Nhưng, xét cho cùng, khi có khả năng can thiệp vào chính sổ thiên mệnh, Từ Thức cũng đã rất mạnh rồi, chỉ là không hợp trong chiến đấu mà thôi.
“Từ Thức, Tiên giới có gì khiến ngươi nuối tiếc đến vậy ??”
“Phong cảnh hữu tình, con ngoan vợ đẹp, có gì mà không nuối tiếc được cơ chứ !!” Từ Thức đáp lại đầy gắt gỏng.
Bỗng dưng Lưu Phàm hết muốn đánh, bởi rằng con người trước mắt cũng là một kẻ đáng thương, hắn tựa như một con chuột vậy, một bên là hũ gạo, một bên là tự do, hai bên quả thực không biết chọn bên nào.
Hắn buồng Cốt Kiếp Cung xuống, nháy mắt đã biến mất, hướng Từ Thức mà nói:
“Từ Thức, hay là ta với ngươi cùng nghĩ cách để kiếm cho ngươi cơ duyên, đổi lại ngươi phải gỡ thiên chức và điều kiện ngươi đặt lên Thủy Khuynh Thiên.”
“Tại sao ta phải tin ngươi ??” Từ Thức tròn mắt, một vẻ khinh bỉ.
“Vì nãy giờ ta chưa giết ngươi.” Lưu Phàm đáp ngắn.
Hắn đã từng nhúng tay vào giết Dã Tràng, hoàn toàn không muốn tiếp tục đục nát cổ tích nữa, đối với Từ Thức sẽ cố gắng hết sức để tránh kết cục tương tự.
Từ Thức thoáng ngẫm nghĩ, kì thực Lưu Phàm đánh rất áp đảo, nhưng, vẫn chưa hề động đến tính mạng hay gây ra sát thương gì quá lớn lên hắn, hơn nữa, ngay từ đầu Lưu Phàm đã ra lời cảnh báo, không phải là không có lý.
“Ừ, ta chấp nhận, nhưng, ngươi phải đưa ta lên Tiên giới trước, ta ắt tự giải trừ điều kiện lên nàng.” Từ Thức nói ra.
“Ngươi đã bao giờ nghe đến sự cân bằng của tự nhiên chưa, ấy chính là nói đến cái lẽ không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời, nói cách khác là có qua ắt có lại. Cơ duyên xét cho cùng cũng chỉ là vận may, ngươi chỉ cần vận rủi đủ lớn, thêm vào đó là một chút thiện đức, chắc chắn sẽ được hoàn trả một cơ duyên không tệ.” Lưu Phàm nói ra.
Giống như hắn không sai, không có thiên tư, làm phế vật nửa đời liền được đền bù bằng một cái hệ thống.
“Không tệ, nhưng, làm thế nào để ta gặp phải vận rủi ??” Từ Thức đáp.
“Ừm, ta chưa biết !” Lưu Phàm đáp lại, có chút hơi ngượng mồm.
Ai mà điều khiển được vận rủi cơ chứ !
-Rùng !!!!-
Đúng lúc ấy, ở phía tây gióng lên một hồi tiếng đập phá, cả một con cá kình to kinh khủng lao đến, ai ngờ cứ thế nhè Từ Thức ra đuổi. Từ Thức rút Linh Thạch định tấn công, nhưng, Lưu Phàm bảo:
“Vận xui đấy, đừng giết nó !!”
Nghe dứt câu, lại nhớ ở Tiên giới có vợ con đang chờ, Từ Thức đành cắn răng chạy tiếp, mặc cho con cá kình liên tục kêu gào sau lưng.
Cá kình thấm mệt, cứ thể bỏ đi, Từ Thức thở không ra hơi. Nhưng, ai dè lại thêm một con thủy ngạc lao đến, tiếp tục truy đuổi Từ Thức.
“Thủy tỉ, ngươi can thiệp gì sao ??” Lưu Phàm hỏi.
“À, từ lúc nãy ta đã lén bôi lên người hắn một chút thảo dược, có khả năng kích thích sinh lực của các loài thủy tộc.” Thủy Khuynh Thiên đáp.
Từ Thức không biết, tức là không cố ý để bị đuổi, nói cách khác là đang bị xui. Càng nghĩ càng thấy nực cười, chính Thủy Khuynh Thiên lại vẫn là người giúp Từ Thức tìm lấy cơ duyên.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Thủy Tề Vương không có dấu hiệu nào là sẽ tới, Lưu Phàm cũng đành chịu, chỉ biết Từ Thức lúc này đã rộc cả người ra, yếu đến mức không chạy nổi nữa.
Lưu Phàm thông qua Lôi Nhãn Kim Tinh bắt đầu nhìn thấy trên đầu Từ Thức có một vầng hào quang, cực điểm chói lọi mà nguy nga, cảm giác như đó chính là cái hên mà hắn chuẩn bị nhận được. Nếu như cơ duyên này thực sự có thể để Từ Thức trở về Tiên giới, ấy là chuyện ai cũng mừng.
-Ùng !!!-
Một tiếng động lớn vang lên, đáy biển vốn yên bình lúc này đột nhiên rung chuyển dữ dội. Nửa khắc qua đi, một khe hẹp đã nứt ra giữa nền đá, bên trong thấp thoáng ánh sáng tinh lân, còn tỏa ra thứ khí tức yên bình đến khó tin.
“T-Tiên giới !!” Từ Thức ngây ra, nhìn chòng chọc vào khe nứt ấy, nói.
Hắn không bao giờ quên được cảnh này, khi ấy, nơi ấy, trong vách núi cao mà hẹp ấy cũng có một thông đạo tương tự, cũng là thứ cơ duyên hắn đã bỏ không biết bao nhiêu năm để tìm kiếm, gian dối lừa lọc để có được.
“Chúc mừng ngươi, Từ Thức.” Lưu Phàm cười, thật lòng là muốn chung vui với hắn.
“N-Ngươi...đến giờ ta vẫn chưa được biết tên ngươi, nói đi hỡi ân nhân của ta !!!” Từ Thức không kiềm được xúc động, hắn rưng rưng, mãi mới bật ra hết câu này.
“Ta là Lưu Phàm, chỉ là một kẻ qua đường thôi, đừng quá bận tâm làm gì.” Lưu Phàm cười, đáp.
Từ Thức gật gù, miệng lẩm nhẩm lại cái danh xưng ấy, đảm bảo bản thân sẽ vĩnh viễn không quên. Hắn rút từ túi áo ra một quyển sách cũ, cầm trong tay mà nói:
“Đặt lệnh: xóa điều kiện giữa chủ thể với Thủy Khuynh Thiên, đặt lệnh: xóa thiên chức Thủy Thần của Thủy Khuynh Thiên.”
Ngay lập tức, Lưu Phàm hay bất kì ai đều có thể cảm nhận khí tức Thủy Khuynh Thiên biến đổi, nó yếu đi, rồi lại mạnh lên, nhưng, không mang theo vẻ ôn hòa tựa mặt hồ nữa mà xen vào một chút sát khí, một chút gì đó cho người ta cảm giác e sợ.
“Đa tạ !!” Lưu Phàm nói ra.
“Ừ, nếu có dịp, ngươi cũng đến Tiên giới chơi với ta một phen, còn thứ bảo vật này gửi lại cho ngươi.” Từ Thức đặt quyển sách cũ vào tay Lưu Phàm, nói.
Hắn thở dài, khi trước sống ở Tiên giới, mới ngót có một năm mà dưới Nhân giới đã trôi qua gần nửa thiên niên kỉ, bởi vậy, có lẽ lúc này khi Từ Thức trở về, tất thảy mới chỉ xa vợ con mấy tháng, không tính là vĩnh viễn cách mặt, không phải là con không nhận cha.
Mấy chục năm đầu đời, Từ Thức bởi vì nhìn thấu nhân tâm mới sinh ra chán nản, chỉ nhìn vào cảnh sắc thiên nhiên mới có thể vui. Hắn biết thiên nhiên không nói dối, luân lý luân thường không thể nào đổi thay, nhưng, ai ngờ hắn thực sự có cơ hội đến Tiên giới một lần nữa.
“Cảm tạ ngươi lần nữa, Lưu Phàm.” Từ Thức đến cuối vẫn tiếp lời.
“Bảo trọng !!” Lưu Phàm đáp.
Cứ như thế, cái khe nứt ấy lóe lên một thứ ánh sáng hoàng kim, hệt như nguyên thức Hoàng Kim Thần Miếu của Lãnh Nhã Cơ. Nó đánh dấu việc Từ Thức đã vào đó, cũng lấy đó làm điểm bắt đầu để đóng lại.
Không mất mấy lâu, Từ Thức đã biến mất rồi, vết nứt dài trên đáy biển ấy cũng đã biến mất, tất thảy chỉ còn binh tôm tướng cua đứng đó.
“Nào, Thủy tỉ, chúng ta cũng nên làm những điều ngươi không được làm suốt bấy lâu nay.” Lưu Phàm thở dài, nói.
Hắn thực sự không muốn như vậy chút nào, nhưng, nếu như cái Giả Kim Sư này sầu đời mà tự vẫn, e rằng thế gian tổn thất không hề nhỏ, vì vậy, hắn cần làm nàng vui lên.
“Ừm !!” Thủy Khuynh Thiên đáp, mắt lộ ra vẻ háo hức không gì sánh được.
Lưu Phàm vẫn canh cánh việc xử Zeus, nhưng việc ỷ lại vào Lưu Linh Tôn hoàn toàn không phải ý kiến hay, nói cách khác, hắn vẫn phải tận tay làm việc, và để đạt được điều đó, hắn cần mạnh lên. Mạnh lên đối với một kẻ mang Tịch Thần hệ thống mà nói, tiếp tục bám theo Thần Cấp như Thủy Khuynh Thiên là một cách không tồi.
Đạp sen kéo sóng rửa kiếm cốt, đạp mây cưỡi gió nặn thánh hồn! #Xích Tâm Tuần Thiên