• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiếu niên đi theo bên cạnh Văn Thanh Từ kia, chính là Đại hoàng tử hay sao?

Chính mình lại nói y trộm quan ngân ở trước mặt Đại hoàng tử, còn nói muốn bắt y!

Trên mặt Kỷ Khải Vinh lập tức mất đi màu máu, đương nhiên gã đã nghe nói qua tin đồn"Yêu vật", thậm chí trước đây không lâu gã cũng từng chế nhạo Tạ Bất Phùng trên phố, nhưng là hiện tại...trong lòng Kỷ Khải Vinh chỉ có sợ hãi.

“Ta,ta... "Kỷ Khải Vinh lắp bắp, một câu hoàn chỉnh cũng không nói nên lời.

Thiếu niên lớn lên ở Ung Đô, trên người đương nhiên có một loại khí chất không giận tự uy.

Ánh mắt màu hổ phách nhạt cười như không cườinhìn về phía Kỷ Khải Vinh, trong nháy mắt khiến gã quên đi điều muốn nói.

"Ta, ta không muốn nữa, ta sẽ không bao giờ xin Văn Thanh Từ thêm một xu!” Dưới tình thế cấp bách, Kỷ Khải Vinh rốt cục tìm lại được một tia lý trí, gã gian nan quỳ thẳng người, dập đầu một cái với Tạ Bất Phùng, "Điện hạ tha mạng, tiểu nhân thật sự biết sai rồi-"

“Ngươi không muốn một xu?” Tạ Bất Phùng chậm rãi đứng thẳng người, cụp mắt thờ ơ nói, "Ngươi cảm thấy bổn cung không trả nổi tiền này hay sao?"

“Không dám, thảo dân không dám.”

Trái tim Kỷ Khải Vinh không khỏi trầm xuống, gã lập tức hiểu được, Tạ Bất Phùng không có ý định buông tha cho gã.

Quả nhiên.

“Người đâu, "Tạ Bất Phùng nở nụ cười, hắn vừa chậm rãi đi ra ngoài, vừa nhẹ giọng nói," Dẫn gã xuống, xử lý theo tội dùng quan ngân vào việc riêng.”

“Vâng, điện hạ.”

Kỷ Khải Vinh lập tức trợn tròn mắt, đứng yên tại chỗ không thể nhúc nhích. Tuy gã chưa từng học luật cụ thể nhưng cũng biết, ở Vệ triều tư dụng quan ngân chính là tội lớn…

Kỷ Khải Vinh run rẩ cầu xin quan binh xung quanh. Thế nhưng đám binh lính tới từ Ung Đô với Tạ Bất Phùng lại như máy móc chấp hành mệnh lệnh của thiếu niên, từ đầu đến cuối đều chưa từng để ý tới gã.

*

"Thanh Từ à, sao mấy ngày nay Tiểu Tô không đến?" Mẹ Văn Thanh Từ vừa tưới hoa vừa thuận miệng hỏi, "Lần trước không phải con nói, trên người nó bị thương, cần đến tìm con thay thuốc đúng giờ sao?"

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Văn Thanh Từ đang tính ngón tay dừng lại, Từ ngày Kỷ Khải Vinh bị bắt, Tô thiếu hiệp không còn tới y quán của mình nữa.


Văn Thanh Từ nở nụ cười, làm bộ thoải mái mà nói: "Lúc trước hắn cãi nhau với người nhà mới tạm ở chỗ con. Chắc hẳn gần đây...đã làm hoà với người nhà rồi. Vết thương trên người hắn đang hồi phục tốt, tùy tiện tìm một lang trung nào cũng có thể thay thuốc được.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, "Mẹ Văn Thanh Từ không khỏi thở phào nhẹ nhõm," Mẹ còn tưởng rằng đứa bé kia gặp phải chuyện gì chứ.”

“Đương nhiên sẽ không.” Văn Thanh Từ cười an ủi người nhà, nhưng lại lo lắng vì lời mẫu thân nói.

...... Tô thiếu hiệp có gặp phải chuyện gì hay không?

