Hai ngày...
Một tháng...
...
Nhật thăng nguyệt ẩn, tu tiên không tháng năm.
Diệp Phàm duy trì tư thế đứng ngước lên nhìn trời đã có hai năm hơn, như vậy tổng cộng lại, Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt đã bị mắc kẹt trong Vấn Tâm Bí Cảnh chín năm trời.
Trong hai năm vừa chờ đợi, Cung Hàn Nguyệt dành khá khá thời gian lang thang quanh khu vực trung tâm của Vấn Tâm Bí Cảnh để tống cổ thời gian.
Tại thời gian này, nàng cũng phải hiện ra, Vấn Tâm Bí Cảnh bên ngoài trùng điệp núi non cùng rừng rậm, cũng chỉ tồn tại một loài sinh vật kì lạ từ âm lệ chi khí cấu thành, là đồng loại với cái hắc nhân nàng cùng Diệp Phàm gặp dưới chân Vấn Tâm Sơn.
Tàn sát thứ này đối với Cung Hàn Nguyệt giống như một bữa ăn sáng, bởi nàng có thể nhìn thấu qua tầng âm lệ chi khí để phát hiện ra hạch tâm của chúng, chính là âm lệ chi khí kết tinh.
Sau hai năm, bên trong nhẫn trữ vật của nàng, những viên đá đen đen như vậy tính sơ qua cũng gần vạn, Cung Hàn Nguyệt hoài nghi nàng đã giết đến sạch sẽ thứ này, không có vái cái chục năm, chúng sẽ không xuất hiện lại.
Ngoài ra, Vấn Tâm Sơn còn có một quy luật bất biến, ánh sáng tại đây sẽ có 6 giờ là kim sắc, sau đó là 18 giờ bạc sắc, cứ như vậy luận phiên.
Nếu để kim sắc ánh sáng chiếu vào người sẽ không có bất luận một vấn đề gì, bất quá để bạc sắc ánh sáng chiếu vào người, cơ thể sẽ cảm giác được một cỗ mỏi mệt cùng đói bụng ghê gớm, thể lực tiêu hao còn nhanh hơn người thường.
Nói trắng ra, đó là một ngày trong Vấn Tâm Bí Cảnh chỉ có 6 giờ là có thể tự do hoạt động, còn lại 18 giờ, điều kiện thiên nhiên tại đây sẽ trở nên cực kỳ khắc nghiệt.
Diệp Phàm ngoại trừ, hắn rơi vào trạng thái đốn ngộ, dường như chịu thiên địa bảo hộ, Cung Hàn Nguyệt thấy rõ, ánh sáng không thể chiếu tới người Diệp Phàm, chỉ cần cách hắn chừng ba phân liền tự động bị bẻ cong.
Còn có, trừ khi bị bạc sắc ánh sáng chiếu vào người, trong tình huống bình thường Cung Hàn Nguyệt cũng không có cảm giác đói bụng cùng nhu cầu ăn uống; vì vậy trong vòng hai năm vừa qua, nàng duy trì một lối sinh hoạt với 6 giờ ở bên ngoài duỗi chân duỗi cằng, còn lại 18 giờ trôi qua trong lều để tu luyện.
Hai năm qua đi, tu vi của Cung Hàn Nguyệt cũng từ Thông Mạch Cảnh tứ chuyển đỉnh nhảy vào ngũ chuyển trung kỳ.
...
Một ngày nọ, Cung Hàn Nguyệt vừa từ trong tu luyện tỉnh lại, chợt thấy vị trí Diệp Phàm vốn đứng đó đột nhiên không một bóng người.
Lao ra khỏi lếu, nàng còn chưa kịp phóng thần thức ra bốn phía, lập tức nhìn thấy Diệp Phàm thực tế cách chỗ cũ không được mấy bước, chỉ là phương hướng đó bị khuất sau tấm vải che, từ trong lều nhìn ra ngoài không thấy được.
"Phu quân, ngươi tỉnh?" - Cung Hàn Nguyệt kinh hỉ nói chuyện.
Diệp Phàm gật gật đầu, chợt nhớ ra cái gì, hỏi thăm:
"Nguyệt Nhi, ta đứng như vậy đã bao lâu rồi?"
"Hai năm" - Cung Hàn Nguyệt giơ hai ngón tay lên, trả lời.
"Ân" - Diệp Phàm ra dấu đã biết, không tiếp tục nói chuyện nữa, ánh mắt nhìn về phía Vấn Tâm Sơn.
"Ngươi lại muốn đi lên?" - Cung Hàn Nguyệt nghiêng đầu nhỏ nghi vấn - "Trên đó vốn không có gì nha, toàn cũng chỉ toàn đất đá, ta cũng không tìm được bất kỳ đồ vật gì có chứa hơi thở của Đế Cảnh..."
"Ngươi nói sao!?" - Diệp Phàm ngắt lời nàng, vội vã hỏi - "Ngươi đã leo tới trên đỉnh núi!?"
"Là nha! Hai năm trước, không phải người và ta đều cùng đi lên sao, chỉ không hiểu vì cái gì ta đăng đỉnh xong xuôi mà ngươi vẫn loay hoay lưng chừng núi..."
Tiểu ma nữ xác nhận, đồng thời cũng đưa ra nghi ngờ của mình
"Trên đường đi, ngươi có phải tự mình... nhìn lại các đoạn ký ức khác nhau của bản thân được tái hiện ra mỗi khi bước lên một bậc thang" - Diệp Phàm sắc mặt có chút trầm trọng, hắn xoay người đối diện cùng giai nhân, ôm lấy hai vai nàng, gấp gáp truy vấn, đối với câu hỏi của nàng thì trực tiếp lờ đi không trả lời.
Cung Hàn Nguyệt biết Diệp Phàm sẽ không bao giờ bắn tên không đích, dựa theo cách nói của hắn, tám chín phần đó là những gì Diệp Phàm đã trải qua, thậm chí còn hơn thế nữa.
Ẩn ẩn minh bạch một câu nói về thiên địa cùng tiên đạo Diệp Phàm hô lên là vì nguyên nhân gì, Cung Hàn Nguyệt đúng sự thật hồi đáp:
"Ngoại trừ việc kì lạ duy nhất là ngay khi ta bước lên bậc thang đầu tiên, ngươi liền biến mất, không có bất cứ chút gì khác bất thường tại hết, ta cái gì cũng không gặp, cứ như vậy mà leo lên, một lúc liền tới đỉnh."
"Không chút bất thường, cũng không có một thứ gì hiện ra trên đường đi?" - Diệp Phàm nghi hoặc, thế nhưng thanh âm đã nhỏ đi rất nhiều, tốc độ nói cũng không giống như phía trước gấp rút.
Nhìn thấy Cung Hàn Nguyệt lắc lắc đầu, Diệp Phàm thở hắt ra, nhưng rồi lại bắt đầu nghi vấn, vì sao cùng một lượt leo núi, trải nghiệm giữa nàng và hắn lại có khác biệt lớn đến như vậy?
Theo như hắn suy đoán, 399 bậc thang lúc đầu, mỗi bậc thang của Vấn Tâm Sơn sẽ hiện ra mỗi lần tâm tình của hắn thay đổi, mà về phía sau đó, huyễn ảnh sẽ lấy dung mạo của những người trong tâm ma của tu sĩ mà xuất hiện.
Về "Bạch Linh Lung", nàng hẳn là cái dị loại, vì một lý do bí mật nào đó mà tại bậc thang đầu tiên đã xuất hiện, bất quá hiện tại hắn không cần suy nghĩ tới điều này...
Bất quá, vì sao Cung Hàn Nguyệt một đường đi lại không có cái gì xuất hiện, dù là đoạn ký ức, vẫn là huyễn ảnh?
Trừ phi nói...
Diệp Phàm nghĩ đến một tình huống duy nhất khả thi, đó là nha đầu này không có tâm ma, cho nên không cần vấn tâm!
Nếu là phía trước, hắn khẳng định sẽ bị ý nghĩ của bản thân làm cho hoảng sợ, làm sao tu sĩ lại có thể không tồn tại tâm ma?
Chỉ là, trải qua hai năm đốn ngộ, Diệp Phàm đã không còn nghĩ như thế nữa...
...
Một thời điểm không xác định trong vòng hai năm về trước, không gian linh hồn của Diệp Phàm.
"Thượng sơn vi thần, thần tất bất nhân.
Hạ sơn vi nhân, nhân tất hữu tâm.
Cái gì gọi là "thượng sơn vi thần, hạ sơn vi nhân" chính là ví von, tiên đạo cũng như núi cao.
Tiên đạo một đường, cũng như leo núi; thời điểm bắt đầu, nơi hạ sơn, tu giả là phàm nhân, là những sinh linh bé nhỏ có đầy đủ thất tình lục dục, đều phải tuân theo thiên địa quy tắc, trải qua sinh lão bệnh tử, trải qua luân hồi...
Thông qua thiên nan vạn khổ, không ngừng nghịch thiên mà đi, phàm nhân thành công lên tới thoát ra khỏi bị quy tắc áp chế, cùng thiên địa đồng thọ, thoát khỏi sinh lão bệnh tử, nhảy ra bên ngoài luân hồi, ấy họ đã tới điểm cuối của tiên đạo, cũng là thượng sơn, thành thần.
Thần ở đây, cũng không phải chỉ tu giả nơi Thần giới, vì Thần giới cũng chưa phải là điểm chung kết của tiên đạo chi lộ.
Thần ở đây, là chân chính thần, chân chính chúa tể, đứng trên Thiên Đạo.
Bất quá, "thương sơn vi thần, hạ sơn vi nhân" còn có một tầng ý nghĩa thứ hai, mà nếu không nhìn thấu được, liền sẽ không hiểu sai ý nghĩa của "thần tất bất nhân, nhân tất hữu tâm", không bao giờ nhìn thấu áo nghĩa chân chính của 8 từ này.
Một ngọn núi, dù cao, dù thấp, đều có thượng sơn (đỉnh núi), cùng hạ sơn (chân núi).
Đỉnh núi cao thấp thế nào, đều quyết định bởi bên dưới có bao nhiêu đất đá từ nơi chân núi đắp lên.
Thế nhưng, nếu hạ sơn không tồn tại, dù có bao nhiêu đất đá cũng vậy; thượng sơn sẽ không bao giờ được gọi là thượng sơn.
Tương tự, thần phía trước cũng là người, nếu không có người, lấy ai thành thần?
Do vậy, muốn làm thần, trước phải làm người.
"Thần tất bất nhân, nhân tất hữu tâm", cũng không phải ám chỉ, phải từ bỏ phần "người" của mình, vong tâm, vong tình mới có thể thành thần.
Con người có thất tình, là hỷ (mừng) nộ (giận) ai (buồn) lạc (vui) ái (yêu) ố (ghen ghét) dục (khát vọng); có lục dục...
Hết thảy những biến đổi phức tạp mà lý trí không kiểm soát được, đều là "tâm".
Đây chính là nhân tất hữu tâm.
Tâm tồn tại, liền có tâm ma. Tâm ma chứa một chữ "tâm", nhưng ngoài ra còn một chữ "ma". Nó là sự tích tụ của toàn bộ những cảm xúc có tình tiêu cực, đau buồn, ghen ghét, chấp niệm,... khiến con người ta mỗi khi nghĩ tới liền trở nên điên cuồng, mất đi lý trí, thành ma.
Thần tất bất nhân, áo nghĩa chân chính muốn nói, muốn trở thành thần, cần vứt bỏ phần "ma" trong "tâm ma", để "tâm" được hoàn thiện.
Muốn vứt bỏ phần "ma", không nhất thiết liền phải vong tâm, mà còn có thể vấn tâm.
Vấn tâm, ngụ ý chân chính nhìn vào những thứ cảm xúc tiêu cực đó, chấp nhận nó, nhìn nó theo một cách khác để cảm xúc có tính tích cực hơn, quan trọng là phải coi nó như một phần của cơ thể tựa như tay chân, không dời không bỏ.
Sau khi vấn tâm, liền có thể hợp tâm, nghĩa là kết hợp cái tiêu cực cùng cái tích cực lại, tựa như âm với dương quấn quanh lấy nhau..."
Diệp Phàm lắng nghe những lời giảng đạo không biết của ai vang lên.
Tại đó, bên cạnh những lời giảng giải, còn có nồng đậm một loại thiên địa quy tắc Diệp Phàm không hiểu thấu, chúng tràn ngập trong hư không, khiến từng câu nói tuy đơn giản, có thể diễn tả lại thành chữ thành lời lại có sức đánh mạnh vào trong linh hồn Diệp Phàm, chủ động giúp hắn xóa bỏ đi ma tính của tâm ma.
Không đúng!
Diệp Phàm chợt hiểu được.
Tiên đạo chi lộ, từ đầu tới cuối, vốn không tồn tại thứ gọi là tâm ma!
Là ma hay không, bất quá ở nhất niệm chi gian của tu tiên giả mà thôi.
Rất lâu ngược dòng thời gian, có thể là thời viễn cổ, thái cổ,... vì một lý do gì đó, hai chữ "tâm ma" xuất hiện trong măt tu tiên thế giới, ám chỉ góc tối tăm, u ám của nội tâm.
Từ đấy, tu sĩ luôn luôn vướng mắc trong lòng, cho rằng bản thân nhất định tồn tại tâm ma, sau đó liền coi những điều bọn họ cho là tâm ma là tâm ma; là chính họ đã vứt bỏ đi lý trí phán đoán của mình để tin vào hai chữ "tâm ma", chứ không phải tâm ma làm họ điên cuồng, mất đi lý trí.
Vấn tâm là gì? Câu trả lời, chính là để phủ nhận sự tồn tại của hai chữ "tâm ma".
...
Diệp Phàm nhớ lại quá trình mình đốn ngộ, đi đến kết luận tâm ma là hư ảo, cảm giác như trải qua hai đời người.
Thu liễm tâm thần, hắn chuẩn bị tái sấm Vấn Tâm Sơn.
Một lần này, Diệp Phàm có tự tin đăng đỉnh.
Cũng đến lúc đi ra ngoài.
Hắn vừa đi một lần thế này liền qua chín năm trời, không biết tại Địa Cầu thay đổi ra sao.
Hy vọng, việc đầu tiên hắn làm khi trở lại sẽ không phải là đại khai sát giới.
Thầm hít sâu một hơi, Diệp Phàm thề trong lòng, lần này, dù như thế nào, hắn cũng quyết tâm ra ngoài.
Cho dù trong trường hợp xấu nhất, hắn căn bản chưa đốn ngộ đủ để vấn tâm thành công, cần phải trả đại giới là vong tâm.
Chỉ cần không phải là quên đi hồng nhan, Diệp Phàm thậm chí sẵn sàng chấp nhận đạo tâm của hắn không hoàn thiện, tồn tại tì vết cùng khiếm khuyết.
...
Xịch... Xịch... Xịch...
Một loạt tiếng động quen thuộc của đá kẽo kẹt va vào nhau vang lên, thanh đá dẫn lên đỉnh Vấn Tâm Sơn một lần nữa lại lộ ra trước mắt Diệp Phàm.
"Lần này, ta cũng ngươi song song leo lên!" - Cung Hàn Nguyệt nghiêm túc nói, lộ ra cỗ khí thế bễ nghễ, không dung phản kháng.
Đây vẫn là lần đầu tiên kể từ khi về Địa Cầu, nàng đối với Diệp Phàm triển lộ Ma Đế khí tràng.
Đương nhiên, thứ này đối với Diệp Phàm không có một tia ảnh hưởng, chỉ là nó nói lên quyết tâm của Cung Hàn Nguyệt mà thôi.
Nhìn tiểu ma nữ, Diệp Phàm ôn nhu xoa đầu nàng, cười nhẹ nói:
"Vậy được, cùng đi!"
(Chương xong)