Mạc Hy đặt tờ đơn xin nghỉ việc xuống bàn, có chút bối rối nói với Hải Yến: "Xin lỗi, tôi không thể ở lại công ty được nữa vì có lý do riêng, mong Tổng biên tập suy xét cho."
Hải Yến đẩy gọng kính nhìn lá đơn xin nghỉ việc kia rồi càm lấy nó lên tay, nheo mi mắt nhìn Mạc Hy.
"Cô tưởng công ty là nơi cô muốn làm thì làm muốn nghỉ thì nghỉ à?"
"Tổng biên tập, thật sự tôi không thể làm ở đây nữa, xin cô phê duyệt giúp tôi."
Hải Yến chớp mắt một cái suy nghĩ, chẳng biết Mạc Hy này là muốn dở trò gì, chẳng lẽ vì chuyện trước kia cô ta làm khó dễ cô mà cố tình muốn nhân lúc được sự tính nhiệm của cấp trên trả thù cô ta?
Nghĩ đến đó, Hải Yến cảm thấy Mạc Hy thật nguy hiểm, lên tiếng nói: "Lẽ nào cô con giận tôi chuyện lúc trước đã đuổi việc cô? Mạc Hy à, chuyện xưa rồi chúng ta nên bỏ qua thì hơn!"
Mạc Hy khẽ lắc đầu.
"Không phải vì việc đó đâu, Tổng biên tập, tôi là cam tâm tình nguyện muốn nghỉ việc."
Nghe ngữ khứ trong lời nói Mạc Hy rất chân thành, Hải Yến cảm thấy tin tưởng gật đầu.
Nếu cô đã như vậy cô ta cũng không muốn níu kéo, huống chi bản thân cô ta cũng chẳng ưa gì Mạc Hy.
"Vậy được, nếu cô đã muốn thế tôi cũng không có lý do để giữ cô lại."
Nói rồi, Hải Yến liền đặt bút kí tên vào tờ đơn xin nghĩ việc của Mạc Hy rồi đưa cho cô.
Nhìn bóng lưng Mạc Hy khuất dần, cô ta nhếch môi, tự dưng không cần làm gì đã loại bỏ được một chướng ngại vật.
Nếu cấp trên có hỏi cũng không có lý do trách tội cô ta.
Nhìn thoáng bề ngoài Mạc Hy rất bình thường nhưng thực sự bên không không hề ổn chút nào.
Mạc Tuệ bảo cô rời khỏi đây để đến nước ngoài, cô và Tiểu Trạch làm thế nào để sống khi trong tay chỉ nắm giữ số tiền ít ỏi?
Bất chợt, một tiếng gọi kéo Mạc Hy trở về thực tại: "Chị Mạc Hy!"
Đưa mắt dõi theo tiếng gọi, mắt thấy Đồng Anh Anh tiến lại gần mình, Mạc Hy khẽ cong môi đáp lại cô ấy.
Đồng Anh Anh hỏi cô: "Chị Mạc Hy, chuyến du lịch đó của chị có vui không?"
Cô khẽ gật đầu đáp: "Cũng rất vui.
Em đi làm sớm thế?"
"Vâng, em còn một sấp tài liệu chưa làm xong nên mới đến sớm như vậy, mà chị Mạc Hy hiện tại sao không vào chỗ làm, chị tính đâu đấy?"
Ánh mắt cô có chút buồn bã, cất lời: "Chị xin nghỉ việc!"
"Cái gì?"
Đồng Anh Anh bỗng chốc hoảng hốt, to mắt nhìn cô.
"Sao...!sao có thể như vậy? Chị giỡn với em sao?"
Mạc Hy lắc đầu cong môi.
"Không có đâu, chị là nói sự thật.
Nguyên nhân rất đơn gian bởi vì chị thấy công việc này không thích hợp với mình nữa."
Đồng Anh Anh vẫn không tin được sự thật này, khoé mắt đã cay cay.
Ở nơi này chỉ có mình Mạc Hy là đối xử tốt với cô, Mạc Hy đi rồi, cô phải làm sao đây?
"Chị à, có thể suy xét lại không?"
Nhìn dáng vẻ mít ướt của cô gái trẻ tuổi này, Mạc Hy cong môi cười rồi ôm lấy Đồng Anh Anh.
"Đã đến lúc em nên trưởng thành rồi, hãy học cách một mình đối diện với khó khăn.
Anh Anh, có duyên chúng ta sẽ gặp lại."
Đồng Anh Anh lau nước mắt, ôm chặt Mạc Hy không nở để cô đi, cuối cùng vẫn là buông cô ra , buồn bã nói: "Chị Mạc Hy, rãnh rỗi phải gọi điện hoặc nhắn tin cho em đó, đừng có quên đi em!"
Mạc Hy khẽ gật đầu, vỗ vai Đồng Anh Anh.
Rời khỏi công ty, Mạc Hy liền gọi một cuộc điện thoại cho Mạc Tuệ thông báo: "Tôi đã làm theo lời cô nói rồi, mau trả con trai về cho tôi!"
Giọng nói đáng ghét của người phụ nữ truyền trong loa điện thoại: "Đừng gấp gáp thế chứ Mạc Hy.
Hãy đến căn nhà hoang ở ngoại thành gặp tôi!"
Sau đó Mạc Tuệ ngắt máy mất.
Lòng bàn tay Mạc Hy siết chặt chiếc điện thoại khiến là da bị ma sát đỏ rực, trong lòng gợn sóng dữ dội.
Nghĩ về cuộc đời của mình, tại sao lúc nào cô cũng bị cô ta chèn ép mà rời đi? Sáu năm trước bị ép rời khởi Mạc Gia, sáu năm sau bị ép rời khỏi đất nước này, tại sao những việc này đều đỗ dồn lên người cô chứ?
Kẻ ác Mạc Tuệ thì luôn luôn tận hưởng được chiến thắng, hả hê cười nhạo cô.
Cuộc đời này thật sự bất công đến như thế?
Theo từng bước kiểm duyệt, lá đơn xin nghĩ việc của Mạc Hy nhanh chóng chuyền đến tay Lục Hàn.
Cầm tờ đơn trong tay, anh chau này hỏi trợ lý của mình: "Mạc Hy bỗng dưng xin nghỉ việc?"
Theo như anh biết, Mạc Hy luôn coi công việc là trọng, là mạng sống, ngoài Tiểu Trạch ra, công việc chính là nguồn sống thứ hai của cô ấy, đùng một cái thì bảo nghỉ việc, liệu có nguyên nhân gì ẩn dấu phía sau?
Ngô Tư đi theo Lục Hàn nhiều năm nên rất hiểu anh, biết quan hệ của Lục Hàn và Mạc Hy không hề bình thường, từ trước đã tra ra nguyên nhân.
"Lục tổng, tôi đã tra ra được một chuyện, hôm qua cô Mạc có đưa con trai đi chơi ở công viên hoa anh đào thì bỗng dưng thằng bé đó biến mất.
Tìm kiếm khắp nơi đến mức báo với phòng bảo vệ phát hiện ra một kẻ bí ẩn đã bắt cóc con cô ấy đi mất.
Ngay lúc muốn báo cảnh sát thì một cuộc điện thoại gọi đến, cô ấy liền đổi ý định rồi tức tốc rời đi.
Rất có thể đã bị người đó uy hiếp."
Lục Hàn thoáng ngạc nhiên trong lòng.
Xem ra cô gái này cũng thị phi thật nhưng nếu vụ bắt bắt bình thường sẽ tống tiền, còn chuyện bắt cóc này lại uy hiếp Mạc Hy nghỉ việc, xem ra khá là bất thường.
"Hãy giúp cô ta một tay đi, bằng mọi cách phải tìm ra Tiểu Trạch.
Mạc Hy đã từng cứu Manh Manh cho nên tôi muốn trả lại ân tình cho cô ấy."
"Vâng."
Ngô Tư thần đoán trong lòng, theo như bình thường mà cậu ta thấy, người có ân oán duy nhất với Mạc Hy chỉ có Mạc Tuệ, mà trong bụng Mạc Tuệ đang mang thai con của Lục Hàn, nếu tra ra là có liên quan đến cô ta, vậy thì anh sẽ chọn ai?
_--còn---.
Danh Sách Chương: