Nhặt lên lại ném xuống, ném xuống liền quên mất. Lặp lại như thế, cho đến khi bất động mới thôi.
Không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng những thứ đã từng tân trọng dần dần trôi theo năm tháng, biến mất trong cuộc sống của Du An Lý.
Giống như chưa từng xuất hiện, không để lại dấu vết.
Cho nên, khi các đồng nghiệp người Mỹ gốc Phi tặng bó hoa và bánh kem vào ngày lễ tình nhân, Du An Lý vẫn trước sau như một trả lời: "Cảm ơn, cô xứng đáng gặp được người tốt hơn"
Đám đông người xem đột nhiên cười ầm lên, cái này làm cho Du An Lý nhận thức một cái gì đó không bình thường.
"Tôi nói cô ấy không nhớ rõ đi, ai đặt cược, mau đưa tôi một trăm đô la."
"Alison, cô sớm nhắc nhở cô ấy một chút, như vậy cô cũng sẽ không mất một trăm đô la a."
"Đừng vui sướng khi người gặp họa, George, cậu cũng là người thua trận."
"..."
Cuối cùng, Du An Lý vẫn nhận bó hoa và chiếc bánh sinh nhật mà người trong cả nhóm dự án đặt cho cô.
Nhờ nhóm người nhiều việc mà không làm này, sau 5 năm cô đã có một sinh nhật ầm ĩ khác.
Người ở đây luôn thích những bữa tiệc cuồng hoan, còn có uống rượu whisky với đá. Du An Lý ở trong những người này, tựa như một người kỳ dị, một chút cũng không hoan hỉ.
Nhưng chỉ cần lão bản hài lòng về cô, thì không ai có thể lay chuyển được vị trí của cô.
Đây không phải là nơi chú ý nhân tình của con người, mà là kim tự tháp lãnh khốc vô tình, đầy đấu tranh cùng tham vọng.
Ở nơi này, Du An Lý có thể tiết kiệm phần lớn tinh lực đối phó với kết giao giữa các cá nhân, cống hiến hết mình cho công việc.
Mà cô cũng không phải là không hiểu nhân tâm.
Ngược lại, cô đã học được kỹ năng cần thiết để sinh tồn này kể từ khi có ký ức.
Cho nên, trong ba năm kể từ khi cống hiến cho sự nghiệp, Du An Lý đã là cá gặp nước.
Chỉ có đáy lòng vẫn là ao tù nước đọng.
Những người ham thích đến party đã tận dụng sinh nhật của cô, lại tận tình cuồng hoan một hồi.
Khi Alison bưng ly rượu quay lại, có thể giẫm lên đôi giầy cao gót 10 cm truy khách hàng đều có chút loạng choạng.
Du An Lý mở ghế đẩu cao cạnh quầy bar cho nàng, sau khi nhìn nàng ngồi xuống mới thu hồi tầm mắt, tiếp tục thưởng thức ly rượu trên tay.
Có lẽ là bầu không khí, có lẽ là rượu, có lẽ là lý do khác.
Nói tóm lại, khi Alison bắt đầu những trò đùa không có chừng mực đó, Du An Lý cũng mang biểu tình bình tĩnh tiếp lời.
"Có lẽ là như vậy."
——Trong cuộc sống của cô, một thứ giống như “bánh sinh nhật” đã biến mất từ lâu.
“Nga, đương nhiên, cô thật giống người máy, sao có thể có tính sinh hoạt.”
Alison cười vài tiếng, thanh âm giống như không chói tai dưới tiếng ồn ào của đám người cuồng hoan.
Sau khi cười xong, cô lại làm mặt quỷ nghiêng người, nhỏ giọng nói: "Nhưng nói thật, An Lý, dù là nam nhân hay nữ nhân, cũng cần phải phát tiết bình thường một chút, cô như vậy sớm muộn gì cũng sẽ không bình thường."
Du An Lý nhấp một ngụm rượu, ngữ khí nhàn nhạt trả lời: "Không sao, căn bản tôi không được bình thường."
Alison có chút mạo phạm liếc nhìn cô, biểu tình cổ quái nói: "Đừng nói cho đến bây giờ cô còn chưa..."
Du An Lý tha thứ cho nàng không lựa lời, dù sao cô gái này uống rượu xong hôm sau cũng không nhớ gì nữa.
“Thực tiễn mang lại kiến thức chân chính.” Cô thản nhiên dừng đề tài.
Nhưng kỳ thực, Du An Lý biết câu này mang theo chút lừa gạt.
Cô không chứng minh được sự "không bình thường" của mình ở thực tiễn, nhưng bởi vì khác biệt so với người thường nên thực tiễn trở nên khó khăn hơn.
Dù đã khắc phục khó khăn này nhưng cô vẫn mặc kệ "không bình thường" của mình sau một thời gian dài sống một mình.
Người ta thường nói, thực sắc tính dã*.
(*) Thực sắc tính dã: chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.
Du An Lý trời sinh không mạnh với một trong hai bản chất này.
Có thể ăn no liền sẽ không ăn thêm, cũng như sẽ không theo đuổi việc thưởng thức vị giác cao cấp hơn, ngay cả khi hiện tại cô có khả năng này cũng như vậy.
Mà theo đuổi sắc đẹp càng không phải là mục tiêu trong nhân sinh của cô, cho nên "thực" và "sắc" đều không hấp dẫn đối với cô.
Nhưng cô đã trải qua đầy đủ tư vị của “tính”.
Nguyên nhân chính vì từng trải mà mới có thể một mình đứng trong thế giới phồn hoa mê người, không hiếu kỳ, cũng không nóng lòng muốn thử.
Ban đầu Du An Lý nghĩ một ngày nào đó cô có thể trải qua một mối quan hệ một lần nữa, hoặc có thể không, nhưng vô luận làm người thất tình lục dục như thế nào, cô đã trải qua, không quan tâm đến được mất.
Cho đến khi một căn bệnh xuất hiện, đã lấy đi tất cả mọi thứ ban đầu mà cô có, từng thứ một, dù là tình dục hay cảm xúc của cô, tất cả đều mờ nhạt kịch liệt.
Có lẽ Alison sẽ vĩnh viễn không biết một câu vô tâm chi ngôn mà nàng từng nói khi say sẽ có kết quả.
Trong cả quá trình nếm thử cứu lấy bản thân, “tính” là đề tài khó tránh khỏi.
Bác sĩ là người tiếp xúc đầu tiên không chút e dè nói với cô chuyện này.
Nhưng Du An Lý uống thuốc đúng giờ, sẽ hoàn thành nhiệm vụ thể dục hàng ngày, cũng ăn những thực đơn nhạt nhẽ vô vị ngày này qua ngày khác, nhưng lại không có cách nào sinh ra rung động với bất kỳ ai.
Giống như một năng lực đã biến mất khỏi trên người cô, ngay cả máu cũng trở thành một loại nhiệt độ ôn hòa, không còn bỏng rát, không còn sôi trào.
Cô cũng đã nếm thử một số thứ để tăng thêm hứng thú, tựa như những bộ phim mà cô đã tìm kiếm, ở đất nước này, làm chuyện này càng dễ dàng cùng thuận tiện hơn, có vô số sản phẩm đi kèm cho cô lựa chọn.
Du An Lý học làm hài lòng chính mình cùng thân thể của chính mình.
May mắn chính là, cảm giác của thân thể không biến mất quá một phút.
Nhưng không may chính là, thân thể cô càng vui sướng, đầu óc cô càng thanh tỉnh.
Nếu Du An Lý không nếm trải tình dục thực sự, vậy thì cô sẽ không biết giữa hai người có cái khác nhau.
Khi ý nghĩ này xuất hiện, những ký ức bị phong tỏa đó liền không thể tránh né mà tuôn ra, bao phủ cô như thủy triều.
Du An Lý nổi lên rất nhiều ý nghĩ, từ lần đầu tiên hôn môn đến lần đầu tiên học cách ôm ấp, ngay cả bộ phim đầu tiên cô xem cũng hiện lên trong đầu.
Thế là cô lôi bộ phim ra khỏi ký ức, xem lại từ đầu đến cuối.
Sau đó, lặp đi lặp lại.
Trong quá trình này, cô đã thử tiến vào, sau đó lại kết thúc trong thất bại.
Những khó khăn cô khắc phục chỉ xuất phát từ tâm lý, lúc này thân thể cô cũng tràn đầy kháng cự.
Trị liệu một căn bệnh miễn cưỡng tiến hành, đối với Du An Lý quả thực rất buòn cười.
Cho nên, cô đã từ bỏ phần này, dựa vào một lượng lớn thuốc, thực phẩm và vận động. Đối với bác sĩ cũng khó giải quyết chuyện này, vô só số lần không ngừng uyển chuyển nói với cô --- thứ ngươi cần căn bản không phải là tình, mà là ái.
"Ngươi không yêu cuộc sống, mỗi ngày đều dành nhiều thời gian cho công việc, nhưng kỳ thực ngươi không yêu công việc này. Ta không thể cảm nhận được tình yêu của ngươi dành cho thế giới này, dù chỉ là một bó hoa, một con chim, thậm chí là tiền."
"Quan trọng chính là, thân ái, ngươi đều không yêu bản thân mình."
"Yêu bản thân là càng yêu nàng, phúc như châu báu, đem tình yêu tốt nhất cho nàng."
Nữ nhân mặc áo gió dừng lại theo bước chân của cô, nghiêng đầu liếc nhìn vào màn hình quảng cáo.
Nhìn cửa hàng trang sức quen thuộc này, ánh mắt cô đảo qua, cuối cùng bước lên bậc thềm, đẩy cửa kính đi vào.
Cửa hàng vẫn tương tự như thời điểm này năm ngoái, nhưng các kiểu trang sức trên cửa kính cùng tủ kính đều đã được thay mới, mỗi thứ đều chói mắt, khiến người ta đau mắt.
Du An Lý chẳng có chút hứng thú, vừa định xoay người rời đi thì một nhân viên đã nhanh chóng bước tới, ngăn cô lại.
"Xin chào, là Du tiểu thư sao?"
Du An Lý quay đầu nhìn qua, gật đầu hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Nhân viên bán hàng lập tức cười nói: “Thật tốt quá, tôi liền nói hẳn là nhớ không lầm, ngài chờ một chút, cặp nhẫn cưới trước đó vẫn còn a!”
Du An Lý dừng lại, đứng yên chờ.
Nhân viên bán hàng động tác rất nhanh, một lúc sau liền từ trong đi ra, trên tay cầm một túi đóng gói của cửa hàng.
"Trước đó sau khi làm xong, chúng tôi đã gọi cho ngài, nhưng điện thoại của ngài vẫn không liên lạc được, cũng không biết tại sao..."
Du An Lý không nói.
Đương nhiên cô biết tại sao, bởi vì cô đã kéo số máy đó vào danh sách đen rồi.
Nhân viên bán hàng chạy tới, mở túi, lấy hộp màu đỏ rượu bên trong đặt lên quầy kính.
"Cặp nhẫn này làm được gần một năm, không nghĩ tới còn có thể giao cho ngài, cũng là một loại duyên phận đi."
Du An Lý liếc nhìn chiếc hộp trang sức màu đỏ tía, sau đó nói: “Bao nhiêu?”
Khuôn mặt nhân viên bán hàng lập tức nở nụ cười rạng rỡ hơn.
Khi điện thoại trong túi đổ chuông, Du An Lý đã rời khỏi cửa hàng trang sức.
Cô nhét chiếc hộp vào túi, nhấc máy.
“Bác sĩ Tô, có việc sao?”
Thanh âm của Tô Tuyết Nhã truyền đến, không khách khí nói: “Đã lâu không gặp như vậy, sao cậu nói chuyện vẫn là không nhận người a.”
Du An Lý đi tới ngã tư liếc mắt nhìn đèn giao thông, dừng lại phía sau ngựa vằn.
“Không có việc gì thì tôi cúp máy trước.”
“Có việc.”
“Tháng sau là hôn lễ của tôi, thiệp mời sẽ được gửi đến cho cậu.” Nàng chịu đựng không vui nói.
Du An Lý vài giây, thấy nàng đã nói xong, cô trả lời: "Được, tôi hiểu rồi."
Bệnh nghề nghiệp của Tô Tuyết Nhã lại tái phát, nghe ra tâm tình hôm nay của cô, liền hỏi: "Tả Nhan đâu? Dạo này cô ấy thế nào?".
Du An Lý vuốt ve hộp đồ trang sức trong túi của mình, thuận miệng trả lời: "Rất bận."
"Hiện tại hai người lại đổi cho nhau a.” Tô Tuyết Nhã cười một tiếng, có lẽ nàng đã hiểu tại sao tâm tình cô không tốt.
Mặc dù không còn có liên quan đến lấy tiền và công việc, Tô Tuyết Nhã vẫn nói: "Cô ấy đã nỗ lực chứng minh rồi, cậu nên tin tưởng cô ấy một chút."
Du An Lý nhìn xe tới lui trên đường ngựa vằn, một lát sau, đột nhiên hỏi một đề tài không liên quan.
"Trước khi về nước, cậu không hài lòng với cuộc hôn nhân sắp đặt trong nhà, sao sau này lại đồng ý?"
Tô Tuyết Nhã cũng không kinh ngạc vì cô có thể nhìn ra suy nghĩ của mình, rốt cuộc nữ nhân này lợi hại ở chỗ nào, chính mìmh cũng đã lĩnh hội qua rồi.
“Bởi vì tôi không muốn kiên trì nữa, tôi cần một mối quan hệ ổn định, hơn nữa anh ta sẽ không ảnh hưởng đến công việc cùng cuộc sống của tôi.”
“Chỉ có vậy?”
“Chỉ có vậy thôi.”
Tô Tuyết Nhã nhẹ nhàng thoải mái trả lời.
Đường viền của chiếc hộp trang sức tạo thành dấu vết trong lòng bàn tay cô. Một lúc sau, Du An Lý nói: “Chúc cậu vạn sự như ý."
“Cậu cũng vậy.” Tô Tuyết Nhã cười nói.
Du An Lý cúp máy, đèn xanh phía đối diện vừa bật, cô đút hai tay vào túi sải bước lên trên đường ngựa vằn.
Khi cô bước đến bãi đậu xe, cô gái xách đồ đã đứng trước cửa xe, khi nhìn thấy thân ảnh của cô liền thở ra một hơi.
“Du tổng, em đã làm xong việc bên này rồi.”
Trương Tiểu Mỹ nâng cái túi trên tay lên, mở miệng nói trước.
Du An Lý lấy ra chìa khóa xe, bấm một lần, nói: "Lên xe, chúng ta trực tiếp đi qua."
Trương Tiểu Mỹ gật đầu, tự giác leo lên ghế sau thắt dây an toàn.
Du An Lý ngồi vào ghế lái, lái xe rời khỏi khu vực trung tâm thương mại.
Trương Tiểu Mỹ nắm chắt thời gian báo cáo kết quả khảo sát thị trường của mình cho cô, vừa mới nói xong liền nhận được một cuộc gọi.
“Alo, bây giờ em không tiện nói chuyện, ừm, được, vậy lát nữa anh chờ đến đón em.”
Du An Lý nắm vô lăng chờ cô gọi xong mới nói: “Lý Tiêu?”
Trương Tiểu Mỹ lộ ra vẻ ngượng ngùng, cười gật đầu.
Du An Lý liếc nhìn đồng hồ, thản nhiên hỏi: “Hôn lễ của hai người cũng sắp đến rồi phải không?”
Trương Tiểu Mỹ nhạy bén bắt được từ “cũng”, nhưng cô không hỏi gì, gật đầu.
Du An Lý rẽ vào ngã tư, sau đó lái xe vào đường phố mới hỏi lại: "Thiệp mời là ba em đưa, hay là em đưa."
Trương Tiểu Mỹ trả lời: "Còn chưa hỏi ba em, có thể là ông ấy trực tiếp đưa cho Tả Thúc Thúc..."
Nói được một nửa, giọng nói cô đột nhiên im bặt.
Du An Lý quét mắt qua kính chiếu hậu, nhìn thấy biểu tình hoảng sợ như "gặp quỷ" của cô liền không nhịn được cười.
Trương Tiểu Mỹ càng luống cuống, khóc không ra nước mắt hỏi: "... Du tổng, chị biết khi nào vậy? Tả Nhan cũng sẽ..."
"Em ấy chưa biết." Du An Lý bình tĩnh trả lời.
Trương Tiểu Mỹ không hiểu ý tứ của cô, cho nên đang nghĩ muốn hỏi lại, liền nghe cô tiếp tục nói: “Nếu em ấy biết, có thể sẽ nghĩ việc nhập chức cũng là trong nhà an bài.”
Cái này Trương Tiểu Mỹ hiểu, lập tức hứa hẹn: “Ngài yên tâm, em nhất định sẽ không bại lộ!”
Mặc dù sau này cô mới biết về mối quan hệ giữa hai nhà, cùng với “thân phận” thâm tàng bất lộ của Tả Nhan, nhưng vấn đề này không còn rõ ràng nữa.
Hơn nữa niềm vui khi được làm “gián điệp” căn bản ngoài sức tưởng tượng của người khác.
Trên đường bị kẹt xe một lúc, Du An Lý đậu xe bên cạnh khách sạn cũng đã có chút muộn.
Trương Tiểu Mỹ đã vào trước, cô khóa xe lại, nhưng cuối cùng vẫn không lấy chiếc hộp ra khỏi túi mà đi thẳng vào khách sạn.
Trên lầu ba đã khí thế ngất trời, khi Du An Lý bước vào, cô liền nhìn thấy người bị vây quanh mời uống rượu, chỉ cần nhìn sắc mặt kia liền biết nàng đã uống rất nhiều.
Cô vừa vào cửa, tiếng ồn ào trong phòng cũng yên tĩnh hơn một chút, mọi người đi tới chào hỏi.
Du An Lý cười một cái, đi tới vị trí chính kéo ghế sang một bên.
“Nhan tỷ, Du tổng tới.”
“Đúng đúng đúng, còn chưa mời rượu Du tổng.”
Một đám người mồm năm miệng mười nói, người đứng ở giữa quay lại nhìn Du An Lý, biết nghe lời cầm hai ly rượu.
Trên mặt Du An Lý mang theo chút ý cười, nhìn nàng đi đến trước mặt, đưa một trong hai ly cho cô
Nàng bưng ly rượu, thấy Du An Lý nhận lấy liền lộ ra nụ cười, nâng ly nói: "Cảm ơn lãnh đạo thúc đẩy, nếu không có lãnh đạo, liền sẽ không có tôi ngày hôm nay."
Nàng nói xong liền ngửa đầu uống cạn.
Du An Lý cũng uống vài hớp, tuy độ không cao, nhưng không biết lát nữa đem con ma men kia về như thế nào.
Những người đang xem náo nhiệt lại bắt đầu ồn ào, Du An Lý lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn.
Trương Tiểu Mỹ đang chơi vui vẻ lấy điện thoại ra, sau khi nhìn thấy tin nhắn, cô đột nhiên một mặt oán niệm nhìn Du An Lý.
Du An Lý nghiêng đầu, không để ý đến tầm mắt của người kia.
Khi bữa tiệc kết thúc, Du An Lý gọi người thay lái xe về nhà.
Vừa bước vào cửa, cô đã bị một cái gối va vào.
Con ma men nằm liệt trên sô pha hùng hùng hổ hổ, "Đã nói không muốn làm chủ quản gì, chị một hai phải bắt chó đi cày, chị chính là thành tâm lao lực muốn kéo đệm trên đường chết có phải hay không?"
Du An Lý nhặt cái gối lên, vỗ sạch, thay giày ở hành lang rồi bước vào phòng khách.
Tả Nhan xoay người ngồi dậy, lớn tiếng nói: “Nữ nhân độc ác, tôi muốn chia tay với chị!”
Du An Lý ném cái gối lên sô pha, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Nhắc nhở một chút, em đã chia tay với tôi tám năm trước rồi.”
Khuôn mặt đỏ bừng vốn đã say đến mất lý trí, không quan tâm mà hét lên, “Vậy lại chia tay lần nữa!”
Du An Lý cười một tiếng, đưa tay lên vuốt ve mái tóc rơi rớt của nàng.
“Có giỏi em liền thử xem."
Hộp màu đỏ rượu lăn xuống thảm, nụ hôn cùng tiếng hít thở đều quá nhẹ, liền dung hòa vào nhau.
Ở một khoảnh khắc nào đó, cô khẽ cau mày, lại được nụ hôn ôn nhu xoa dịu.
Đau đớn cũng là nhiệt liệt, giống như máu toàn thân đang rạo rực, sôi lên rồi lại tan chảy.
Tiếng hít thở của cô gái trở nên thật cẩn thận, nhưng mỗi một dấu vết lại phóng đại trong tai cô.
Cô nâng cằm, muốn bắt lấy một thứ gì đó để chịu đựng không trọng lượng của giờ khắc này.
Ngón áp út của bàn tay trái có chút lạnh lẽo, lọt vào khe hở giữa các ngón tay.
Cô mờ mịt mở mắt ra, có chút quẫn bách bắt gặp một đôi mắt.
Ánh sáng trong đôi mắt đó vẫn sáng ngời.
“Đây là cái gì?” Du An Lý giơ tay lên liếc mắt nhìn, ách giọng hỏi.
Cô gái như mười tám tuổi năm ấy nắm lấy tay cô, khoảnh khắc ngón tay đan vào nhau, hai chiếc nhẫn thuần bạc lập lòe ánh sáng nhạt trong màn đêm.
"Lần này em có nhẫn."
"Chị có nguyện ý đáp ứng không?"