Mục lục
Lảng Tránh Ái Muội - Đông Nhật Giải Phẫu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời điểm xuất phát tâm tình của Trương Tiểu Mỹ rất tốt.

Có thể ra ngoài chơi với chi phí công cộng, ai lại không vui?

Nhưng tâm tình tốt đẹp của cô đã kết thúc khi đặt chân đến nơi này.

Bởi vì lần này vận khí của cô không tốt lắm, được xếp ở cùng phòng với một nữ đồng nghiệp trong phòng tiêu thụ.

Số nữ ở hai bộ phận đều lẻ, cho nên cuối cùng phải có một phòng mới có loại tình huống xấu hổ như vậy.

Nhưng mà, Trương Tiểu Mỹ không nghĩ tới người may mắn này lại là mình.

Ban đầu cô định ở chung với Tả Nhan, mới uyển chuyển từ chối một đồng nghiệp có mối quan hệ tốt với cô trong bộ phận, không nghĩ tới cuối cùng lại xui xẻo như vậy.

Trương Tiểu Mỹ cất vali vào phòng, thật sự không nói chuyện với đối phương nổi nữa nên đi ra ngoài tập hợp trước.

Nhìn thấy trưởng phòng Lưu đang tìm Tả Nhan, cô lập tức xung phong lên lầu ba, định nhân cơ hội này hỏi Tả Nhan nghĩ thế nào, rõ ràng có thể ở đến thoải mái một chút mà một hai phải tìm khổ.

Trương Tiểu Mỹ nghĩ đến cảm giác ở một chỗ với Du tổng, lập tức phát run, lắc đầu vứt bỏ ý nghĩ đáng sợ này.

Cô bước đến cửa, không nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện nên chỉ gõ cửa hỏi: "Tả Nhan, chị có ở đây không? Đã đến giờ tập hợp rồi."

Bên trong không có ai trả lời.

Trương Tiểu Mỹ nhìn điện thoại, đợi một phút sau không có người tới mở cửa, cô liền trực tiếp gọi điện thoại liền xoay người rời đi.

Vài giây sau, cánh cửa phía sau đột nhiên mở ra.

Trương Tiểu Mỹ lập tức quay đầu nhìn qua, nói: “Sao chị...”

Nhìn thấy người mở cửa, lời nói của cô mắc kẹt trong cổ họng.

Du An Lý đứng ở cửa, thần sắc tự nhiên trả lời: “Cô tìm Tả Nhan sao? Cô ấy đang trong phòng tắm, có thể đã ăn đồ hư vào bụng rồi.”

Trương Tiểu Mỹ vội vàng gật đầu nói: “Như vậy a, tôi đi tập hợp trước, Du tổng muốn đi cùng không?"

Sau khi nói lời cuối cùng, cô gần như cắn vào đầu lưỡi của mình.

Thật là hoảng sợ liền nói lung tung, làm sao không quản được cái miệng hỏng bét này a?

Nữ nhân đang đứng ở cửa không có phản ứng, chỉ đáp: “Tôi chờ đi cùng cô ấy, cô đi trước đi.”

"Được a." Trương Tiểu Mỹ nói liền quay đầu rời đi, bay xanh rời xa cửa phòng.

Khi xuống cầu thang, bớt khẩn trương hơn mới nhận ra có cái gì không đúng.

Nhưng rốt cuộc nơi nào không đúng, cô lại không thể nói, chỉ cảm thấy mình đã quên một số chi tiết.

Mà chi tiết ở ngay trước mặt kia, cô không thể nắm bắt được.

Loại cảm giác này quá khó tiếp thu, làm Trương Tiểu Mỹ xuống lầu vẫn đang trầm tư suy nghĩ, thiếu chút nữa nát óc mà không nghĩ ra.

Cho đến khi hai người cuối cùng khoan thai đến muộn một trước một sau đi ra ngoài, Trương Tiểu Mỹ liếc mắt nhìn hai người bọn họ, sau đó lập tức dời đi, nhìn kỹ quần áo trên người Du An Lý.

Cô biết nơi nào không đúng rồi!

- -- vừa rồi Du tổng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, lại còn rất xộc xệch. Không giống như hiện tại, áo khoác cùng áo sơ mi đều không chút cẩu thả, từ đầu đến chân đều nghiêm cẩn trang nghiêm.

Cho nên, câu hỏi ở đây, Du tổng đã trải qua những gì trong phòng mới có thể làm thành bộ dạng như vậy?

Câu trả lời cho câu hỏi này, đương sự Tả Nhan nói không muốn trả lời.

Nàng không biết trước tiên nên cảm ơn Du An Lý trước tiên lột nàng thành như vậy, nàng mới có thể tránh khỏi quẫn cảnh thay quần áo, hay là nên mắng Du An Lý không có chút điểm mấu chốt!

Đây là cái trường hợp gì? Đây là cái thời điểm gì?

Có đạo đức công dân hay không a?

Nếu bị người trong công ty phá vỡ Tả Nhan có thể ném mặt mũi, Du An Lý có thể ném mặt mũi sao!

Thời gian tập hợp cấp bách, Tả Nhan không kịp tính sổ Du An Lý, chỉ có thể qua loa thu thập sạch sẽ rồi đi xuống lầu.

Khi nàng đi phía sau Du An Lý xuống lầu, nàng nhanh chóng nhận thấy ánh mắt thăm dò của Trương Tiểu Mỹ, tức khắc chột dạ không dám ngẩng đầu lên.

Làm ơn đi, đồng chí Tiểu Mỹ.

Xin ngươi tiếp tục mang tính cách ngốc bạch ngọt, ngàn vạn lần đừng vượt quá nửa đường, nhân thiết sụp đổ hậu quả thực sự rất nghiêm trọng a!

Khi trưởng phòng nhìn thấy Tả Nhan đi ra ngoài với Du An Lý, vốn dĩ hắn muốn hỏi nàng vài câu, để mọi người lần lượt lên xe, chuẩn bị xuất phát đến cổ trấn.

Tả Nhan đều đã làm xong việc khổ việc nặng, hiện tại trưởng phòng Lưu không sắp xếp tất cả các quy trình ngược lại đang thu đoạt được nhiều công lao.

Nhưng Tả Nhan không quan tâm đến chuyện này, nàng hy vọng hôm nay không có chuyện của chính mình, tốt nhất là trưởng phòng Lưu lo hết mọi chuyện, đừng bắt nàng làm này làm kia. Đừng nói nàng không có tinh lực này, cho dù có, hiện tại cũng không có tâm tình này.

Sau khi xe buýt xuất phát, Tả Nhan liếc nhìn người bên cạnh rồi lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn.

Trong lòng nàng đang nghẹn khẩu khí, chuyện vừa xảy ra có thể được xem là một trong những trải nghiệm xấu hổ nhất trong cuộc đời nàng. Về cơ bản có thể vượt qua sự cố năm đó Ngô Duyệt Lâm nhìn thấy nàng hôn Du An Lý.

Mặc dù Trương Tiểu Mỹ không nhìn thấy, có lẽ sẽ không nghĩ nhiều, nhưng Tả Nhan nghĩ tới đều cảm thấy hít thở không thông.

Mà kẻ đầu sỏ của hai chuyện này thế nhưng đều là cùng một người.

Hảo gia hỏa.

Thưc sự chỉ có ngươi a, Du An Lý.

Trên mặt Tả Nhan bình tĩnh, nhưng oán khí trong lồng ngực đã biến thành thực chất, tất cả đều phát tiết vào tin nhắn.

"Chị không thể, ít nhất là không nên!"

"Không có lần sau!"

"Tối nay đừng chạm vào tôi!"

"Quá đáng!"

Đối với tin nhắn oanh tạc của Tả Nhan, Du An Lý chỉ thong thả ung dung trả lời một câu.

"Tôi nói rồi, khi tới nơi này, mọi thứ đều nghe tôi."

Tả Nhan, "..."

Mẹ nó.

Hóa ra là chờ ta ở chỗ này.

Tả Nhan tức giận đến mức gõ một câu chuẩn bị mắng, liền thấy phía đối diện xuất hiện một cái bong bóng, chứng tỏ cô đang đánh máy.

Giây tiếp theo, bong bóng trở thành văn bản.

“Em nghĩ như thế nào lại cảm thấy chỉ có tối nay vậy?"

Tả Nhan mất mấy giây mới lý giải được câu này, sau đó lộ ra vẻ sợ hãi, không rảnh lo trong xe có nhiều người như vậy, quay đầu nhìn về phía Du An Lý.

Du An Lý đang cầm điện thoại nghiêng đầu, bình tĩnh đối diện với ánh mắt của nàng.

- -- Chị nói cái gì?

- -- không phải em xem đã hiểu rồi sao?

Trên đường phía sau, Tả Nhan rơi vào trạng thái tự bế.

Nàng không thể hiểu tại sao mọi thứ lại biến thành cái dạng này.

Rõ ràng chỉ là một ngày thứ Hai bình thường, nếu không có tình huống ngoài ý muốn này, nàng vốn nên đi làm, nàng vốn nên làm việc, sau đó cùng Du An Lý trải qua ngày sinh nhật.

Hôm nay là sinh nhật của nàng.

Tả Nhan nhớ tới chuyện này, tức khắc cảm thấy bi thương.

Sao nàng cảm thấy, chỉ cần hai ký tự "Du An Lý" và "sinh nhật nàng" xuất hiện cùng lúc, liền sẽ mang lại cho nàng những ký ức cả đời khó quên?

Cổ trấn là một danh lam thắng cảnh nổi tiếng, quần thể công trình vẫn giữ nguyên phong cách của một thị trấn nhỏ ở Giang Nam hàng trăm năm trước, sau đó để thúc đẩy ngành du lịch địa phương, chính phủ đã sửa chữa mà không thay đổi phong cách, tạo thành cổ trấn đặc sắc này.

Trong số khách du lịch từ các nơi khác, có rất nhiều người nước ngoài tò mò về những nét văn hóa này, còn người dân địa phương thì rất ít, bởi vì dù sao cũng ở gần nhà, luôn có thời gian đến.

Tả Nhan chính là loại người này.

Nàng học đại học ở nơi này bốn năm, lại đi làm thêm ba năm rưỡi, tương đương với một nửa người địa phương.

Nàng biết tất cả các loại địa điểm tham quan và món ngon, nhưng nàng chưa từng đến thăm một lần, luôn nghĩ địa điểm vẫn ở nơi đó, sẽ không chạy, sớm hay muộn không phải đều cũng giống nhau sao?

Nàng không nghĩ tới lúc này là đến đây, không phải xuất phát từ ý nguyện của bản thân nàng, mà là bị bắt tham gia vào team building.

Niềm vui được đi du lịch lập tức giảm đi một nửa, lúc xuống Tả Nhan vẫn còn thiếu hứng thú, nghĩ biện pháp phòng bị Du An Lý.

Tả Nhan chưa bao giờ hoài nghi Du An Lý là người nói là làm.

Ngay từ lần đầu nhận thức, nàng vẫn luôn bị Du An Lý trêu chọc, đánh trận nào thua trận đó, càng cản càng hăng, không tiến không lùi tìm đường chết.

Nói tóm lại, Du An Lý dám nói như vậy liền dám làm như vậy, Tả Nhan nghĩ đến an bài của hôm nay, phát hiện Du An Lý có quá nhiều cơ hội hạ độc thủ, nàng lập tức kẹp chặt hai chân, giữ khoảng cách với cô.

Cổ trấn có người ra vào, số lượng lớn không thích hợp cùng nhau di chuyển, sau khi xuống xe, trưởng phòng Lưu dặn dò những việc cần chú ý và thời gian tập hợp, để mọi người tự do hoạt động.

Tả Nhan phát hiện Trưởng Tiểu Mỹ vẫn luôn nhìn bên này, nhưng nàng không có dũng khí đối mặt với Trương Tiểu Mỹ, chỉ có thể hòa vào đám người ngay khi giải tán, không cho đối phương có cơ hội đuổi theo.

Đi không bao xa, đám người trong công ty đã giải tán hòa vào khách du lịch xung quanh.

Tả Nhan cũng nhìn thấy một nhóm bác trai bác gái đi du lịch ngắm hoàng hôn, tất cả đều cười tươi như hoa, vừa ép giá chủ cửa hàng bán sản phẩm, vừa ríu ra ríu rít chọn đồ

Rất nhiều người cho rằng nhóm này bên ngoài rất ầm ĩ, không muốn giao tiếp, nhưng tâm lý của Tả Nhan rất bình thản, rốt cuộc ai mà không già đi? Sau này nàng già đi, lúc đi đến thành phố trò chơi điện tử, nói không chừng còn ầm ĩ hơn bọn họ.

Ý nghĩ chợt lóe lên, Tả Nhan đi ngang qua đám bác trai bác gái ồn ào, tiếp tục đi về phía trước.

Nàng không khỏi nghĩ, Mạnh Niên Hoa cũng sẽ già, một ngày nào bà già đi, liệu có tung tăng linh hoạt như vậy không?

Nhưng sau khi nghĩ tới tính cách của mẹ mình, Tả Nhan cảm thấy căn bản không thể tưởng tượng được bộ dáng bà tung tăng như vậy.

Chỉ sợ dù có già đi nữa, Mạnh Niên Hoa vẫn sẽ ở trong phòng thí nghiệm cả ngày.

Trong đầu có rất nhiều suy nghĩ lộn xộn, Tả Nhan đi dạo trên phố cổ, nhìn một số sản phẩm đặc sản được bày bán xung quanh, nghĩ sẽ mua một ít trước khi tập hợp.

Trong khoảng thời gian này, nàng đều nghĩ cũng đã lâu nàng không gửi bất cứ thứ gì cho ông bà.

Trên thế giới này phỏng chừng sẽ không có người nào không hiếu thuận hơn nàng.

Tả Nhan thở dài, bước đến cây cầu đá, liếc nhìn xung quanh một chút.

Nàng cảm thấy mình đã đi đủ xa, không nhìn thấy người trong công ty, cho nên nàng lấy điện thoại ra gọi.

Sau khi đầu dây bên kia được kết nối, nàng hỏi: “Chị đang ở đâu vậy?”

Thanh âm của Du An Lý vang lên từ điện thoại, “Sau lưng em.”

Tả Nhan lập tức quay lại, nhìn về phía sau.

Trên cầu đó có du khách tới tới lui lui, dù thời tiết se lạnh nhưng nắng vừa phải.

Du An Lý đang đứng ở cuối cầu đá, nhìn nàng đang đứng ở giữa cầu, cúp điện thoại trên tay.

Tả Nhan cầm điện thoại vẫy tay với cô, chỉ đứng tại chỗ, chờ Du An Lý đi về phía mình.

Khi cô đến gần, Tả Nhan mới phát hiện cô đang cầm một thứ màu đỏ sáng lấp lánh trên tay.

Hồ lô ngào đường!

Du An Lý đi đến trước mặt nàng, đưa hồ lô ngào đường cho nàng.

Tả Nhan nhanh chóng nhận lấy, cắn một miếng, hỏi: “Chị mua bên kia sao? Sao tôi không nhìn thấy có bán cái này?"

Hồ lô ngào đường được bao phủ một lớp đường mỏng, bọc trong quả táo gai, sau khi cắn một miếng liền tạo ra một âm thanh giòn tan, ngọt và chua đều tràn vào trong miệng, ăn đến đôi mắt cũng híp lại.

Du An Lý đưa tay gạt lọn tóc ra khỏi môi nàng, thản nhiên trả lời: “Có lẽ tôi cao hơn em."

Tả Nhan trợn mắt

Hiện tại nàng đã cao lớn hơn, nữ nhân này còn thích nói nàng lùn, thật đáng ghét.

Nhưng vì ăn ké nên hiện tại nàng quyết định giải hòa với Du An Lý, không so đo chuyện trước đó nữa.

Có cái gì, chúng ta có thể trở về chậm rãi tính sổ.

“Tới cũng tới rồi, vẫn là nên hảo hảo đi dạo.”

Tả Nhan nói, ra hiệu cho Du An Lý đi theo nàng về phía trước.

Người bên cạnh trực tiếp nắm tay nàng, đi về phía trước.

Động tác cắn kẹo của Tả Nhan dừng lại, ngẩng đầu nhìn sườn mặt của cô.

Một hoặc hai lần có thể là trùng hợp, nhưng hai hoặc ba lần có thể lấy cớ.

Nhưng càng nhiều lần, Tả Nhan liền không thể thuyết phục được mình nên làm như không thấy.

Ở trên cầu đá người đến người đi rộn ràng náo nhiệt, nàng nghĩ---

Hóa ra Du An Lý thật sự không sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK