Nghiêm trọng nhất, đó là bất kể là Hoạt Mạch, Tử Mạch hay Dung Mạch, 108 đầu kinh mạch đều đã đứt gãy nghiêm trọng, thiếu chút nữa liền nát vụn.
Đối với tu tiên giả tu luyện hệ thống Trùng Cửu, kinh mạch một kia đứt gãy, liền coi như một cái phế nhân, trừ khi nối lại được kinh mạch, mà một khi kinh mạch vỡ vụn, coi như không cứu.
Chỉ là, cách nói ấy cũng chỉ tương đối mà thôi, không hoàn toàn chính xác. Tựa như Diệp Phàm có để một thân kinh mạch của hắn nát vụn, cũng chỉ có chút rắc rối, tốn thêm một chút công sức để chữa trị mà thôi, thương thế như vậy đã là nguy cập đến căn cơ.
Thế nhưng hiện tại hắn không an tâm Cung Hàn Nguyệt, bớt đi một việc liền tiết kiệm được một chút thời gian, tránh được vạn nhất nảy sinh thêm rắc rối.
Để nối lại kinh mạch, Diệp Phàm biết không dưới năm cách khác nhau, lấy tình huống hiện tại của hắn, phục dụng đan dược là nhanh chóng đơn giản nhất, bất quá cũng chỉ là tạm thời chữa trị mà thôi.
Lấy từ trong nhẫn trữ vật ra "Tục Mạch Đan", Diệp Phàm nuốt lấy một viên, lại vận chuyển Cửu Chuyển Âm Dương Quyết bắt đầu chữa thương.
Không phải hắn không muốn sử dụng nhiều hơn, mà là Tục Mạch Đan có một nhược điểm trí mạng, chỉ có thể dùng được một lần trong đời, có nghĩa là về sau, Diệp Phàm gặp phải trường hợp tương tự, chỉ có tìm cách khác để trị thương.
Bên cạnh nhược điểm trí mạng đó, Tục Mạch Đan cũng không thể hoàn mỹ nối lại kinh mạch, mà chỉ được bảy phần, ý nghĩa Diệp Phàm bị mất đi ba thành chiến lực.
Đương nhiên, vấn đề này không phải là không thể khôi phục, chỉ là như đã nói, Diệp Phàm bây giờ không có thời gian, mà bất luận một con đường nào khôi phục mười thành chiến lực đều cần tương đối lâu, nhanh cũng hai tuần, chậm thì vài tháng.
"Lần sau, không phải rơi vào đường cũng, vẫn là thiếu làm trò này..." - một bên luyện hóa dược lực, một bên hắn tự nhủ.
Phía trước, chiêu thức Diệp Phàm sử dụng có tên gọi "Tiếp Linh Thuật", là một môn bí thuật hắn tình cờ có được khi còn ở Tu Chân Giới.
Tiếp Linh Thuật bản chất là hấp thụ lực lượng một đòn tấn công của đối phương, tùy vào uy lực của đòn đánh mà tạm thời tăng lên cảnh giới cho mình trong vòng 30 giây, đại giới chính là một thân kinh mạch gãy nát.
Thứ bí thuật này, đặt tại khắp hạ thiên, thậm chí trên thượng thiên đều khá là gân gà, có cho cũng không ai muốn.
Vì sao nói vậy?
Trong đại đa số, đến chín mươi chín phần trăm cách trường hợp, hấp thụ uy lực một đòn của đối phương không thể khiến cảnh giới của bản thân tăng lên cùng hắn ngang bằng, duy trì lại chỉ được 30 giây, không có tính thực tiễn.
Mà một phần trăm còn lại, đó là đối phương sử dụng ngoại vật để đánh ra một đòn có uy lực siêu viễn cảnh giới, đây là trường hợp duy nhất "Tiếp Linh Thuật" tỏ ra hữu hiệu, bất quá sử dụng xong, kinh mạch đứt gãy, cũng thành phế nhân một cái, lại phải lao tâm khổ tứ đi tìm cách chữa trị.
Dù cho người biết tự nối lại kinh mạch không ít, chỉ có Diệp Phàm mới có ý nghĩ điên cuồng tự lợi dụng một đạo phong ấn của mình ngạnh sinh đẩy tu vi lên vài cái cảnh giới.
Cũng chỉ có hắn, mới dám nắm chắc, có thể tỉ mỉ khống chế lực lượng của Nhập Tiên Cảnh, nhậm hắn sử dụng, chứ không phải khiến cơ thể không chịu nổi lực cuồng bạo; tự hủy diệt bản thân...
Nối lại kinh mạch xong xuôi, cảnh giới trở lại là Thông Mạch Cảnh tứ chuyển đỉnh, Diệp Phàm chuyển sang phục dụng Dưỡng Hồn Đan.
Hắn hủy đi một thân tu vi, Đế Khu theo đó mà rách nát, tinh thần lực cũng co rút điên cuồng, bất quá trên bản chất quá trình biến nhược của hai thứ này không đồng nhất.
Đế Khu rách nát, tựa như một ngôi nhà bị người dùng máy móc phá nát, muốn dựng lại chỉ có từ từ mà xây dựng.
Tinh thần lực lại khác, bởi linh hồn của Diệp Phàm không bị thay đổi, vì vậy có thể coi linh hồn của hắn là một cái bể chứa, khi hắn còn là Tiên Đế, tinh thần lực chứa đầy bể, khi hắn tự phế đi tu vi, tinh thần lực "bốc hơi" cạn tới đáy.
Do có sự khác biệt về mặt bản chất này, ban nãy Diệp Phàm ngạnh sinh đẩy tu vi của hắn lên tới Nhập Tiên Cảnh, linh hồn của hắn một chút cũng không có vấn đề, hiện tại sử dụng Dưỡng Hồn Đan chỉ là để khôi phục tinh thần lực.
Cuối cùng, Diệp Phàm lấy ra kim châm, bắt đầu chữa trị ngoại thương...
...
Diệp Phàm làm xong hết thảy, đã là một ngày qua đi.
Nhìn thấy Linh Nhi đang hứng thú bừng bừng trò chuyện cùng "Bạch Linh Lung", mà người sau không tỏ ra có chút nào bất thường, Diệp Phàm lông mày chau lại.
Hắn vẫn không hiểu được, vì cái gì trực giác lúc trước mãnh liệt nói cho hắn, cần thiết giữ lại nàng.
Không có thời gian rối rắm, hắn quyết định trực tiếp hỏi "Bạch Linh Lung".
Thấy hắn tiến tới, Linh Nhi toét miệng cười:
"Chủ nhân ca ca!"
Diệp Phàm vươn lấy tay xoa đầu nàng, mà tiểu loli hai mắt lim dim như con tiểu lười miêu, rất là hưởng thụ bàn tay của hắn.
"Tiểu sư đệ, tuy không biết người là làm như thế nào, bất quá ngươi nên lấy làm may mắn, bản thân đến phút chót làm ra quyết định cứu ta trở về."
"Bạch Linh Lung" không chờ hắn mở miệng, chủ động nói chuyện.
"Ý gì!?" - Diệp Phàm nao nao.
"Không thể nói!" - "Bạch Linh Lung" nhẹ lắc đầu - "Ngươi cần tự mình đi tìm hiểu lấy... Mọi thứ!"
"Ngươi rốt cục là ai?" - Diệp Phàm buồn bực hỏi.
Phía trước hắn tưởng nàng đơn giản là một đạo huyễn thân, vì vậy động thủ không chút kiêng kị, bất quá bây giờ xem ra cũng không đơn giản vậy.
Vì thế, hắn không thể động thủ ép hỏi nàng, ít nhất không thể cho đến khi làm rõ ra mối liên hệ giữa nàng và sư tỷ.
"Bạch Linh Lung" không trả lời hắn, ngược lại nói:
"Ngươi hiện giờ tốt hơn hết vẫn nên quay lại Vấn Tâm Sơn, nữ nhân của ngươi nàng vẫn còn ở bên ngoài, phía trên Vấn Tâm Sơn..."
"Nữ nhân!?" - Diệp Phàm giật mình - "Không phải phía trước ngươi nói dối..."
"Ta có nói nàng là ai sao?" - "Bạch Linh Lung" xinh đẹp mỉm cười, ngắt lời hắn.
Diệp Phàm lại một trận hòa thượng cao quá sờ không thấy đầu.
Rốt cục "nàng" không phải là Cung Hàn Nguyêt, vậy là chỉ ai? Bạch Linh Lung?
Mục đích của Vấn Tâm Bí Cảnh rốt cục vấn tâm vẫn là gì? Vấn Tâm Sơn là chuyện như thế nào?
Hắn nhìn "Bạch Linh Lung" không có ý tứ muốn nói thêm chút gì, đành mang theo một đám nghi hoặc ra ngoài.
Trước hết, vẫn là tụ tập lại với Cung Hàn Nguyệt quan trọng hơn.
...
Vấn Tâm Bí Cảnh, Vấn Tâm Sơn.
"Nếu nàng nói là lời thật, vậy ta cần phải tiếp tục leo lên"
Diệp Phàm tự nhủ, bước lên bậc thang thứ hai.
Đúng như hắn dự kiến, vân vụ lại một lần nữa vô thanh vô tức kéo đến.
Có kinh nghiệm của lần trước, Diệp Phàm chờ đợi vân vụ tản đi.
Lần này, khung cảnh hiện ra là bên trong một căn phòng có chút đơn sơ, bất quá vật dụng cần thiết đều có.
Lúc này, trên giường đang nằm một người.
Một cái thiếu niên, chính là Diệp Phàm của ngày đó, sắc mặt trắng nhợt, hơi thở mỏng manh, rõ ràng đang hôn mê.
Trên trán hắn, đắp lấy một chiếc khăn ướt.
Diệp Phàm sững sờ mất vài phút đồng hồ, mới nhớ ra đây là chỗ nào.
Phía trước, sau khi ngã xuống khỏi núi Thiên Nhai, bị mắc vào một ngọn cây, Diệp Phàm cố gắng tìm biện pháp leo ngược lên.
Chỉ là hắn bị trọng thương, sức lực phát huy mười không được một, leo lên không xong, ngược lại làm bản thân rơi xuống sâu hơn.
Không biết là may mắn vẫn là bất hạnh, hắn cũng không bao giờ biết được Thiên Nhai Hạp Cốc có hình dạng gì, bởi hắn không hề tiếp đất.
Hắn, bị một cái lốc xoáy thần bí xuất hiện tại đó nuốt chửng, hôn mê đi.
Về sau, Diệp Phàm mới biết, đó là không gian lốc xoáy.
Khi hắn tỉnh lại, bản thân đã nằm trên một căn phòng tại một thôn xóm nhỏ, nơi này cùng Phiểu Miêu Tiên Tông căn bản là trời Nam đất Bắc, không có tu vi cao thâm, đừng hòng trở về.
Bất quá, Diệp Phàm nghĩ, hắn tâm ma làm gì có màn nào liên quan tới nơi này?
Vô pháp tự trả lời, hắn lặng lẽ theo dõi sự việc kế tiếp, hy vọng hiểu ra được điều gì...
...
"Diệp Phàm" nằm ở trên giường chầm chậm tỉnh lại.
Hắn xoa hai huyệt Thái Dương, cảm giác đầu có chút đau, lẩm bẩm:
"Ta... Ta đây đang ở nơi nào? Ta còn chưa có chết?"
Hắn nhớ tới, chính mình bị một miệng lốc xoáy nuốt vào, bản thân lại bị thương nặng, hẳn phải chết không thể nghi ngờ; làm thế nào lại xuất hiện ở đây?
Đây là cái gọi là trong cái rủi có cái may, bất hạnh trung vạn hạnh sao?
Đột nhiên.
"Diệp Phàm" sắc mặt trở nên vặn vẹo đầy thống khổ.
"Sư tỷ!!!"
Hắn không kìm nén được cảm xúc, trực tiếp hô lên thành tiếng, nguyên bản sắc mặt vốn đã trắng nhợt nay càng thêm trắng, không còn tia huyết sắc.
Nhớ lại bản thân vốn dĩ muốn cứu sư tỷ, cuối cùng lại chuyển thành nàng sử dụng đại giới là tính mạng mình để cứu hắn, "Diệp Phàm" trái tim co thắt mãnh liệt, một cỗ đau đớn không tên hiện lên.
Phảng phất như một màn phía trước trên Địa Cầu.
Mình là như thế yếu đuổi bất kham, cuối cùng lại tồn tại, còn... thân nhân, những người chân chính quan tâm tới mình đâu?
Tại sao?!!!
"Diệp Phàm" lâm vào vô tận tự trách, đôi mắt đỏ ngầu, phảng phất sắp nhập ma.
May mắn là, ngay khi hắn chuẩn bị mất đi lý tính, cửa phòng bị người đẩy ra.
Một bà lão gia nua, gương mặt phúc hậu, trên người đầy dãy những dấu vết của thời gian vô tình, thậm chí đến lưng cũng bị một đời uốn còng xuống.
Bà lão ăn mặc quần áo mộc mạc, chứng minh nàng cũng không phải là cái người giàu có gì.
"Ngươi tỉnh rồi!" - bà lão nhìn hắn, nở ra nụ cười móm mém, trên mặt tràn ngập chân thành cùng thân thiết.
"Diệp Phàm" từ trong vô hạn suy tư bừng tỉnh, nghi hoặc hỏi:
"Xin hỏi, ngươi là?"
"Ta thấy được ngươi té xỉu ở bờ sông, liền đem ngươi mang về đây." - bà lão hiền hòa cười, thanh âm già cỗi cùng ấm áp, "Mọi người gọi ta là Hoa bà bà, ngươi cũng như vậy gọi ta là đi!”
"Hoa bà bà, cảm ơn ngươi đã cứu ta!" - "Diệp Phàm" lễ pháp đáp tạ.
"Tiện tay mà thôi, không có gì đang nói... Tên ngươi là gì?" - Hoa bà bà hỏi hắn.
"Ta gọi... Diệp Phàm" - hắn trả lời - "Hoa bà bà, nơi đây là?"
"Nơi này, mọi người gọi là Tiểu Ngư Thôn" - Hoa bà bà nói.
"Tiểu Ngư Thôn?" - "Diệp Phàm" ngạc nhiên nhắc lại, hắn chưa bao giờ nghe qua tên địa phương này.
Nhận ra biểu tình nghi hoặc của hắn, Hoa bà bà kiên nhẫn giải thích:
"Tiểu Ngư Thôn nằm ở điểm cuối phương Đông Bắc của Hắc Ảnh đế quốc, nơi này phi thường hẻo lánh, ngươi chưa nghe qua cũng là dễ hiểu"
Chỉ tiếc, lời giải thích của nàng không chút thành công làm "Diệp Phàm" biết được bản thân đang ở đâu. Hắn kinh nghi nhắc lại:
"Hắc Ảnh đế quốc?!!!"
(Chương xong)