Có lẽ vì nghe thấy mùi thơm, tiểu gia hỏa đã ngẩng đầu lên từ cổ Cố Thanh Hàn, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn anh gắp thức ăn. Miệng bé còn chảy chút nước miếng, rồi bé vươn tay ra định giành chiếc đũa trong tay anh.
Ôn Noãn thấy vậy, liền vươn tay nắn nắn gương mặt béo ú của tiểu gia hỏa: “Còn ăn nữa à? Không được ăn, con đã ăn rất nhiều rồi!”
Vì tiểu gia hỏa đã từng nôn ra khi ngủ muộn, nên Ôn Noãn không dám cho bé ăn quá nhiều vào buổi tối, vì sau đó bé còn phải uống sữa để đi ngủ.
Cố Thanh Hàn định gắp cho con một miếng thịt, nhưng bị ánh mắt của Ôn Noãn ngăn lại, anh đành thu lại chiếc đũa.
“Mẹ không cho ăn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/duong-the/112.html.]
Tiểu gia hỏa có vẻ như hiểu được, quay sang nhìn Ôn Noãn, rồi bẹp môi lại, vẻ mặt cực kỳ tủi thân.
Cố Thanh Hàn một tay cầm cơm, tay kia vỗ nhẹ vào lưng con, an ủi bé, tựa như cũng thấy Ôn Noãn hơi nghiêm khắc với con.
Dù vậy, Cố Thanh Hàn cũng không định lén lút cho bé ăn.
Nhìn tiểu gia hỏa, anh nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt tròn trịa: “Không thể ăn thêm nữa.”
Tiểu gia hỏa bắt đầu làm nũng. Ôn Noãn thường ngày chăm sóc bé, nên bé biết mẹ rất dễ mềm lòng; chỉ cần khóc một chút là mẹ sẽ cho tất cả, chẳng có nguyên tắc gì cả!
Thấy tiểu gia hỏa tủi thân, Ôn Noãn không khỏi muốn nhượng bộ, nhưng mà không ngờ Cố Thanh Hàn lại nhanh chóng ăn hết chén cơm của mình, tốc độ thật nhanh, khiến cả Ôn Noãn và tiểu gia hỏa đều ngạc nhiên.
- --