đẹp nhất trong đám nữ nhi ấy".
"Chị có thể nhìn là nhận ra em ngay không?".
"Có".
"A Chiêu, đợi đến ngày đó, chị không cần phải làm phụ nữ nữa, đến cưới muội được không?".
"Được, ta lấy em".
"Không có anh ta?".
“Không có”.
"A Chiêu, em rất vui".
"..."
"..."
Diệp Chiêu đang ôm lấy Liễu Tích Âm đồng tử dần dần giãn ra, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt cô, dịu dàng nói bên tai cô, giống như sự thì thầm của đôi tình nhân. Cơ thể cô càng ngày càng lạnh đi, nhưng ánh cười nơi khóe miệng lại ngày càng rõ hơn, sắc mặt trắng bệch có chút quầng hồng, giống như hoa đào dùng hết sức lực nở rộ trong đêm cuối xuân, đẹp vô cùng.
Gió đông chậm, muốn níu giữ xuân mà không được, trong chốc lát, xuân đã đi mất.
"A Chiêu, muội nhìn thấy cha mẹ rồi...".
Địa lao u ám nhưng trên mặt cô hiện lên một màu sắc của sự hạnh phúc.
Rồi sau đó, trăm hoa rơi rụng.
Diệp Chiêu đứng lên, cởi áo bào ra, nhẹ nhàng che cho cô, sau đó khép đôi mắt đẹp nhất trên thế gian lại, nắm chặt cán đao, dẫm lên vết máu đầy trên đất, quay người bước đi, không có chút lưu luyến, không có chút do dự, không chút chậm chạp.
Con đường lớn mà cô hao tâm tổn sức mở ra, cô nhất định phải kiên định đi tiếp.
“Tích Âm hãy đợi huynh, chờ đuổi xong bọn lang sói, huynh đưa muội về nhà".