• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mễ: Mấy chương này toàn là chuyện vặt vãnh trong cung thui ~~~
__________________
Thời gian giam giữ dài đằng đẵng, cung Thái Thù khổng lồ chẳng khác gì một cái lồng lộng lẫy.
Văn Thanh Từ ở trong đó chẳng có khái niệm về thời gian cũng như bốn mùa luân chuyển.

Ngày được chia thành các phần nhỏ bởi chiến báo về từ phương bắc.
Từ các quan viên đến dân chúng của Vệ triều, không một ai từng nghĩ rằng quân đội của họ sẽ giành được chiến thắng lớn như vậy.
Bầu không khí giữa triều đình và dân chúng cũng vì vậy mà dần trở nên ấm áp, ngoại trừ người cao quý nhất cung Thái Thù vẫn luôn trầm lặng.
"Bệ hạ, đây là chiến báo mới đến từ phương Bắc-" Thị vệ mặc áo giáp mềm quỳ một gối dưới sàn nhà lạnh lẽo của điện Ninh Hoà.

Hai tay hắn cẩn thận từng li từng tí giơ chiến báo lên, cuối cùng len lén liếc người ngồi trên ngự tọa một cái.
Hoàng đế ngước mắt lên nhìn hắn: "Nói."
"......!Đại điện hạ," Thị vệ dừng lại một chút rồi nói, " Đã đánh tới vương đình Bắc Địch."
Trái ngược với bản thân Tạ Bất Phùng, hoàng đế rất chán ghét người khác gọi Tạ Bất Phùng bằng cái danh xưng tướng quân.
Cho nên dù cho chiến báo rõ ràng ghi cấp bậc quân hàm của Tạ Bất Phùng, nhưng thứ phát ra từ miệng thị vệ lại trở thành "Đại điện hạ."
Nghe vậy, hoàng đế cười lạnh: "Tốt, tốt, đúng là nó có năng lực...!Nó thực sự dám đánh vào đó.

"
Chiến tranh giữa vương triều Trung Nguyên và Bắc Địch đã đứt quãng mà giằng co suốt mấy trăm ngàn năm.

Trước đây cũng không phải là chưa có ai tấn công Vương triều Bắc Địch, nhưng chuyện đó đã xảy ra từ nhiều năm trước.
Hoàng đế dường như đang khen ngợi Tạ Bất Phùng, nhưng dáng vẻ cười như không cười lại vô cùng đáng sợ.
Hoàng đế không hề tỏ vẻ gì về chiến báo đại thắng, ngược lại nói: "Đem bản đồ phòng vệ Ung Đô và Thái Thù Cung lên cho trẫm."
"Vâng, bệ hạ." Thị vệ chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, trình lên tấm bản đồ phòng ngự được bịt kín bằng sáp trong tay.
Hương trên điện Ninh Hoà vẫn đang lẳng lặng thiêu đốt, bảy tám lư hương lớn nhỏ tạo hình không đồng nhất được giấu trong góc của đại điện, mùi trộn lẫn với nhau, xông lên mũi.
Thái giám trẻ tuổi đứng sau lưng Hoàng đế, ngửi được mùi này cũng nhịn không được nhíu mày.
—— Bình thường vào lúc này Hiền công công sẽ ở bên cạnh Hoàng đế, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, lão bắt đầu lạnh nhạt với lão thái giám theo mình mấy chục năm, đổi đề bạt người mới.
Nhưng tất cả những điều này so với những chuyện khác xảy ra ở Ung Đô trong khoảng thời gian gần đây, có vẻ đặc biệt tầm thường.
Tiếng ho và vết máu trên môi của Văn Thanh Từ dường như đã xác nhận với hoàng đế rằng y bị trúng độc.
Trước khi tên thị vệ kia đến phủ đệ của Văn Thanh Từ, Hoàng đế kỳ thật đã ám chỉ Hiền công công phái người đón Văn Thanh Từ vào trong cung.
Thế nhưng Hiền công công lần nào cũng lấy lý do như "Văn Thanh Từ độc hôn mê bất tỉnh, thật sự không nên lao lực quá độ" cho qua chuyện.
Tất cả những chuyện này rơi vào mắt hoàng đế, liền biến thành Hiền công công là mượn cơ hội này lấy lòng Văn Thanh Từ.
......!Làm sao hoàng đế có thể cho phép một chuyện như vậy xảy ra ngay trước mũi mình?
Bởi vậy Hiền công công tuy rằng không bị trừng phạt gì, nhưng vẫn không thay đổi được sự thật Hoàng đế càng nhìn lão càng không vừa mắt.
Tất cả mọi thứ đã xảy ra trong thời gian gần đây nhắc nhở lão, lão nên đề bạt "thân tín" mới.
Thị vệ ngày đó đưa Văn Thanh Từ vào trong cung chính là một trong những người mới được Hoàng đế chọn lựa.

Thời điểm hoàng đế xử lý quân báo chậm rì rì, nhưng làm loại chuyện này lại vô cùng gọn gàng lưu loát.
Lão đề bạt ra một đám người trẻ tuổi dã tâm bừng bừng, đồng thời không có xuất thân từ trong quân phòng thủ của Thái Thù Cung và Ung Đô, hợp thành một đội ngũ tên là "Hằng Tân Vệ", đảm đương thân quân thị vệ và quân đội danh dự, trong thời gian vài tháng dần dần tiếp quản an ninh của cả tòa hoàng thành.
Chiến tranh ở Bắc địa còn chưa kết thúc, lão đã bắt đầu đề phòng Tạ Bất Phùng.
Đương kim thánh thượng đối với chuyện chính sự trên triều đình chẳng hề để tâm, nhưng lại đặc biệt chú trọng đến việc ổn định địa vị của mình.

……
Ánh mặt trời sau giờ ngọ vừa phải, Văn Thanh Từ khoác một chiếc áo khoác ngồi trong tiểu viện của Thái y thự cúi đầu đọc sách.
Gió nhẹ vén mái tóc dài của y, vẽ nên một vết nông trên không trung, bên chân còn có một con thỏ trắng như tuyết nhảy tới nhảy lui.
Văn Thanh Từ chỉ ngồi ở chỗ đó thôi cũng tạo thành phong cảnh.

Trong hoàn cảnh như vậy, ngay cả Hằng Tân Vệ đang chăm chú theo dõi y cách đó không xa cũng không khỏi thở nhẹ một hơi, không dám quấy rầy.
Khoảng sân nhỏ hẻo lánh, âm thanh ho khan của Văn Thanh Từ càng lúc càng gay gắt.

Y tiện tay lấy khăn lụa đặt lên môi, đập vào mắt lại là một mảng đỏ tươi chói mắt.
Văn Thanh Từ thờ ơ liếc nhìn vật trong tay, sau đó ném vào lư hương đang cháy, sau một khắc hóa thành tro bay, biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, không nhìn thấy gì nữa.
Lông mi Văn Thanh Từ rũ xuống, vẻ mặt mệt mỏi.

Sắc mặt tái nhợt làm nổi bật đôi môi vừa ho ra máu càng lúc càng đỏ.
Lúc này trên mặt y đều hiện rõ sự yếu đuối mệt mỏi nhưng chẳng những không tước đi phong hoa trên người y, ngược lại mang đến cho y một vẻ đẹp có phần thanh tú.
Văn Thanh Từ chậm rãi khép y thư trong tay lại, đứng dưới tàng cây ngọc lan, từ đầu đến cuối tay trái của y đều lẳng lặng buông thõng một bên.
Độc Thiên Từ vốn đã ảnh hưởng tới y, càng đừng nói thời gian gần đây Văn Thanh Từ đã dày vò bản thân rất nhiều, trong lúc bất tri bất giác bệnh tình của y càng ngày càng nặng.
Tuy rằng là thái y nhưng ngại thể chất đặc thù, Văn Thanh Từ cũng chỉ có thể miễn cưỡng điều dưỡng một chút.
Thời gian lâu dài dứt khoát mặc kệ bản thân.
Y đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân cách đó không xa.
"Văn tiên sinh, Văn tiên sinh! "Cô bé mặc cung trang màu lam, tóc chải thành hai búi nhỏ chạy bình bịch tới, trong tay bé dường như còn nắm chặt thứ gì đó.
"Điện hạ, công chúa điện hạ, người chậm một chút! "Bà vú thở hồng hộc đi theo phía sau bé.
Khoảnh khắc nhìn thấy người tới, ánh mắt Văn Thanh Từ đột nhiên trở nên dịu dàng.
Tạ Phu Doãn còn bé, tóc cũng ngắn, mặc dù cung nữ đã cố gắng hết sức giúp bé chải tóc, nhưng chạy hai bước tóc vẫn hơi xõa ra, lộ ra vài lọn tóc xoăn cứng đầu.
"Sao điện hạ lại tới đây? "Văn Thanh Từ vội vàng cúi người cười hỏi bé.
" Tặng, tặng quà cho ngươi." Tạ Phu Doãn còn chưa tới hai tuổi nhưng khả năng nói chuyện của bé đã lưu loát hơn những đứa bé cùng tuổi rất nhiều.
Nói xong, cô bé từ từ mở lòng bàn tay ra, thì ra thứ bé nắm trong tay là một khóm hoa dại không biết tên.

Cánh hoa màu tím nhạt còn không lớn bằng móng tay, cũng không có mùi thơm gì, hoàn toàn không thể so sánh với hoa và cây cảnh quý hiếm của Ngự hoa viên, nhưng lại mang vẻ đẹp quật cường.
Khuôn mặt Tạ Phu Doãn đỏ lên, cô bé ngượng ngùng, lại có chút chờ mong nói: "Đây là do ta hái...!tặng mẫu phi, tặng Minh Liễu tỷ tỷ, còn muốn tặng cho Văn tiên sinh!"
Sau khi nói xong thì len lén ngước mắt lên nhìn Văn Thanh Từ một cái.
Nhìn thấy cảnh tượng này, vú nuôi ở phía sau khẽ cười một tiếng.

Đứa nhỏ Tạ Phu Doãn này chẳng những thích làm đẹp mà còn thích người xinh đẹp.

Cả ngày ở trong cung ồn ào muốn đi gặp "Văn tiên sinh đẹp mắt" trong Thái y thự.
Ánh mặt trời chiếu vào trong con ngươi Tạ Phu Doãn, con ngươi màu hổ phách trong veo lại sáng ngời, Văn Thanh Từ dừng một chút, chậm rãi nhận lấy khóm hoa nhỏ trong tay bé.
"Tạ công chúa điện hạ."
"Không cần cảm ơn không cần cảm ơn! "Tạ Phu Doãn ngượng ngùng lui về phía sau vú nuôi đồng thời lại nhịn không được len lén lộ ra ánh mắt nhìn Văn Thanh Từ.
Bé không biết sức khoẻ Văn Thanh Từ không tốt cũng không biết đối phương vừa mới ho ra máu, chỉ biết là hôm nay cánh môi Văn Thanh Từ phiếm hồng nhạt, dường như còn đẹp hơn bình thường.
Văn Thanh Từ nở nụ cười, xoay người lấy ra một chiếc bình sứ ở bên cạnh, cẩn thận cắm khóm hoa vừa nhận được vào đó, cuối cùng lại thêm một chút nước, nuôi dưỡng nó ở đây.
Tạ Phu Doãn tò mò tiến lại gần, vừa lúc đó con thỏ lúc nãy không biết nhảy đi đâu lại xuất hiện trước mặt mọi người.
Thấy vậy, cô bé lập tức hứng thú, Tạ Phu Doãn hưng phấn "Oa" một tiếng, sau đó ngồi xổm xuống cẩn thận chạm vào đầu thỏ con.

Không biết Thỏ trắng vừa lăn đi đâu, trên người có vài vết bùn và cỏ vụn.
Thấy Tạ Phu Doãn trực tiếp chạm vào, vú nuôi bị doạ sợ: "Điện hạ, coi chừng bẩn!"
"Không sao không sao! "Tạ Phu Doãn cười khanh khách, nói thế nào cũng không chịu buông tay ra.
Văn Thanh Từ đứng dậy mỉm cười nhìn cảnh tượng trước mắt.

Nếu Tạ Bất Phùng không bị coi là yêu vật, vậy hắn có thể cũng sẽ trưởng thành thành tính cách như Tạ Phu Doãn, mỗi ngày đều vui vẻ giống như cô bé hay không?
Sức phá hoại của trẻ con rất đáng kinh ngạc, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Tạ Phu Doãn đã khiến nơi này trở nên hỗn loạn, thỏ nhỏ bị đuổi theo chạy tới chạy lui.
Vú nuôi đi theo sau lưng bé, có chút ngượng ngùng xoay người nói: "Xin lỗi Văn tiên sinh, chúng tôi luôn đến đây quấy rầy ngài."
Văn Thanh Từ mỉm cười, y còn chưa kịp nói gì thì Tạ Phu Doãn đang đuổi thỏ bĩu môi quay người lại nói: "Ta không giống đại tỷ nhị tỷ, có thể chơi đùa với nhau, cả ngày ở trong Huệ Tâm cung thật sự rất nhàm chán."
Giọng nói của bé có chút chán nản.
Trong Thái Thù cung đương nhiên không chỉ có Tạ Phu Doãn là công chúa, chỉ là mấy người khác từ trước đến nay không được hoàng đế coi trọng, hơn nữa mẫu phi không được sủng ái, cho nên vẫn luôn không có cảm giác tồn tại gì.
Đại tỷ "và" Nhị tỷ "trong miệng Tạ Phu Doãn là do cùng một phi tần sinh ra, lớn lên cùng nhau.
Nói xong câu vừa rồi, Tạ Phu Doãn không khỏi tiếc nuối nói: “…Không biết khi nào caca mới trở về.”
Bé đã sớm quên đi ký ức liên quan đến Tạ Bất Phùng, chỉ là từ trong cuộc nói chuyện và đối thoại của người bên cạnh biết được mình còn có một người anh ruột, lúc này đang ở trên chiến trường giết địch.
Lúc trước Tạ Phu Doãn từng tìm Tứ hoàng tử chơi đùa, nhưng đối phương lại chê bé tuổi còn nhỏ, không chịu dẫn bé đi chơi.
Bởi vậy nghĩ tới đây, Tạ Phu Doãn đột nhiên có chút buồn rầu ngẩng đầu hỏi: "Văn tiên sinh người nói caca có chơi với ta không?"
Trái tim Văn Thanh Từ bỗng nhiên run lên, y mỉm cười nhẹ gật đầu với Tạ Phu Doãn: "Đương nhiên......!lúc công chúa điện hạ còn nhỏ, đại điện hạ rất thích bế người."
Văn Thanh Từ không biết khi mình nói tới đây, biểu cảm trở nên ôn hoà hơn tất nhiều.
"Vậy Văn tiên sinh, ngài có biết ca ca là người như thế nào không?"
Cũng giống như Văn Thanh Từ, bên cạnh Lan phi có không ít người hầu.

Tuy rằng không phải lúc nào cũng để mắt tới nàng, nhưng Lan phi vốn luôn đề cao cảnh giác cũng vì điều này mà càng trở nên cẩn thận hơn.
Nàng rất ít khi nhắc đến chuyện Tạ Bất Phùng bên tai Tạ Phu Doãn.
Quả nhiên, Tạ Phu Doãn vừa nói xong, đám thị vệ bên cạnh đều quay qua nhìn.
Bị nhiều đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nhưng sắc mặt Văn Thanh Từ vẫn như thường.
"Biết.

"Văn Thanh Từ nở nụ cười, cẩn thận suy nghĩ, thấy thế Tạ Phu Doãn cũng không đuổi theo thỏ nữa.
" Ngài ấy...!là một người tốt, ca ca tốt, từ nhỏ đại điện hạ đã là một tướng lĩnh ưu tú, là anh hùng của Vệ triều, được vô số người kính ngưỡng sùng bái, "Văn Thanh Từ nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của Tạ Phu Doãn nói với bé," Công chúa điện hạ cũng phải tự hào vì ngài ấy."
Ngữ khí và ánh mắt của Văn Thanh Từ khi nói chuyện hết sức nghiêm túc, hoàn toàn không có một chút dáng vẻ dỗ trẻ con.

Nói xong lời vừa rồi, y dừng một chút lại cười nói: "Công chúa điện hạ phải nhớ kỹ, đại điện hạ cũng rất yêu thương người."
Nghe vậy, ngay cả Tạ Phu Doãn cũng nghiêm túc, bé vô cùng trịnh trọng gật đầu: "Được!" Ánh mắt cô bé trong veo lại sáng ngời, tuy rằng bé chưa từng rời khỏi Ung Đô, không biết Bắc Địa như thế nào, cũng không rõ ý nghĩa của chiến tranh, nhưng giờ phút này lại như nhìn thấy thiếu niên rực rỡ ấy qua ánh mắt của Văn Thanh Từ.
Cảnh tượng ngày đó ở trấn Trường Nguyên phút chốc hiện lên trong đầu Văn Thanh Từ.
Nháy mắt y lại nhìn thấy tuyết rơi dày đặc như lông ngỗng, còn có thiếu niên mặc huyền giáp cưỡi ngựa hành tẩu trong tuyết lớn.
Vô số người vung tay hoan hô, lớn tiếng kêu to tên của hắn, ngày đó lửa trại ngút trời ngoài thành dường như chưa bao giờ tắt.
Sắc mặt thị vệ đứng xem bắt đầu khó coi, vú nuôi cũng không khỏi sợ hãi.
"Tốt lắm công chúa điện hạ.

Chẳng phải người muốn chơi với thỏ sao? Mau đi đi." Trong lúc vội vàng bé cũng mặc kệ chuyện có bẩn hay không.

"Thỏ!" Tạ Phu Doãn rốt cục nhớ tới chuyện này, bé xoay người nhìn thấy con thỏ mập mạp được Văn Thanh Từ nuôi dưỡng kia đang nhảy tới nhảy lui trong tiểu viện.
Tạ Phu Doãn lập tức nhấc váy lên chạy chậm về phía đó, hi vọng lúc này có thể bắt được con thỏ.

Động tác của cô bé nhanh đến mức ngay cả vú nuôi và cung nữ đi theo không kịp phản ứng.
Nhưng cho dù động tác của Tạ Phu Doãn có linh hoạt đến đâu thì cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Tiểu viện Thái y thự trồng cỏ xanh, trên mặt cỏ trải mấy tấm đá xanh làm đường.

Trải qua việc bị giẫm đạp quanh năm suốt tháng, hoa văn trên phiến đá sớm bị mài mòn.
Đêm qua vừa có một trận mưa nhỏ, phiến đá trở nên trơn trượt.
Lúc này hai tay Tạ Phu Doãn đương cầm lấy vạt váy, khoé mắt không thể nhìn thấy dưới chân.
Bé chưa kịp phản ứng thì cơ thể đột nhiên mất đi trọng tâm nghiêng nghiêng ngã sang một bên.
"Ối chà..." Cô bé không khỏi kêu lên một tiếng, theo bản năng nhắm mắt lại.
Vú nuôi và cung nữ ở một bên trợn to mắt, lập tức xông về bên này.
"Điện hạ cẩn thận!!!"
"Công chúa!"
Nhưng động tác của các nàng vẫn chậm một bước, mắt thấy gáy Tạ Phu Doãn sắp chạm đất, Văn Thanh Từ cách đó không xa nhón chân bay tới như một làn sương mù trong trẻo.
Văn Thanh Từ đưa tay ra muốn kéo Tạ Phu Doãn thừa dịp bé còn chưa ngã xuống đất.

Nhưng vừa mới giơ cánh tay lên, cảm giác tê liệt và đau đớn không thể bỏ qua đã theo xương cốt lan truyền khắp cả cánh tay.
Tay trái Văn Thanh Từ như bị điện giật, nặng nề thõng xuống, y theo bản năng muốn duỗi duỗi ngón tay nhưng ngay sau đó lại phát hiện tay của mình đã mất đi tri giác, hoàn toàn không thể khống chế được.
Văn Thanh Từ chỉ có thể xoay người ngay tắp lự ôm Tạ Phu Doãn vào trong lòng.
Hai người nặng nề ngã xuống phiến đá xanh, người Tạ Phu Doãn mềm mại, nhưng sức ăn không tệ nên vẫn có chút nặng.
Văn Thanh Từ ngã một cái, toàn bộ thắt lưng cũng đau theo.

Y mở miệng muốn hỏi Tạ Phu Doãn có ngã sấp xuống hay không, nhưng chưa kịp nói thì y đã ho khan một tiếng.
Cung nữ cuối cùng cũng chạy đến đây đỡ bọn họ đứng lên.

Tạ Phu Doãn bị dọa sợ đứng tại chỗ lớn tiếng khóc, nhưng còn chưa khóc được bao lâu đã nhìn thấy vết máu không kịp che giấu bên môi Văn Thanh Từ.
Tạ Phu Doãn hoàn toàn sững sờ, ngừng luôn cả khóc: "Văn, Văn tiên sinh, ngươi làm sao thế?"
Cô bé đỏ mắt nhìn Văn Thanh Từ.
"Khụ khụ khụ...!Không sao.

"Sau khi đứng dậy Văn Thanh Từ cố gắng chống đỡ nở nụ cười với Tạ Phu Doãn, muốn an ủi bé nhưng không ngờ cô bé lại chẳng nghe vào tai: "Miệng ngươi chảy máu rồi......"
Tạ Phu Doãn hít hít mũi, đôi mắt đỏ hoe đầy áy náy nói bằng giọng mũi: "Xin lỗi Văn tiên sinh, ta, ta......!không nên đi bắt thỏ con."
Cô bé vùng ra khỏi vòng tay của vú nuôi chạy tới, Văn Thanh Từ còn chưa hiểu được ý bé, Tạ Phu Doãn đã vươn tay ra cẩn thận từng li từng tí xoa xoa cánh tay trái buông thõng của Văn Thanh Từ.
"Văn tiên sinh, tay người làm sao vậy? "Tạ Phu Doãn ngước mắt hỏi y.
Văn Thanh Từ: "......"
Y không ngờ Tạ Phu Doãn lại chú ý tới vấn đề tay trái của mình.

Trước khi bị nhiễm lạnh trên kênh đào, tay trái của Văn Thanh Từ cùng lắm là không thể nhấc nổi vật nặng, nhưng trải qua hành trình gian nan tới Bắc Địa, sau khi trở lại Thái Thù cung, tay trái của y cơ hồ ngang với việc bị phế.
Cánh tay trái của Văn Thanh Từ buông xuống bên cạnh, không thể cử động.

Không chỉ vậy, nó còn trở nên rất sợ lạnh, đau đớn gần như cả ngày lẫn đêm.
Vệ triều thịnh hành áo bào tay áo rộng, người bình thường rất khó nhìn thấy hoạt động dưới tay áo của y.

Hơn nữa bị thương là tay trái, sẽ không lộ ra vì viết chữ hay châm cứu.
Cho nên trong khoảng thời gian này Văn Thanh Từ vẫn giấu rất khá, hầu như không có ai phát giác ra tay y có vấn đề.
Thẳng đến vừa rồi bị Tạ Phu Doãn tinh mắt bắt được, cô bé tuy còn nhỏ tuổi nhưng hiển nhiên không dễ lừa.


Đôi mắt trong suốt màu hổ phách lẳng lặng nhìn chăm chú Văn Thanh Từ......ngây thơ, nghiêm túc và quật cường.
Văn Thanh Từ cúi người khẽ cười với Tạ Phu Doãn, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được: “Tay ta bị thương nhẹ, không cử động được.”
Quả nhiên, Tạ Phu Doãn không dễ lừa gạt hỏi tiếp: "Nhưng ngươi không phải là thái y sao?"
Văn Thanh Từ cười nói với cô bé: "Thái y không thể chữa khỏi mọi bệnh tật và vết thương."
Tạ Phu Doãn cái hiểu cái không gật đầu: "Vậy sao Văn tiên sinh lại bị thương?" Giọng cô bé khàn khàn lại mang theo một ít giọng mũi, cuộc đối thoại này chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được.
"Trước kia ta bị nhiễm cảm lạnh."
"Cảm lạnh?"
"Ngâm trong nước lạnh, "Nói tới đây, Văn Thanh Từ lúc này rốt cục nghĩ ra biện pháp chuyển đề tài, “Cho nên điện hạ, xin người nhớ kỹ, đừng chạm vào nước lạnh.”
“Vậy sao…” Cô bé cuối cùng cũng mím môi, không hỏi nữa.
Thấy thế Văn Thanh Từ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, y cũng hạ thấp giọng, âm lượng chỉ có hai người có thể nghe được nói: "Đây là bí mật của ta và điện hạ, người nhất định phải nhớ kỹ, không được nói cho người khác biết.”
Hai chữ "bí mật" đặc biệt này đâm trúng tâm tư của trẻ con.

Nghe được Văn Thanh Từ nói, Tạ Phu Doãn lập tức gật đầu trịnh trọng đáp ứng: "Nhất định nhất định!"
Gió thổi qua những chiếc lá rơi, gói những bí mật của họ lại với nhau
- -----------------------------
Sự xuất hiện của "Hằng Tân Vệ", khiến cho tâm tình Hoàng đế tốt hơn một chút ở một mức độ nhất định.
Triệu chứng trên cơ thể lão lúc mạnh lúc yếu, nói tóm lại coi như có thể khống chế.

Bình thường lúc phát bệnh, hoàng đế trông chẳng khác gì một người đàn ông trung niên bình thường.
Nhưng vấn đề lớn nhất của lão từ trước đến nay không phải ở thân thể mà là tinh thần.
Tuy rằng trong ngoài Thái Thù cung không có người nào dám công khai nói ra, nhưng tất cả mọi người đều biết, "Cơn điên" của hoàng đế càng ngày càng nghiêm trọng.
Vốn dĩ lão rất am hiểu chuyện ngụy trang minh quân, nhưng càng ngày càng không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Rõ ràng hơn một năm trước lão vẫn chỉ lén nóng nảy, thỉnh thoảng đập chén đập bát.

Nhưng đến bây giờ lại chẳng thể kiềm chế cảm xúc lúc lên triều.
"Văn thái y --" Tiểu thái giám thở hồng hộc chạy vào Thái y thự, hắn vừa điều chỉnh nhịp thở vừa vội vàng nói với Văn Thanh Từ, "Ngài mau tới Bách Xảo lâu xem một chút đi! Bệ hạ, hình như bệ hạ…"
Rõ ràng vừa rồi còn vội vã, nhưng nói tới đây lại đột nhiên trầm mặc.
Văn Thanh Từ buông bút trong tay xuống đứng lên, "Bệ hạ làm sao?"
Tiểu thái giám nhìn quanh bốn phía hạ thấp giọng nói với y như hạ quyết tâm rất lớn: "Bệ hạ......hình như bệnh cũ lại tái phát."
"Bệnh cũ "trong miệng thái giám chính là bệnh động kinh, nó là tên gọi chung cho bệnh tâm thần ở thời đại này.
Bản thân Hoàng đế không chịu thừa nhận mình có vấn đề về phương diện tinh thần, bởi vậy thân là thái y Văn Thanh Từ cũng chưa từng viết như vậy trên bệnh án.
Nhưng trong ngoài triều đình đã ngầm thừa nhận Hoàng đế bị bệnh động kinh từ lâu.
"Được, ngươi dẫn ta qua đi."
"Vâng!"
Tiểu thái giám vội vàng xoay người, dẫn Văn Thanh Từ đi.
Trên đường đi hắn nói: "Cũng không biết rốt cuộc là vị đại nhân nào nói khiến bệ hạ tức giận......!Vừa rồi đang vào triều, bệ hạ đột nhiên nổi giận, tảo triều cũng bởi vậy mà bị cắt ngang."
Tảo triều cũng bị gián đoạn, xem ra hoàng đế thật sự điên rồi.
" Chúng ta vốn tưởng rằng bệ hạ về Ninh Hòa điện nghỉ ngơi, nhưng không biết sao ngài ấy lại chạy tới Bách Xảo lâu.

Sau đó nói chuyện một mình trong tòa nhà trống rỗng, cuồng loạn không cho ai đến gần, còn...!còn phạt một đám đại nhân."
Văn Thanh Từ hiểu, tiểu thái giám đến gặp mình là để tìm cách trấn an hoàng đế.
Tốc độ đi bộ của hai người rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới ngoài Bách Xảo lâu.
Đại khái là lần này hoàng đế cực kỳ điên cuồng, Hằng Tân Vệ canh giữ ở bên ngoài thấy Văn Thanh Từ cũng chẳng nói gì đã thả y vào.
Cửa chính của Bách Xảo Lâu mở ra một khe hở nhỏ.

Còn chưa kịp đẩy ra đi vào trong lầu, một giọng nói quen thuộc lọt vào tai y.
Hoàng đế ngửa đầu nhìn khoảng sân đầy hoa cỏ trong Bách Xảo lâu, lùi về phía sau một bước lớn như bị ảo giác, đột nhiên run giọng nói về phía hư vô: "...!Ninh Du Chiêu, ngươi, ngươi lại muốn, muốn tới lấy mạng ta sao?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK