• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiểu thiết yến cung đình này là phải mặc quần áo thật trang trọng.

Hạ Ngọc Cẩn trách mình chức quan nhỏ bé, sống chết thế nào cũng không chịu mặc bộ quan phục màu xanh lá cây mà Hoàng thượng đã tốt bụng làm riêng cho cậu trước mặt anh em chú bác. Cậu quyết định mặc bộ Quận Vương màu tím thêu hoa có móc thắt lưng bằng ngọc, đội lên đầu cái mũ hoàng kim, xem ra rất là quý tộc. Về lý mà nói, vợ là phải phục từng chồng, vì vậy Diệp Chiêu nên kết hợp cùng với phu quân mặc bộ quần áo Quận Vương phu nhân, mặc lễ phục rồi cài trâm hoa chẳng hạn…

Diệp Chiêu không dám tự ý quyết định mà tỏ ra đúng kiểu một người vợ hiền thục sai người đi hỏi ý kiến Quận Vương gia: “Tuy là đi lại không được khoan thai lắm, động tác thì hơi thô lỗ một chút, cư xử có chỗ không thỏa đáng, nhưng cô ấy sẵn sàng nghe theo sự sắp đặt của phu quân, muốn mặc gì thì mặc cái đó, tuyệt đối không sợ mất mặt!”.

Quận vương trong lòng cũng hơi mang tí chút ích kỷ, cân nhắc việc cô ta mặc quần áo con trai, may ra vẫn có thể có người không nhận ra, không biết cái người đàn ông hơn cả đàn ông này lại chính là vợ cậu ta, vì vậy cậu ra lệnh: “Cô bình thường mặc thế nào thì cứ mặc như thế đi, cô không sợ mất mặt, ta đây còn muốn mặt mũi sao!”.

Diệp Chiêu có lý khi mặc một bộ quan phục màu tím thêu hoa, tràn trề sức sống, tư thế anh dũng, Hạ Ngọc Cẩn khuôn mặt như hoa như ngọc đứng bên cạnh, thể hiện lên một đôi thực sự cân xứng.

Tiểu nội thị dẫn đường vừa mới vào cung không lâu, có được may mắn này, vội vàng quỳ xuống nịnh nọt: “Nam Bình Quận Vương, Tuyên Võ Hầu, hai người đến thật trùng hợp ạ?”

Hạ Ngọc Cẩn gật đầu lia lịa: “Là rất trùng hợp, trên đường gặp nhau thôi.”

Diệp Chiêu ho một tiếng.

Người bên cạnh tủm tỉm cười.

Cái đầu đáng thương của tiểu nội thị cuối cùng cũng tỉnh lại, Tuyên Võ Hầu hình như còn là Quận Vương Phi?

Rồi vừa cười vừa đi tới Thái Quy Các. Đó là dãy lầu cao hai tầng, bao quanh toàn nước, lại đúng dịp hoa đào đang nở rộ khoe sắc nên phong cảnh đẹp tuyệt trần. Những người cung nữ khéo tay đang treo vô số chiếc đèn thủy tinh trên gác, ánh đèn chiếu xuống nước lấp lánh. Các cung nữ cầm đủ các loại nhạc khí gảy đàn ca hát, còn những vũ công thì uyển chuyển theo từng điệu múa, lại có mùi rượu thơm nồng tràn ngập khắp nơi. Tiếng cười tiếng nói vui vẻ, trông thật giống như tiên cảnh ở chốn trần gian vậy.

Quan viên của Bộ Lễ dẫn mọi người vào chỗ ngồi, Hoàng thượng nói mấy lời mở màn, rồi kêu mọi người có thể vui vẻ thoải mái, không cần quá câu nệ. Hoàng thượng ở lại khoảng hơn nửa canh giờ, uống một chén rượu Hoàng tử Đông Hạ mời, nói vài câu chuyện xã giao, sau đó Hoàng thượng mượn cớ cơ thể không uống được rượu để lui về nghỉ ngơi, để Thái tử ở lại chủ trì bữa tiệc. Mọi người sau khi đã uống vài ba chén rượu, không khí đã thoải mái lên rất nhiều. Những quan viên quen biết nhau hoặc là cùng chúc rượu, hoặc ngâm thơ, hoặc ngồi dựa lan can để thưởng thức hoa đào.

Hạ Ngọc Cẩn lần thứ ba tám huých huých vợ mình, nhỏ giọng dặn dò: “Tuyệt đối không được uống nhiều!”.

Diệp Chiêu nhìn đôi mắt đen láy tròn tròn của cậu ta, ngẩn ra một chút, rồi lại cười hì hì trả lời: “Yên tâm, tôi có bị say, cũng không thể lên cơn say trước mặt mọi người đâu”.

Hạ Ngọc Cẩn gằn giọng tức giận: “Lên cơn sau lưng mọi người cũng không được!”.

Diệp Chiêu lén cấu một cái vào tay cậu ta, những ngón tay trắng rất nhỏ và đẹp, sau đó cười hì hì trả lời: “Được, được, được, tất cả đều nghe anh hết”.

Hạ Ngọc Cẩn tức giận rụt tay lại, cố nói nhỏ:” Cô tiếp tục động chân động tay! Tôi sẽ… sẽ…”.

Diệp Chiêu nghiêng đầu, nhẹ nhàng hỏi: “Sẽ làm gì?”.

Hạ Ngọc Cẩn nửa cười nửa mếu, trước khi đi cậu ta đã cẩn thận tìm Thu Lão Hổ thật thà để hỏi về tửu lượng của Diệp Chiêu, nhưng cậu lại quên mất mỹ tửu bí nhưỡng của hoàng cung lại là vật phẩm mà không thứ rượu nào trong dân gian có thể so sánh được sao? Kết quả là vừa uống được hai chén rượu mời, vợ cậu ta đã hơi say. Nếu bị cô ta làm loạn trước mặt mọi người, thì cậu ta chỉ có cách nhảy lầu để lấy cái chết chứng minh cho ý chí của mình.

Vì thế cậu ta một mực tìm cách ngăn không cho Diệp Chiêu uống, hễ có ai đến mời rượu là cậu gườm gườm nhìn người ta để đuổi đi.

Nhìn đến nỗi mọi người đều rất thắc mắc: “Ai nói là Quận Vương không quan tâm đến vợ, ngày nào cũng cãi nhau đòi chia tay nào? Chẳng phải là hai người tình cảm rất sâu đậm hay sao?”.

Hoàng tử Đông Hạ là Y Nặc cầm chén rượu đi tới dừng lại trước mặt Diệp Chiêu nhìn chăm chú một lúc rồi tủm tỉm cười nói: “Tướng quân anh dũng thiện chiến, vô địch thiên hạ, thật sự tôi không bao giờ nghĩ tướng quân lại là một người con gái. Tin tức truyền tới Đông Hạ, toàn quân đều ngạc nhiên, chú tôi sau khi được cô thả ra đã xấu hổ tức giận đến nỗi suýt nữa cắt cổ tự tử. Có điều cũng may cô là con gái nên em gái tôi là công chúa Ngân Châu ở trên chiến trường đã trúng phải tiếng sét ái tình với cô, nó sống chết cũng không chịu lấy người khác, tâm tâm nguyện nguyện đều muốn cô đến Đông Hạ làm phò mã. Sau khi biết tin này, nó trốn trong phòng khóc liền ba ngày, cuối cùng đã chịu ngoan ngoãn đi lấy người khác theo sự sắp xếp của phụ hoàng”.

Nghe đồn công chúa Ngân Châu tài mạo song toàn, là người đẹp nhất Đông Hạ, sao lại có mắt không tròng đến mức phải lòng vợ cậu ta chứ?

Hạ Ngọc Cẩn ghen tức đến nỗi bẹo cho Diệp Chiêu một cái cho bõ tức.