Mấy ngày nay Hoàng đế nam tuần tới Tùng Tu, đường chính ở gần đây đều bị vây trong trạng thái nửa giới nghiêm, người ngoại phủ rất khó tiến vào Tùng Tu cầu y hỏi dược, Văn Thanh Từ cũng hiếm khi được thanh nhàn.

Thừa dịp ánh mặt trời chói chang, phơi thuốc xong, Văn Thanh Từ liền giấu người nhà rời khỏi tiểu viện, xuyên qua ngõ nhỏ đi về phía nhà Kỷ Khải Vinh ở bên kia phố dài.

Còn chưa tới nơi, y đã nghe được có mấy người tụ cùng một chỗ đàm luận cái gì đó bên đường.

Đường phố trong phủ Tùng Tu nối liền với dòng suối, lúc này đang có một người phụ nữ ngồi bên bờ nước rửa rau: "...Ngươi nói Kỷ Khải Vinh kia thật sự là đã sử dụng quan ngân sao?"

Người đứng bên cạnh nàng vẻ mặt khoa trương nói: " Đúng thật luôn ấy! Mấy ngày trước bị đánh một trăm đại bản, nhốt vào trong lao, hiện tại cũng chưa đi ra.”

Như là sợ đối phương không tin, hắn ại bổ sung hai câu: "Đúng rồi, cô hẳn là biết chứ, cháu ngoại ta đang trực ở phủ nha Tùng Tu chúng ta. Những chuyện này đều là nó nói cho ta biết, tuyệt đối không sai đâu.”

"Nhưng..." Người phụ nữ rửa rau do dự một chút nói, "Gã lấy quan ngân từ đâu ra?"

“Cái này ta cũng không biết.”

Nghe đến đó, trái tim Văn Thanh Từ nặng nề trầm xuống. Y nhìn nhà Kỷ Khải Vinh từ xa, cuối cùng vẫn cắn chặt răng, xoay người đi về phía y quán của mình.

Nhưng mà vừa mới rẽ qua hẻm nhỏ, còn chưa đi đến cạnh cửa nhà, Văn Thanh Từ đã nghe được tiếng nói chuyện hỗn độn.

“Kỷ Khải Vinh đã mất tích, nhưng tiền nợ lúc trước vẫn phải trả.”

“Đúng vậy! Lúc trước gã đã nói Văn Thanh Từ thuê viện của gã, còn nợ gã không ít tiền. Bảo chúng ta trực tiếp tìm Văn Thanh Từ đòi tiền.”

"Hiện tại không thấy Kỷ Khải Vinh, số tiền này lẽ Văn Thanh Từ nên đưa, ngài nói không phải sao?"

Sáu bảy khuôn mặt xa lạ, chặn ở ngoài cửa y quán Văn Thanh Từ.


Văn Thanh Từ chưa từng gặp qua mấy người đó, nghe ý tứ trong lời nói của bọn họ... Đám người này hình như đều là chủ nợ của Kỷ Khải Vinh. Sau khi Kỷ Khải Vinh mất tích thì tự phát tụ tập ở đây.

Phụ thân Văn Thanh Từ đứng ở cửa, che con gái vẻ mặt tức giận sau lưng, vừa gật đầu vừa nghiêm túc giải thích với những người đó: "Lời các vị nói, ta đã ghi nhớ toàn bộ, đợi đến khi Thanh Từ trở về, ta sẽ..."

“Nhà chúng ta còn trông cậy vào số tiền này ăn cơm, đây là chuyện có thể cò kè mặc cả sao?"

“Đúng vậy, nhìn ông là người hào hoa phong nhã, thế nào cũng là một người không nói đạo lý!”

Ánh nắng có chút chói mắt từ đầu ngõ bên kia chiếu xuống khuôn mặt của cha Văn Thanh Từ.

Ông bất giác nheo mắt lại, nếp nhăn trên mặt cũng trở nên đặc biệt rõ ràng.

Văn Thanh Từ đứng ở đầu ngõ, giờ khắc này bỗng nhiên nhận ra -- phụ thân già rồi.

Mũi y không khỏi chua xót, tuy nhà Văn Thanh Từ lấy hái thuốc mà sống, không có nhiều tiền. Nhưng cha mẹ y ở Sơn Du Giản luôn luôn được mọi người tôn kính.

Y chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày, phụ thân sẽ khom lưng với một đám người xa lạ bởi vì mình.

Văn Thanh Từ chậm rãi cúi đầu......

Sau một khắc đột nhiên hít sâu một hơi, bước nhanh về phía cửa y quán.

“Ai nói ta nợ tiền Kỷ Khải Vinh?”

Giọng của Văn Thanh Từ lạnh như băng, không thể nhìn ra cảm xúc trong cặp mắt đen như mực kia.

Y đột nhiên xuất hiện làm cho người chung quanh hoảng sợ.

“Ách...... Đương nhiên là Kỷ Khải Vinh nói rồi!”

“Cha, cha dẫn Thanh Lạc về trước đi. "Văn Thanh Từ nhẹ giọng nói với cha.

Người đàn ông dừng một chút, cuối cùng vẫn gật đầu, vẻ mặt lo lắng dắt con gái nhỏ trở về nhà.

Đảo mắt hẻm nhỏ lại yên tĩnh trở lại.


Người đứng đối diện Văn Thanh Từ cuối cùng cũng kịp phản ứng: "Kỷ Khải Vinh nói ngươi nợ gã mấy trăm lượng bạc!"

“Ồ? Vậy hẳn là gã cũng đã nói cho ngươi biết, số bạc này là tiền thuê y quán trong năm năm tới.”

Văn Thanh Từ cố ý nói chậm lại, trong lời nói nhiều hơn cảm giác áp bách.

Nhóm người sửng sốt một hồi rồi nói: "Đúng, làm sao?”

Tầm mắt Văn Thanh Từ lướt qua đầu vai nhóm người, nhìn vào trong tiểu viện trầm mặc hồi lâu, rốt cục thở dài một hơi, nắm chặt lòng bàn tay nói: "Ai nói ta còn tiếp tục thuê thêm năm năm nữa?”

Giọng nói thanh nhuận quanh quẩn trong hẻm nhỏ yên tĩnh, truyền đến tai mỗi người vô cùng rõ ràng.

Chủ nợ của Kỷ Khải Vinh, vào giờ khắc này sững sờ tại chỗ, ngước mắt tựa hồ không thể tin được, Văn Thanh Từ vậy mà thật sự bỏ đi y quán mình đã vất vả kinh doanh ngần ấy năm.

“Ách, cái này...... ít nhiều còn có thể thương lượng, không cần phải khiến mọi chuyện tuyệt tình như vậy.”

Giờ phút này, ngược lại là người chặn ở cạnh cửa hạ thấp tư thái.

Văn Thanh Từ nhẹ nhàng nở nụ cười: "Ta học y là vì trị bệnh cứu người, trên đời này lại không chỉ Tùng Tu phủ có người bị bệnh.”

Giọng nói của y vô cùng kiên định, dường như đã hạ quyết tâm. Trong cái chớp mắt khi nói xong câu đó, trái tim Văn Thanh Từ hơi đau. Nhưng đồng thời lại có một loại cảm giác như trút được gánh nặng.

Kỷ Khải Vinh mất tăm mất tích, đương nhiên những chủ nợ kia sẽ tìm mình.

Văn Thanh Từ không sợ phiền phức, nhưng cảnh tượng vừa rồi đã nhắc nhở y -- bản thân có người nhà.

Bọn họ không chiếm được lợi ở chỗ mình sẽ đi quấy rầy người nhà của mình. Văn Thanh Từ thật sự không muốn bỏ lại y quán của mình, nhưng y lại càng không muốn phụ thân vì mình mà... Cúi đầu trước đám người này.

Trên kênh đào Đại Vận Hà đèn đuốc sáng trưng, hoàng đế tới Đỉnh Cực tự tĩnh dưỡng đã trở lại đội ngũ nam tuần.

Cũng bởi vậy mà Tạ Bất Phùng tạm thời ở lại trên thuyền, không thể thoát thân.

"Qua ba ngày nữa, chính là ngày tế sông," Hoàng đế vừa lật xem quy trình Khâm Thiên Giám viết xuống, vừa bộ tùy ý dặn dò, "Lần này nếu là gặp phải chuyện gì, Hoàng nhi cũng đừng cố gắng chống đỡ một mình.”

“Vâng, bệ hạ. "Tạ Bất Phùng chậm rãi hành lễ với lão.

Trong lúc nói chuyện, có một luồng ánh lửa từ bên ngoài khoang thuyền chiếu tới. Kéo bóng dáng Tạ Bất Phùng vô cùng dài, trong đó một chút bóng ma trùng hợp rơi xuống người Hoàng đế.

Lão bất giác nắm chặt thứ trong tay, trong lúc bất tri bất giác Tạ Bất Phùng đã trưởng thành. Lúc mình bằng tuổi nó đã mưu đồ xưng đế rồi.

[Thế lực của Tô thị nhất tộc thật sự quá lớn.]


[Chỉ một mình Tạ Bất Phùng cũng đủ làm cho người ta đau đầu. Nếu Lan phi sinh thêm một đứa nữa thì sẽ ra sao đây?]

“Được rồi, ngươi lui ra đi. "Nghĩ tới đây, giọng điệu Hoàng đế không khỏi trở nên gượng gạo.

Tạ Bất Phùng dừng một chút, hành lễ thối lui: "Vâng, bệ hạ.”

Một khắc đi ra khoang thuyền kia, ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên vô cùng phức tạp.

Tiếng lòng vừa rồi của Hoàng đế, là có ý gì?

Chẳng lẽ mẫu phi lại có thai......

Cẩn thận nghĩ lại, dọc theo đường Lan phi nam tuần dường như vẫn luôn mệt mỏi, thích ngủ.

Lúc đó mọi người theo lẽ thường cho rằng, bà không quen với cuộc sống trên thuyền. Thậm chí ngay cả thái y cũng nói như vậy.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, sự tình có lẽ cũng không đơn giản như thế.

Thái y trong cung, đều nghe lệnh Hoàng đế, xhỉ cần thánh thượng ám chỉ thêm một chút, là bọn họ có thể giấu chuyện Lan phi mang thai, cũng thần không biết quỷ không hay mà "Xử lý" cái thai này.

Thậm chí ám hại bà.

Thiếu niên dừng bước, lập tức xoay người đi về phía vị trí mẫu phi.

*

Sáng sớm hôm sau, tin tức tế sông truyền khắp Tùng Tu phủ, xũng truyền tới cửa hàng thuốc hơi lộn xộn ở phía nam thành.

Trong tiểu viện chất đầy dược liệu và sách thuốc, trong phòng thì trống trải, không còn dáng vẻ ấm áp mấy ngày trước nữa.

Lần trước Văn Thanh Từ không nói đùa, y đã rời khỏi nơi này.

Lúc này y đã thu dọn xong hành lý với người nhà, tùy thời có thể rời khỏi Tùng Tu, đi nơi khác bàn y quán.

Thấy người bên cạnh vùi đầu sửa sang lại sách thuốc, Văn Thanh Lạc rốt cục vẫn không nhịn được kéo ống tay áo ca ca, nhỏ giọng nhắc nhở y: "Còn hai ngày nữa! Ca ca huynh cũng đừng quên chúng ta đến Tùng Tu phủ làm cái gì nha.’

Mấy ngày nay gia đình chỉ lo thu dọn tiểu viện, bé có chút lo lắng ca ca quên sắp xếp lúc trước.

“Đương nhiên sẽ không quên, "Văn Thanh Từ đứng dậy nhìn về phía kênh đào Đại Vận Hà, dừng lại một lát, cười cúi người xoa xoa đầu muội muội, nhẹ giọng nói," Ca ca đã đáp ứng, chờ xem hoàng tử điện hạ, chúng ta sẽ rời khỏi Tùng Tu.”

Ánh mắt cô bé trong nháy mắt sáng lên: "Được! Muội biết ca ca sẽ không nuốt lời!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK