Có lẽ vì ngửi thấy mùi sữa quen thuộc, nhưng sữa đông lạnh này khác với sữa tươi bé vẫn thường uống, Nhạc Nhạc nhăn mặt rồi phun ra, còn lè lưỡi, lắc đầu như không thích, phát ra tiếng "Ngô ngô ngô".
Ôn Noãn vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: "Quá lãng phí rồi!"
Miếng sữa đông lạnh rơi xuống người cô, Ôn Noãn liền nhặt lại, bỏ vào chai để sau này dùng.
Cố Thanh Lan cũng muốn ăn thêm một chuỗi kẹo hồ lô, nhưng trên xe đông người, cô không tiện lấy ra. Tuy vậy, thi thoảng cô lại đưa tay sờ vào ba chuỗi kẹo mà Ôn Noãn đã mua cho mình, cảm thấy rất vui và mãn nguyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/duong-the/330.html.]
Khi xe về đến gia chúc viện, bầu trời bỗng thay đổi, gió lớn nổi lên, thổi đến mức mọi người khó mở mắt.
Dù mua rất nhiều đồ, nhưng nhờ có Cố Thanh Lan hỗ trợ, Ôn Noãn không cảm thấy quá vất vả. Nếu một mình cô mang theo Nhạc Nhạc đi chợ, chắc chắn sẽ không mua được nhiều như vậy.
Ôn Noãn quay đầu lại, nhìn Cố Thanh Lan rồi hỏi: "Thanh Lan, em có muốn để chị cầm một ít đồ không? Hay là em chờ chị về lấy xe đẩy rồi quay lại đây?"
Cố Thanh Lan đang nghĩ đến việc nhanh chóng về để ăn kẹo hồ lô, nở nụ cười: "Không sao đâu, chị ôm Nhạc Nhạc cẩn thận một chút là được, hôm nay gió hơi to, chị đi chậm một chút nhé."
Ngay khi cả đoàn về đến gia chúc viện, bầu trời đột nhiên vang lên tiếng máy bay ầm ĩ. Một đội quân mặc quân phục đang chạy qua khu vực ngoài gia chúc viện.
- --