Diệp Chiêu đau quá nhưng mặt mũi không hề biến sắc, điềm nhiên nói: “Lúc đó cũng là tình thế cấp bách, lại không có lựa chọn nào khác, khiến Hoàng tử Y Nặc cười chê rồi”.

Hoàng tử Y Nặc sảng khoái cười phá lên vài tiếng, nâng chén lên nói: “Bây giờ Đông Hạ và Đại Tần hòa hảo, chúng ta cũng coi như là những người bạn không đánh không quen nhau, mời uống một chén!”.

Chén rượu này, không thể thoái thác.

Diệp Chiêu do dự một lúc rồi nâng chén rượu lên.

Hạ Ngọc Cẩn thấy tình hình không hay lắm, vội vàng đưa tay ra, giành lấy chén rượu trong tay cô ta, chần chừ mãi cũng không nghĩ ra cách xưng hô gọi vợ mình như thế nào. Khó khăn lắm mới nặng ra được một nụ cười rồi nói: “Diệp Chiêu tửu lượng không tốt, hay là để tôi uống thay cô ấy vậy”.

Hoàng tử Y Nặc hơi ngạc nhiên một chút, rồi cũng cười phá lên: “Vợ chồng Quận Vương thật là tình cảm sâu đậm, quan tâm chăm sóc nhau từng chút một”.

Trước mặt sứ tiết nước ngoài, việc xấu trong nhà không thể để lộ ra ngoài, Hạ Ngọc Cẩn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, giả vờ là một người hiểu biết: “Là việc nên làm thôi”.

Hoàng tử Y Nặc tán dương: “Người Đông Hạ chúng tôi đều nói, anh hùng phải cưỡi con ngựa khỏe nhất, lấy người vợ đẹp nhất. Hạ Quận Vương nhìn qua thì thể chất yếu đuối, nhưng có thể hàng phục một người phụ nữ mạnh mẽ nhất Đại Tần, chắc chắn phải là một người anh hùng thật sự trong những người anh hùng. Thực sự không thể trông mặt mà bắt hình dong được, thật đáng ngưỡng mộ”.

Diệp Chiêu im lặng, không nói gì.

Hạ Ngọc Cẩn đành phải tiếp tục giả vờ hiểu biết: “Cũng không có gì”.

Cậu ta thấy mình cười đến nỗi cơ mặt cứng đờ ra.

Hoàng tử Y Nặc nhớ lại chuyện xưa nói: “Mẫu phi của ta cũng có thể giương cung, cưỡi tuấn mã, bắn cực kỳ chính xác, hồi còn trẻ còn tự tay giết chết gấu. Những đứa con bà ấy sinh ra ngoài ta kém cỏi ra, còn những người khác đều đội trời đạp đất, trong quân đội đều là anh hùng được mọi người ca ngợi. Nghĩ rằng sau này con trai của Hạ Quận Vương và Diệp tướng quân, cũng không hề thua kém mẹ nó. Tuy nhiên bây giờ hai nước đã giao hảo, nếu không anh hùng gặp anh hùng lại đánh nhau một trận, cũng là việc vui trong đời người”.

Thái tử đứng bên cạnh im lặng nghe anh ta nói, giữ nụ cười trên khuôn mặt từ đầu tới cuối.

Diệp Chiêu lại có gì đó hơi lo lắng, bỗng nhiên cảm thấy những lời có vẻ như tình thâm ý thiết này có gì đó không ổn. Hoàng tộc Đông Hạ đã từng đổi hai người đảm nhiệm Hoàng hậu. Kế hậu muốn cho đứa con mình sinh ra kế tục đại sự, kết quả bị những đứa con của Hoàng hậu trước do Y Nặc cầm đầu giết chết toàn bộ. Bây giờ trước mặt Thái tử lại nhắc đến võ nghệ và quân quyền của mình, lại tiếp tục nhắc đến người kế thừa, tóm lại có sự công kích ngầm nào đó. Có vẻ như muốn ám chỉ con trai của cô có thể có bản lĩnh lập mưu thoán vị. Nếu trong lòng Thái tử có ý nghĩ nghi ngờ, khắp nơi đề phòng thì chính là việc tồi tệ lớn rồi.

Diệp Chiêu nghi ngờ nhìn sang.

Trên khuôn mặt của Hoàng tử Y Nặc đầy sự thành thật, hình như không hiểu mình đã nói sai cái gì, chỉ tập trung uống rượu.

“Thôi được rồi!”. Hạ Ngọc Cẩn cùng uống với anh ta ba chén rượu, rồi nói: “Diệp Chiêu sức khỏe rất tốt, tôi sức khỏe không tốt, cộng vào với nhau, con của tôi e rằng cũng chả mạnh mẽ đến đâu cả. Mẹ tôi sợ máu, sợ chết, sợ đánh nhau, làm sao có thể để đứa cháu bảo bối ra chiến trường được chứ? Chỉ vậy không bằng chăm chỉ học chút kiến thức, tương lai làm tài tử phong lưu là được rồi!”.

Diệp Chiêu không kìm được hỏi ngược lại anh ta: “Còn phong lưu cái gì chứ?”.

Hạ Ngọc Cẩn mượn gan rượu, trợn mắt nhìn cô ấy, quát nạt: “Nói cho cô biết! Nếu dám đưa con ra chiến trường, tôi sẽ bỏ cô ngay lập tức!”.

Lời nói say rượu khiến mọi người đều phá lên cười.

Hoàng tử Y Nặc tiếc nuối nói: “Diệp tướng quân võ nghệ đầy mình chẳng lẽ không có người kế tục sao?”.

Diệp Chiêu cười nói: “Nhà mẹ tôi vẫn còn hai đứa cháu trai, tương lai sẽ là trung thần báo quốc, cũng giống nhau thôi”.

Thái tử phụ thêm vào: “Diệp gia cả họ trung liệt, cháu trai nhà cô ấy, nhất định sẽ rất tốt”.

Hoàng tử Y Nặc hình như có tâm tư nhìn Hạ Ngọc Cẩn một cái, rồi gật đầu nói: “Nói cũng phải!”.

Diệp Chiêu đợi bọn họ đi xa rồi mới quay sang nói nhỏ với Hạ Ngọc Cẩn: “Cảm ơn”.

Hạ Ngọc Cẩn hình như rất ngạc nhiên nói: “Ngốc hả? Tôi làm gì chứ?”.

Diệp Chiêu cũng không dám chắc là cậu ta đang giả vờ ngốc nghếch hay ngốc nghếch thật, đành nói: “Hoàng tử Đông Hạ thật nguy hiểm”.

Hạ Ngọc Cẩn nhìn hình bóng của Y Nặc, tán đồng: “Quả đấm to như thế, nhất định là rất nguy hiểm”.

Diệp Chiêu lắc đầu: “Tôi thấy anh ta không có ý tốt, anh tránh xa anh ta ra một chút”.

Hạ Ngọc Cẩn là con lừa ương bướng, vợ mình nói Đông thì lại thích nói Tây, lập tức nhạo báng nói: “Người ta khen tôi thì là không có ý tốt? Phụ nữ đúng là lắm mồm, một bụng nhỏ nhen!”.

“Thế sao?” Diệp Chiêu cười đểu, ghé sát vào cậu ta, hừ một cái, nhẹ nhàng nói một câu như đá phá vỡ trời xanh, “Ở Mạc Bắc, có tin đồn anh ta mắc bệnh đồng tính, phu quân… Anh thực sự muốn gần anh ta sao?”.

Hạ Ngọc Cẩn run lẩy bẩy, yếu ớt hỏi: “Cô lừa tôi đấy à?”.

Diệp Chiêu nhún nhún vai: “Tin hay không tùy anh, còn tôi thì vẫn tin”.

Hạ Ngọc Cẩn nhìn cơ thể cơ bắp cuồn cuộn của đối phương, còn thỉnh thoảng thấy ánh mắt nhìn qua bên này.

Do dự lúc lâu lúc lâu…

An toàn là trên hết, mình vẫn nên tin thì hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK