Mạc Hy gõ tay vào đầu của Tứ Bách Lạc: "Cậu có bị ấm đầu hay không? Đêm qua là một giờ sáng đó làm sao tôi có thể một mình đến đây được, lỡ như có chuyện gì không hay thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây?"
"À...à cô nói phải ha ha ha." Tứ Bách Lạc đứng bật dậy, vừa nói vừa gãi đầu tỏ vẻ áy náy.
Vô tình Mạc Hy phát hiện một hộp thức ăn để trên bàn, thờ ơ nói: "Thì ra anh đã có đồ ăn rồi, hại tôi phải thức dậy từ sớm để nấu cháo, nếu không còn gì nữa vậy tôi đi về đây."
Nếu như cô đi về tất nhiên Lục Hàn sẽ đổ lỗi cho mình, nói vì mình mà cô ấy đi mất.
Đến chừng đó lại bị ăn chửi, không được mình nên chuồng thôi!
Tứ Bách Lạc hốt hoảng cầm lấy hộp canh tổ yến vừa rồi: "Là của tôi…của tôi không phải của A Hàn đâu, cậu ấy vẫn chưa ăn gì cả cô mau cho cậu ấy ăn đi."
Chỉ mất vài giây sau thì đã thấy Tứ Bách Lạc đi rón rén đi đến ra: "Cô đã đến rồi thì nhớ cô chăm sóc cho cậu ấy tôi đi trước."
Trước khi đi còn ló đầu vào nhìn Lục Hàn một cái dùng ánh mắt khích lệ, như muốn diễn đạt với anh rằng hãy cố lên hắn chỉ giúp anh được đến đây mà thôi.
Lúc này Mạc Hy mới múc cháo của mình ra cho anh, từng cử chỉ đều rất nhẹ nhàng chỉ có lời nói thốt ra là mạnh mẽ mà thôi: "Cháo đây mau ăn đi, mà quên anh có thích ăn món lạt lẽo này không?"
Cô là đang cố ý nhắc về chuyện lúc ở công ty, anh từng chê món cháo cô nấu đây mà.
Lần này thì không như vậy cho là anh rút kinh nghiệm từ đợt trước đáp: "Tất nhiên là có."
"Vậy thì cầm lấy mà ăn." Mạc Hy dâng bát cháo đến tận tay.
Chỉ là Lục Hàn nhìn cô cười hổ thẹn, kèm theo đó là giơ cánh tay đang truyền nước biển của mình lên ngây ngô nói: "Cô thấy tôi như thế này thì có thể tự múc ăn được không?"
"Anh có thể dùng tay trái!" Mặc khác Mạc Hy không đồng thương cảm cho anh trực tiếp phủ nhận câu nói ẩn ý của Lục Hàn.
Vẫn là anh cao tay lẫn lanh miệng hơn, nói tiếp: "Tôi không thuận tay trái."
"Tôi phải đút anh ăn ư?" Giọng nói của cô có vẻ đã cáu lên.
Không hề lo ngại ở cô, Lục Hàn vẫn tỏ ra phảng phất: "Em có thể đút hoặc không, tất cả đều do em."
Mạc Hy khẽ nhíu mày, đôi môi nhỏ nhắn chu ra, bày tỏ vẻ không cam tâm: "Anh cố ý ép buộc tôi!"
Lục Hàn lắc đầu thản nhiên nói tiếp: "Tôi không hề ép buộc em, tôi là đang tôn trọng ý kiến của em mà thôi, dù gì đi nữa tôi cũng không thể tự ăn được, nếu em có lòng tốt đút tôi ăn thì tôi no bụng, còn không thì tôi đành nhịn đói."
Tất nhiên cô không thể bỏ đói anh: "Được rồi tôi đút anh ăn."
Nói rồi Mạc Hy kéo ghế ngồi xuống, múc muỗng cháo đầu tiên thổi nhè nhẹ để cho bớt nóng, thấy đã ổn chìa ra trước mặt anh: "Nào há miệng ra đi."
Lục Hàn tựa như một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời mở miệng ra để ăn cháo, vẻ mặt tràn đầy sự hớn hở kèm theo sự thỏa mãn: "Là em tự nấu sao?"
"Không phải tôi nấu vậy anh nghĩ là ai?"
"Ha ha, bề ngoài tỏ ra lạnh nhạt nhưng bên trong lại vô cùng quan tâm đến tôi."
Bị Lục Hàn nói trúng tim đen Mạc Hy hổ thẹn đút tiếp muỗng cháo vào trong miệng anh, xỉa xói: "Ăn thì ăn đi ở đó nói linh tinh gì vậy!"
Cô quên mất là cháo đang nóng, Lục Hàn ăn vào suýt chút là nóng chết: "Em độc ác quá đó, dạ dày của tôi mới ổn thôi em lại muốn thiêu nó à?"
Chợt nhiên Mạc Hy đứng thẳng dậy ánh mắt nhìn xuống người đàn ông thường ngày hay bắt nạt cô lớn tiếng nói: "Anh thấy thế nào chứ, tôi chính là như vậy đó nếu như anh không chấp nhận được thì tự mà ăn đi."
"Tôi…" Hành động của cô khiến anh sợ toát mồ hôi, cô giận dữ lên cứ như cọp cái ấy.
Vài giây sau cô cúi thấp người xuống đặt cái muỗng lên miệng của anh, lời nói thốt ra có ngữ điệu châm chọc: "Anh nên nhớ tôi mới có quyền quyết định bây giờ, mau há miệng ra đi."
Cứ vậy thời gian cũng trôi qua chầm chậm, chốc sau Mạc Hy đã đút hết cháo trong bát rồi nói: "Trông nồi vẫn còn cháo đó nếu như anh có đói thì dặn dò y tá hâm nóng lại rồi đút anh ăn."
Lục Hàn luyến láy nhìn cô: "Em muốn bỏ tôi một mình sao?"
"Anh lớn rồi có thể tự chăm cho mình vả lại tôi còn có công việc của mình." Mạc Hy hờ hợt đáp lời.
Bước chân cũng đã đi đến gần cánh cửa, tay vừa chạm vào định mở ra thì tiếng thét ầm lên của Lục Hàn vang dội: "Em còn có lương tâm không hả? Chồng của em đang bệnh như vậy mà em còn tâm trí để đi làm?"
"Nực cười, anh giàu có tiền cũng không thiếu, nhưng tôi thì khác tôi cần tiền, còn một việc nữa tôi cũng muốn nói rõ với anh tôi mong lần sau anh có thể trưởng thành lên một chút đừng tự hành hạ cơ thể của mình."
Chưa dừng lại ở đó Mạc Hy quay lại ánh mắt thật nghiêm chỉnh pha lẫn sự trách móc: "Anh có biết Manh Manh rất lo lắng cho anh hay không? Lần sau nếu như có đi đâu hay làm gì thì anh cũng nên gọi cho con, đừng suốt ngày gây thêm phiền toái cho tôi."
Không thể chấp nhận được những lời mà cô nói tuy nhiên bản chất sợ vợ nó đang ăn vào máu của anh, thân thể run rẩy nói: "Em đang dạy tôi cách sống hả?"
Càng nói càng làm cô tức tối thêm: "Anh tự lo đi, vẻ mặt của anh cho tôi thấy được nó không hề hối lỗi chút nào."
*Cạch...bịch…
Vừa mở cửa thì đã nhìn thấy Tứ Bách Lạc ngã nhào xuống sàn.
Cô ngây ngô nhìn hắn, hắn giải thích ngay: "Nếu...nếu như tôi nói tôi quay lại lấy đồ cô có tin tôi không?"
Cơn thịnh nộ nổi lên trong cô: "Tin cái đầu anh đó lừa ai không lừa lại lừa tôi sao?"
*Rầm…
Giận dữ đến nỗi cô không thương tiếc đóng thật mạnh cánh cửa, Tứ Bách Lạc kiểm tra xem cánh cửa có sức mẻ gì hay không! May thật là không có.
Hắn lơ đãng đi vào cũng không quên buông lời châm chọc Lục Hàn: "Cậu đó mình đã tạo cơ hội tốt như vậy mà cậu lại lạnh lùng gạt bỏ nó, lại nói chuyện A Hàn cậu bị phụ nữ ghét bỏ quả là một sự thật bất ngờ ha ha ha."
Vẻ mặt của Lục Hàn chùng xuống, khóe miệng lười biếng mở ra đe dọa: "Mình thách cậu dám kéo dài nụ cười đó."
"Không đâu, mình không cười nữa."
Tứ Bách Lạc nhanh trí đưa tay áp vào má mình để cố gắng không cười, cho dù anh có thách thì hắn cũng không dám.
Chợt nhiên hương thơm của cháo trong nồi bốc lên thoang thoảng đánh xộc vào mũi của Tứ Bách Lạc, rất nhanh hai bên con người sáng rực, khóe miệng thèm thuống đến nỗi sắp chảy cả nước vải: "Wow thơm quá đi mất, có phải đây là cháo mà Hy Hy nấu cho cậu đúng không? Để mình nếm thử xem mùi vị như thế nào?"
Tuyệt nhiên hành động của Tứ Bách Lạc đã bị Lục Hàn đưa tay ngăn lại, khác xa với lúc nãy bàn tay phải của anh vẫn cử động rất bình thường.
Tứ Bách Lạc nhìn xuống, tràn ngập sự khó hiểu: "A Hàn cậu không phải là nhỏ mọn như thế chứ?"
"Đây là cháo của vợ tôi nấu cậu không được ăn."
Rõ ràng Lục Hàn đang đánh dấu chủ quyền mà.
Mặc nhiên Tứ Bách Lạc lại muốn ăn, bày đủ lý do: "Cậu không có lương tâm, hôm qua mình bỏ công trăm nghìn việc để đi uống rượu cùng cậu, chưa dừng lại ở đó mình còn thức trắng đêm chăm sóc cậu đến nỗi hai mắt của mình nó có quần đen, vậy mà chỉ là húp thử một miếng cháo cậu cũng cho mình ăn, nhỏ nhen!!!"
"Không thể không thể, cậu đừng lảm nhảm nữa."
Biết rằng không thể xin xỏ được anh vì vậy Tứ Bách Lạc đành chịu thua, mặc khác lại khuyên răn anh: "Tôi nói này A Hàn, tôi biết cậu rất bá đạo nhưng với ai cũng được cả, tuyệt đối đừng làm với Hy Hy, vì như vậy sẽ dễ khiến cô ấy đi tìm tình cũ hơn đó."
"Câm miệng, cậu có muốn đi ra đảo chơi với cá mập không?" Lục Hàn nhìn hắn khẽ cau mày.
Giọng nói có vào phần uy hiếp.
Tứ Bách Lạc sợ hãi hồn phách lên mây, rón rén đứng nhanh dậy tìm cách chuồng khỏi đó, trước khi đi cũng không quên nói: "Cậu ở lại vui vẻ mình nhớ là mình còn có chuyện phải xử lý."
"Không tiễn."
Nhìn thấy Tứ Bách Lạc đi rồi anh mới bắt đầu suy nghĩ về cậu nói của hắn vừa rồi.
Hắn nói cô sẽ đi tìm tình cũ cũng rất có khả năng.
Tuyệt nhiên không thể điều đó xảy ra!
Lục Hàn kinh động giật phắc sợi dây truyền nước biển ra đứng dậy mặc đồ vào chỉnh tề, lấy điện thoại gọi cho trợ lý Ngô nói: "Cậu làm thủ tục xuất viện cho tôi."
----còn---.
Danh Sách Chương: