Mục lục
Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

--Dịch: Autumnnolove--

Kể từ khi khách mời đổi thành Nghê Hân Toàn, Bạc Tương Tương cảm thấy cô ta sắp điên rồi. Người phụ nữ này cả ngày chỉ soi mói cô ta, không ngừng phản bác đề nghị của cô ta. Thậm chí là để cho khả năng ca hát và nhảy múa của cô ta không có đất dụng võ, rõ ràng là cố tình gây sự.

Thấy người tới là Lục Tuân, vành mắt cô ta đột nhiên đỏ ứng, giống như là đang chịu đựng oan khuất gì lớn lắm. Lạc Ninh thì bị cô ta trực tiếp xem như người vô hình.

Vốn còn cho rằng Lục Tuân sẽ hỏi han cô một câu làm sao vậy, lúc đó cô có thể giải bày hết tất cả mọi uất ức trong lòng. Ai ngờ hắn lại thả đồ uống lạnh xuống rồi quay sang nói chuyện cùng Nghê Hân Toàn.

"Vẫn như trước kia à?"

Nghê Hân Toàn tươi cười: "Quen rồi, như vậy cũng tốt mà!"

Đấu tiện nhân đấu tới sảng khoái. Cô lại chuyển dời ánh mắt sang trên người Lạc Ninh: "Em quả nhiên là rất xinh đẹp."

Lạc Ninh cười đáp lại: "Chị cũng rất xinh đẹp mà!"

Nghê Hân Toàn đúng thật là rất xinh đẹp, là thuộc kiểu người đẹp lộ liễu mà còn mỹ lệ nóng bỏng.

Nghê Hân Toàn đi tới, ghé sát vào mặt Lạc Ninh nhìn nhìn: "Làn da của em bảo dưỡng tốt ghê."

Cô cũng không xa lạ gì Lạc Ninh, từng nghe người đại diện của cô nhắc tới đây là một người đẹp chỉ được cái nhan sắc, quan trọng là Lạc Ninh và Bạc Tương Tương không hợp nhau. Bởi vì Bạc Tương Tương cho nên cô rất chú ý tới phát sóng trực tiếp này.

Lúc nhìn thấy Lạc Ninh đối đãi không chút lưu tình với Bạc Tương Tương, cô liền đặc biệt có cảm tình với cô gá nhỏ xinh đẹp mà ngay thẳng này. Còn đồn đãi bình hoa gì hoàn toàn là nói hươu nói vượn, cô xem chương trình cảm thấy cô ấy rất thu hút và có năng lực. Bây giờ được gặp mặt trực tiếp, cô càng thêm khẳng định cảm giác của mình.

"Làn da của chị cũng không có thua kém chút nào á!". Lạc Ninh trước giờ vẫn rất thưởng thức phong cách xử sự mạnh mẽ dứt khoát như Nghê Hân Toàn, chỉ tiếc là gặp phải tên trai đểu điển hình hủy hoại cả đời cô ấy.

Nhìn người đối diện dáng người trước sau quyến rũ yêu kiều, cô không khỏi cảm thán: "Dáng người cũng rất gợi cảm."

Nghê Hân Toàn khẽ cười, liếc mắt mắng yêu Lạc Ninh một câu: "Nói cái gì cũng đúng hết trơn á."

"Em cũng đâu có kém cạnh ai, không giống như ai kia dáng người khô quắt, trước sau không lồi lõm được miếng nào."

Lúc trước cô có thấy Lạc Ninh đăng Weibo châm chọc dáng người của Bạc Tương Tương, cô cũng tán đồng, không biết Nguyê Hãn Dật coi trọng người phụ nữ này ở điểm nào.

Lạc Ninh khẽ cười: "Cũng đúng, vóc dáng này của chúng ta, người nào đó cho dù có đi làm phẫu thuật thẩm mỹ cũng không đuổi kịp đâu."

Cô cũng không ngại châm thêm dầu vào lửa.

Tươi cười trên mặt Nghê Hân Toàn càng sâu: "Chị và cưng vừa gặp mà cảm thấy như quen biết từ lâu, càng ngày càng thích cưng, chúng ta kết bạn wechat đi."

Người hợp mắt cô trong giới này cũng không nhiều, Lạc Ninh chính là một trong số ít ỏi đó.

Lạc Ninh cũng rất thích tính cách của Nghê Hân Toàn: "Em cũng có cảm giác y chang vậy."

"Chờ mấy ngày sau bớt bận một chút, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm". Nghê Hân Toàn nói.

Lạc Ninh gật đầu: "Không thành vấn đề."

Hai người này cứ như vậy mà trở thành bạn bè của nhau, tương lai phát triển lên thành chị em bạn bè thân thiết.

Nhìn thấy hai người họ tán gẫu kịch liệt, thêm bạn wechat với nhau, còn ăn ý châm chọc dáng người của mình, Bạc Tương Tương tức giận muốn chết, hai người này thật quá đáng!

Nếu không phải nơi này còn có Lục Tuân và các thực tập sinh khác, cô rất có khả năng đã không thèm nhịn mà mở miệng mắng hai người này rồi.

Nước mắt rưng rưng ở vành mắt, cô cảm thấy bản thân ủy khuất muốn chết. Nam thần còn không liếc mắt nhìn cô một cái, đau lòng quá đi!

Đang tiếc bây giờ không có phát sóng trực tiếp, nếu không nhất định là phải bán thảm một đợt, để cho người xem nhìn thấy hai ác nư này bắt nạt người mới như thế nào.

Lạc Ninh không thèm quan tâm Bạc Tương Tương ủy khuất như thế nào, trao đổi phương thức liên hệ với Nghê Hân Toàn, sau đó cùng Lục Tuân rời khỏi phòng tập luyện của đội này.

--Wattpad: Autumnnolove--

Ở một thành phố khác

Sáng nay Hướng Quân cảm thấy kỳ lạ lắm, tối hôm qua hắn mơ thấy ác mộng, ngủ dậy thì cảm thấy cả người có chút uể oải. Vì thế hắn liền chạy về Hướng gia tìm bà nội Hướng, nhờ bà dẫn hắn đi gặp bà đồng kia.

Bà nội Hướng và ông nội Hướng thương nhất chính là đứa cháu nội trai trưởng bảo bối này, vừa nghe hắn nói có chuyện không hay thì không khỏi lo lắng. Vì thế bà nội Hướng tự mình dẫn hắn tới tìm bà đồng lúc trước đã giúp bà làm pháp sự.

Lúc tới nhà bà cốt thì cũng không có khách nào ở đó, bà đồng liền gọi bọn họ trực tiếp đi vào. Hướng Quân đã chứng kiến toàn bộ quá trình bà đồng làm phép, còn tận mắt nhìn thấy thân thể của em họ ngày một suy yếu, cho nên hắn rất tin tưởng bà đồng này. Vì thế hắn vừa gặp đã đ thẳng vào vấn đề.

"Thưa thầy, tối hôm qua con mơ thấy ác mộng, trong mơ thấy một cô gái mặc hỉ phục, còn con thì bị nhốt ở trong một cái quan tài."

"Hôm nay thức dậy cảm thấy trong người không thoải mái, thầy xem giúp con có phải là có vấn đề gì hay không?"

Bà đồng là một bà già khoảng hơn 60 tuổi, nghe hắn nói xong thì ngẩng đầu lên nhìn kỹ mặt hắn. Sau đó đưa tay lên bấm đốt ngón tay, sắc mặt hơi hơi biến đổi: "Cái hôn thư lúc trước kết minh hôn đâu? Lấy ra cho thầy nhìn xem."

Bà nội Hướng vừa nghe thì lập tức lấy hôn thư từ trong túi xách đưa qua. Cũng may trước khi đi cháu trai trưởng đã nhắc nhở bà mang theo mấy thứ đồ mà bà đồng đưa lúc trước, phòng trường hợp có việc cần dùng. Thật sự là dùng tới rồi, cháu trai trưởng quả nhiên là đứa trẻ thông minh nhất.

Bà đồng nhận lấy hôn thư lật ra xem, phát hiện tên và sinh thần bát tự của tân lang trên hôn thư đã bị thay đổi. Nhìn thấy dấu vân tay đỏ đỏ của bà cụ được thay thế trên hôn thư, con ngươi bà đồng không khỏi co rút.

Cả khuôn mặt bà đồng trầm xuống, hỏi: "Hôn thư này, có người từng cầm đi sao?"

Bà nội Hướng có chút không hiểu chuyện gì xảy ra, lắc đầu: "Đâu có ai cầm đi đâu, tôi vẫn luôn để ở trong ngăn kéo trong nhà mà."

Bà đồng lạnh lùng nhìn bà nội Hướng một cái: "Tên ở trên hôn thư cũng đã bị thay đổi rồi mà các người lại không biết, thật đúng là ngu ngốc."

Hướng Quân nghe được lời của bà đồng thì sắc mặt bổng chốc biến đổi: "Trên đó đổi thành tên của ai rồi?"

Bà đồng cũng nói đúng sự thật: "Cậu, mà còn bắt đầu có hiệu lực rồi, có nghĩa là đối tượng kết minh hôn bây giờ đã đổi thành cậu."

Hướng Quân trừng to mắt: "Tại sao lại như vậy?"

Hắn vội vàng quay đầu hỏi: "Bà nội, bà thử suy nghĩ thật kỹ xem có ai động qua hôn thư không? Có phải là thím ba đã qua lấy nó không?"

Bà nội Hướng cũng đang rất sốt ruột: "Không đâu, sao bà có thể đề cho Liễu Hồng Tuyết nhìn thấy thứ này được."

Bà lại hỏi bà đồng: "Thầy ơi, phải làm gì bây giờ? Làm phiền thầy đổi người lại một lần nữa được không."

Bà đồng lắc đầu: "Đã bị đối phương đổi thành văn tự bán đứt rồi, không thể đổi trở lại nữa."

"Vậy cháu trai của tôi sau này sẽ thế nào?". Bà nội Hướng càng nôn nóng hỏi.

Bà đồng cười lạnh: "Cháu trai út của bà vốn lãnh cái kết quả gì thì đứa cháu trai trưởng của bà sau này cũng nhận cái kết quả đó."

Lúc này trong lòng bà đồng cũng căm hận không thôi, ánh mắt nhìn về phía bà nội Hướng cùng Hướng Quân rất không hài lòng. Thật vất vả kế hoạch mới sắp thành công, không nghĩ tới đã đến lúc quan trọng lại gặp phải một đường rẽ.

"Cái gì? Sao có thể như vậy?". Sắc mặt bà nội Hướng trắng nhợt.

Sắc mặt Hướng Quân lúc này cũng đại biến rồi: "Thầy ơi, cầu xin thầy cứu con với!"

Hắn không muốn kết minh hôn đâu, cũng không muốn thân thể vì như vậy mà suy yếu chết sớm.

Bà đồng lắc đầu: "Không cứu được!"

"Không, không thể nào!". Hướng Quân nhìn bà đồng, ra sức cầu xin: "Thầy nhất định có cách đúng không? Con cúng tiền cho thầy, thầy muốn bao nhiêu cũng được."

Bà nội Hướng cũng không ngừng cầu xin: "Thầy ơi, cầu xin thầy cứu cháu trai của tôi đi, tôi làm trâu làm ngựa cũng phải báo đáp cho thầy."

Bà đồng thấy hai người như vậy, trong lòng nảy ra chủ ý: "Bây giờ thầy cũng không có cách nào đổi người, nhưng mà vẫn còn một cách, hai người có thể tìm người đã làm phép đổi tân lang."

"Chỉ cần người đó chết trước Hướng Quân, thầy có thể giúp hai người cưỡng chế hủy đi cái hôn ước này."

Dám phá hư chuyện của bà, ở sau lưng bà thay Liễu gia chuyển hôn ước lên người khác, bà sẽ không buông tha cho người đó.

--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--

Ngón tay của bà đồng gõ gõ lên mặt bàn. Sau đó lại đầy ẩn ý mà nói: "Chuyện này chắc chắn là do mẹ con Liễu gia mời bà đồng khác tới làm phép, mục đích của bọn họ là muốn hại chết Hướng Quân."

Bà nội Hướng lập tức tức giận nói: "Hai mẹ con khốn nạn đó thật sự quá ác độc."

Lúc này bà đã hoàn toàn quên mất bà mới chính là người có lòng mưu hại người khác trước.

Trong mắt bà, Liễu Hồng Tuyết chính là người ngoài, Hướng Bân từ nhỏ đã thân thiết với Liễu gia hơn cho nên bà và ông lão ở nhà cũng không thương nó nổi. Quan trọng là cái công ty lên sàn kia cũng có một phần là của con bà, nhưng Liễu Hồng Tuyết chỉ cấp cho cả nhà một năm hai trăm vạn* tiền trợ cấp, nhiêu đó sao đủ.

(*) : 2.000.000 NDT, hơn 7 tỷ. Nỗi lòng dịch giả: một tháng cho em 100 trẹo được gòi huhu, nhiêu đó đủ gòi chứ sao lại không đủ :)

Tài sản của Liễu gia hiện nay có phân nửa là của con trai bà, con trai bà đã chết thì chẳng khác nào là của nhà bà, nhưng lại bị người đàn bà Liễu Hồng Tuyết kia chiếm đoạt.

Thứ gì thuộc về gia đình bà thì tất nhiên phải lấy về, cho nên xuống tay với đứa cháu ruột Hướng Bân khó ưa này bà cũng không cảm thấy có gì sai. Thậm chí bà còn lờ đi chuyện Công ty dược phẩm Liễu thị vốn dĩ chính là công ty gia truyền của nhà họ Liễu.

Hướng Quân lúc này cũng không còn tâm trí đâu mà lo tới chuyện bị vạch trần hay đắc tội với mẹ con Liễu Hồng Tuyết, hắn nói với bà nội Hướng: "Bà nội, mẹ con họ muốn hại chết con, bà nội nhất định phải giúp con!"

Trước mắt vẫn cần tới sự hỗ trợ của bà nội Hướng và ông nội Hướng.

Bà nội Hướng vỗ vỗ bàn tay hắn: "Yên tâm, bà nội tuyệt đối sẽ không để con bị bọn nó hãm hại đâu."

Nghe được bà nội Hướng hứa hẹn như vậy, Hướng Quân lại nhìn về phía bà đồng: "Thầy ơi, nếu như Liễu gia đã tìm được người thay đổi người trên hôn thư, cho dù là con có tìm được người đó thì cũng sợ là không đủ khả năng để đối phó, thầy xem thử..."

Bà đồng nhàn nhạt liếc nhìn hắn: "Người đó chắc chắn đã cho Hướng Bân bùa hay là thứ gì đó, các người đi tìm thử, sau đó mang tới đây cho thầy, thầy xử lí tên này."

Bà đứng dậy mở ngăn tủ lấy ra mấy cục đá đỏ tươi lớn cỡ móng tay, đưa qua cho Hướng Quân. Sau đó ẩn ý sâu xa: "Tìm cơ hội đặt mấy thứ này ở Liễu gia, tốt nhất là đặt ở trong phòng của Liễu Hồng Tuyết và Hướng Bân, như vậy thì cho dù bọn họ có thể hủy được hôn ước Minh hôn thì cũng không sống được bao lâu."

Hướng Quân lúc này cảm thấy dường như bà đồng này giúp đỡ hắn không chỉ vì muốn tiền, mục đích không đơn giản như vậy, bà ta dường như rất căm thù Liễu gia. Tất nhiên là hắn cũng không dám hỏi ra miệng, có chuyện như vậy thì cứ vui vẻ đứng một bên xem là được rồi.

Hắn nhận lấy cục đá, gật đầu: "Không thành vấn đề."

Bà đồng phất phất tay: "Được rồi, các người về đi, lần này đừng có phạm phải sai lầm ngu ngốc lần nữa."

"Dạ dạ!". Bà nội Hướng cùng Hướng Quân cung kính cúi chào, sau đó rời đi.

Sau khi trở lại Hướng gia, người một nhà bắt đầu thương lượng xem làm sao để có thể xâm nhập vào biệt thự Liễu gia hoàn thành nhiệm vụ mà bà đồng giao phó.

Bà nội Hướng cho rằng cứ trực tiếp tới cửa náo loạn đi, bây giờ bà rất muốn tát vào mặt Liễu Hồng Tuyết mấy cái. Mà Hướng Quân là nam chủ hàng loại một, tất nhiên sẽ không ngốc nghếch như vậy.

Lúc này bọn họ đã bình tĩnh lại, so với Liễu gia thì Hướng gia bọn họ chỉ là một gia đình bình dân, đánh ẩu đánh tả thì chỉ có thể nhận lấy thất bại mà còn rút dây động rừng. Cho nên hắn ra sức trấn an bà nội Hướng, lại đề ra một cái chủ ý, mọi người trong nhà vừa nghe đều tán thành.

Người Hướng gia bây giờ lấy Hướng Quân làm chủ, mẹ kế của hắn cũng không ngoại lệ. Ai bảo hắn là người thông minh và có năng lực nhất ở đây, muốn được chia một phần ngon từ chỗ Liễu gia, cũng chỉ có thể đi theo hắn.

--Dịch: Autumnnolove--

Bên kia, Lạc Ninh vừa kết thúc buổi tập chiều thì nhận được điện thoại của Hàn Trì. Hàn Trì và Phù Vân Băng từ thành phố khác cố ý chạy tới tìm cô ăn cơm. Lạc Ninh cũng không có cự tuyệt, tự lái xe đi tới chỗ hẹn.

Đây là một nhà hàng tương đối riêng tư, Lạc Ninh tới nơi liền đi hỏi lễ tân phòng đặt trước. Lúc người phục vụ dẫn cô tới nơi thì bên trong phòng đã có ba người đang ngồi chờ. Ngoài Hàn Trì và Phù Vân Băng thì còn có một người thanh niên mang mắt kính gọng mạ vàng, nhìn qua rất phong độ trí thức.

Cảm giác của Lạc Ninh rất nhạy bén, cô phát hiện người thanh niên này tuy rằng nhìn thì vô hại nhưng trên người hắn lại nắm giữ một loại khí tức của chính nghĩa và khí phách, cho thấy người này cũng không phải là một nhân vật đơn giản. Đoán ra được thân phận của hắn.

Hàn Trì và Phù Vân Băng thấy Lạc Ninh đã tới liền hồ hởi đứng dậy chào đón. "Lạc Ninh, cô tới rồi, mau ngồi xuống!"

"Đây là anh họ của tôi Hàn Liệt, cũng chính là người đang công tác ở Cục đặc biệt mà trước đó tôi nói với cô."

Hàn Trì vui vẻ giới thiệu với cô, người đàn ông tuấn tú cũng đứng lên chào hỏi. Hàn Trì lại quay qua nói với Hàn Liệt: "Cô ấy chính là Lạc Ninh."

Hàn Liệt chủ động đưa tay ra trước, tươi cười nói: "Rất vui được gặp mặt, cô Lạc!"

Lạc Ninh duỗi tay ra bắt tay hắn: "Chào Hàn tiên sinh!"

Hàn Trì trợn trắng mắt: "Hai người không cần phải khách khí như vậy chứ, tiểu thư tiên sinh gì đó nghe thật chướng, trực tiếp gọi tên không được sao."

Hàn Liệt bật cười, ngồi xuống mới hỏi Lạc Ninh: "Vậy chúng ta trực tiếp gọi tên có được không?"

"Đứa em họ này của tôi tính tình đúng là có chút cục súc, nhưng mà nó nói cũng có lý, chúng ta không cần khách khí như vậy."

Lạc Ninh cũng hào phóng gật đầu: "Được!"

Cô đã quyết định gia nhập vào Cục đặc biệt này cho nên không bao lâu nữa sẽ trở thành đồng sự của Hàn Liệt, quả thật là cũng không cần khách khí.

Hàn Trì cười khanh khách, rót một ly trà cho Lạc Ninh: "Tiểu Ninh Ninh quả nhiên rất thẳng thắng."

"Anh họ nói với Tiểu Ninh Ninh về chuyện của Cục đặc biệt đi". Hắn nói xong liền ném một ánh mắt về phía Hàn Liệt như ra hiệu.

Hàn Liệt lập tức tiếp lời: "Tôi nghe em họ nói Lạc Ninh rất am hiểu phong thủy huyền thuật, bên đơn vị của chúng tôi luôn tìm kiếm những nhân tài như vậy, cho nên tôi muốn mời cô gia nhập vào Cục đặc biệt."

"Nếu như cô muốn tự do cá nhân và thời gian thì có thể hợp tác ngoài biên chế, nhưng mà sẽ nhận được ít đãi ngộ hơn."

"Đơn vị của chúng tôi cũng không can thiệp quá sâu vào công việc của các thành viên, cô vẫn có thể tiếp tục ngây ngốc ở giới giải trí, như vậy càng dễ dàng làm nhiệm vụ."

"Nhiệm vụ của chúng tôi đều sẽ được tính điểm, làm nhiều nhiệm vụ thì phần thưởng cũng càng nhiều."

"Cho nên ngoài tiền lương cố định thì muốn thêm nhiều tiền thưởng nữa còn phải dựa vào thực lực của chính mình, đãi ngộ không tệ đâu."

Ý tứ chính là làm nhiều hưởng nhiều, muốn lập công thì ngoài việc hoàn thành nhiệm vụ được giao phó còn phải tự chọn thêm các nhiệm vụ khác để hoàn thành. Vị trí đội trưởng này của hắn chính là dựa vào công trạng mà được thăng lên.

Mấu chốt là trong tương lai nếu bọn họ muốn rời khỏi phòng nghiên cứu thì có thể dựa vào công trạng tính lũy này mà lựa chọn đến công tác ở các phòng công tác đặc thù khác của quân đội, hơn nữa sẽ không cần phải bắt đầu từ vị trí thấp nhất.

Cho nên gia nhập Cục đặc biệt này cũng không phải dễ dàng gì, mỗi người đều phải tự trải qua những bài khảo hạch hết sức phức tạp. Lạc Ninh cũng là vì có năng lực đặc biệt cho nên mặt trên mới có thể phê chuẩn.

"Có điều tất cả những nhiệm vụ của Cục đặc biệt đều không phải chuyện bình thường, rất nguy hiểm."

"Cho nên mặc dù tôi rất muốn cô gia nhập cùng chúng tôi, nhưng cũng muốn nói rõ điểm này trước với cô."

Thái độ của Hàn Liệt rất chân thành.

Sau khi Hàn Trì nói qua về Lạc Ninh với hắn, hắn đã đi điều tra tư liệu về cô, hơn nữa còn tìm các đoạn phim điểm nhấn của chương trình phát sóng trực tiếp mà xem.

Hắn điều tra được trước khi ba của Lạc Ninh mất tích cũng từng là một bậc thầy phong thủy rất lợi hại, trình độ phong thủy huyền thuật mà Lạc Ninh biểu hiện ra trên sóng trực tiếp xác thật không thấp. Bây giờ bọn họ rất cần tuyển dụng những nhân tài có khả năng biếи ŧɦái như vậy.

Sau khi xác nhận bối cảnh gia đình của Lạc Ninh và bản thân cô ấy không có vấn đề gì, đúng lúc hắn có một nhiệm vụ ở Đế Đô cho nên đã nhờ hai người Hàn Trì hẹn Lạc Ninh giúp.

--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--

Lạc Ninh nghe hắn nói xong thì cũng hiểu đại khái về Cục đặc biệt và phương thức công tác. Cô có chút áy náy cười nói: "Thật ngại quá, trước các anh đã có người đứng ra mời tôi rồi."

Hàn Liệt hết sức kinh ngạc: "Ý của cô là đã có người mời cô tới Cục đặc biệt trước rồi hả?"

Hàn Trì và Phù Vân Băng cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn, vậy mà đã có người xuống tay trước bọn họ.

Lạc Ninh gật đầu: "Ừm, hơn nữa anh ta còn cấp cho tôi những đãi ngộ đặc thù nữa."

"Chẳng hạn như vào biên chế chính thức nhưng vẫn được tự do về thời gian và thân phận, không nằm trong sự quản lí của nhóm nào, xem như quan hệ hợp tác."

Mấy chuyện này sớm muộn gì Hàn Liệt cũng sẽ biết, không cần phải giấu giếm.

Hàn Liệt ngẩn người: "Mạo muội hỏi một câu là ai mời cô được không?"

Đãi ngộ như vậy thì chỉ có cục trưởng mới có quyền cấp thôi. Bọn họ dù là nhân viên chính thức nhưng thời gian và thân phận đều không thể tự do, giống như có những nhiệm vụ đột xuất thì mặc kệ là bọn họ đang bận cái gì cũng phải buông xuống mà đi chấp hành. Phục tùng mệnh lệnh chính là chức trách của bọn họ.

Lạc Ninh cũng không giấu giếm: "Là cục trưởng của các anh."

Chỉ cần cô nhận chức ở phòng nghiên cứu đặc biệt thì Hàn Liệt cũng sẽ biết chuyện này.

Trên mặt Hàn Liệt lại lần nữa lộ ra thần sắc kinh ngạc, hắn hoàn toàn không nghĩ tới vị cục trưởng lãnh khốc thấy đầu không thấy đuôi kia sẽ tự mình đi mời Lạc Ninh gia nhập.

"Cô gặp qua cục trưởng của chúng tôi rồi sao?". Hắn không nhịn được hỏi thêm.

Lạc Ninh khó hiểu nhìn hắn một cái: "Đương nhiên!". Chứ chẳng lẽ mời cô qua điện thoại sao?

Hàn Liệt vừa nhìn liền biết Lạc Ninh hiểu lầm ý của câu hỏi: "Không phải, ý của tôi là cô nhìn thấy mặt cục trưởng của chúng tôi luôn rồi hả?"

Trên đầu Lạc Ninh giống như có một đàn quạ bay qua: "Chẳng lẽ các người còn chưa từng thấy qua mặt mũi của cục trưởng mấy người sao?"

Hàn Liệt thật sự gật đầu: "Chưa từng thấy qua."

Mỗi lần cục trưởng xuất hiện đều mang mặt nạ, thanh âm cũng lạnh lùng như băng, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua ai giống cục trưởng. Cho nên hắn rất tò mò: "Cục trưởng của chúng ta trông như thế nào?"

Lạc Ninh lúc này cũng vừa hiểu ra, người ở Cục đặc biệt căn bản cũng không biết Lục đại ảnh đế chính là cục trưởng của bọn họ.

Vậy thì cô cũng không thể nói toạc ra thân phận của Lục Tuân, lắc đầu nói: "Tôi cũng không biết."

"Vậy làm sao cô biết người đó là cục trưởng của chúng ta? Cô không sợ giả mạo sao?"

Hàn Liệt cũng đoán trước là cô ấy sẽ không biết, dù sao thì cục trưởng của bọn họ thân phận thần bí lại đặc thù, làm sao có thể dễ dàng để cho người khác nhìn thấy chân dung.

Lạc Ninh chỉ chỉ chính mình, khẽ cười: "Anh quên nghề tay trái của tôi là gì sao? Tôi đương nhiên nhìn ra được anh ta có phải giả mạo hay không rồi."

"Anh ta còn có thẻ công tác nữa."

Hàn Liệt cảm thấy cũng đúng, sau đó ánh mắt càng thêm bội phục nhìn về phía Lạc Ninh.

"Lạc Ninh cô cũng thật lợi hại, còn có thể khiến cho cục trưởng của chúng ta tự mình xuất mã đi mời, đây chính là chuyện chưa từng có tiền lệ đó."

Cục trưởng của bọn họ trước giờ không quan tâm đến vấn đề nhân sự trong đơn vị, chứ đừng nói tới chuyện mời ai đó gia nhập.

Lạc Ninh đắc ý cười cười: "Là do cục trưởng của các anh tinh mắt."

Hàn Trì cũng phụ họa: "Cũng chứng mình là tôi có tầm nhìn đó."

Sau đó ném cho Hàn Liệt một cái ánh mắt: Xem đi, có thấy người em tìm giỏi cỡ nào chưa?

Hàn Liệt cũng cạn lời, cho dù cậu có tầm nhìn tới đâu thì cũng bị cục trưởng đoạt trước một bước rồi. Cục trưởng chính là cục trưởng!

Hắn cười với Lạc Ninh: "Về sau chúng ta chính là đồng sự, hi vọng có cơ hội cùng nhau làm nhiệm vụ!"

Lạc Ninh cũng cười đáp lại: "Nhất định sẽ có cơ hội đó."

Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện.

Hàn Trì vừa ăn vừa cảm thán: "Nhà hàng này đồ ăn cũng không tệ lắm, nhưng mà so với thức ăn Tiêu Ninh Ninh làm vẫn còn kém hơn một chút". Từ sau khi ăn qua thức ăn do Lạc Ninh làm miệng ăn của hắn càng ngày càng khó tính.

Lạc Ninh bật cười: "Cảm ơn đã đánh giá tốt!"

"Có cơ hội lại mời ba người tới nhà ăn cơm". Cô có ấn rất tốt với ba người Hàn Trì.

Ba người Hàn Trì cũng vui vẻ gật đầu: "Nghe có vẻ hay đó!"

Lúc bữa ăn gần kết thúc, Hàn Liệt đột nhiên nhớ ra gì đó liền nhắc nhở Lạc Ninh: "Gần đây có một thầy pháp xuất hiện ở Đế Đô, bà ta không chỉ muốn trả thù ai đó mà còn điều tra tuổi âm lịch của rất nhiều người, hình như là có người trợ giúp bà ta."

"Trong vòng một năm này, người thường và các thầy phong thủy huyền thuật chết trên tay bà ta không dưới trăm người."

"Thời gian này cô ra ngoài nhớ cẩn thận một chút."

Nhiệm vụ lần này của hắn chính là tìm kiếm và bắt giữ thầy pháp kia.

Lạc Ninh nghe Hàn Liệt nhắc nhở liền giật mình. Cô nhớ rõ kiếp trước thật sự có một thầy pháp thần bí xuất hiện làm cho cả Đế Đô loạn lên. Sở dĩ cô nhớ rõ chuyện này như vậy là vì trong khoảng thời gian cô bị bôi đen, buộc phải rời khỏi chương trình tổng nghệ, cãi vã với Kỷ Tinh Hành, tâm tình và sức khỏe đều không tốt. Sau đó mẹ dẫn theo em trai tới Đế Đô thăm cô. Ai ngờ lúc em trai đi ra ngoài mua sách đã bị một thầy pháp theo dõi. Lúc đó em trai vẫn luôn đeo một cái thẻ bài hộ thân do ba của cô làm, cho nên mới tránh thoát được tà thuật và ý đồ khống chế của đối phương. Nhưng mà vẫn bị đối phương chặn đường, thân thể em trai không tốt cho nên không có cách nào thoát khỏi đối phương, may mắn mà gặp được bộ trưởng của cục đặc biệt* tự thân xuất mã, dẫn theo người thành công chế trụ và bắt giữ thầy pháp kia. Sau đó em trai được người của Cục đặc biệt đưa về nhà, cô và mẹ mới biết được chuyện này, sợ tới mức từ đó không dám để em trai ra ngoài một mình nữa.

(*) : bữa giờ mình dùng cụm từ 'phòng nghiên cứu đặc biệt' vì không tìm thấy thuật ngữ nào thích hợp, hôm nay đã tra được là 'cục đặc biệt' và mỗi quốc gia đều sẽ có những Cục đặc biệt như vậy để giải quyết nhưng chuyện thuộc về phạm trù bí mật quốc gia.

Nhắc tới chuyện như vậy cô mới phát hiện thì ra người năm đó cứu giúp em trai chính là Lục Tuân.

"Có tư liệu về thầy pháp kia không?". Trong mắt Lạc Ninh hiện lên một tia sáng lạnh băng.

Đời trước suýt chút nữa thì em trai đã gặp tai ương, lần này bằng mọi cách cô phải bảo vệ em trai thật tốt, nhưng mà tốt nhất là giải quyết tên phù thủy kia trước. Cũng khiến cho đối phương bớt hại thêm mấy người vô tội.

Hàn Liệt không nghĩ tới Lạc Ninh sẽ hỏi cái này, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, cái này thì tôi không thể gửi cho cô được."

Lạc Ninh còn chưa chính thức trở thành người của Cục đặc biệt, cho nên hắn không thể nào báo cáo tình huống tỉ mỉ của mục tiêu trong nhiệm vụ cho cô biết được. Chỉ sợ tin tức tiết lộ ra ngoài sẽ làm cho đối phương cảnh giác, lập tức chạy trốn. Cũng không phải là hắn không tin tưởng Lạc ninh, nhưng mà đây là vấn đề về nguyên tác, cho dù là Hàn Trì có hỏi hắn cũng sẽ không nói.

Lạc Ninh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Không sao, tôi sẽ cẩn thận."

Lại trò chuyện thêm một lúc, Hàn Trì mới nhắc tới nhiệm vụ của hắn: "Tiểu Ninh Ninh, lần này tới gặp cô ngoài việc giới thiệu cô với anh họ của tôi, còn mang thêm một trọng trách trên người nữa."

Lạc Ninh cười hỏi: "Tới nhờ tôi vẽ bùa sao?"

Ánh mắt Hàn Trì kinh ngạc nhìn cô: "Không hổ là Tiểu Ninh Ninh, vừa nghe liền biết ý đồ của tôi khi đến đây."

"Lúc trước cô vẽ bùa dược và bùa truy tung, hai thứ nay rất có ích cho đặc chiến đội của chúng tôi, cho nên muốn hỏi xem cô có thể cung cấp cho chúng tôi nhiều một chút không? Giá cả hoàn toàn có thể thương lượng."

Hắn dừng lại một chút: "Nguyên vật liệu bên này chúng tôi cũng có thể cung cấp."

Đội trưởng của bọn họ sau khi báo cáo với cấp trên, mặt trên xác định hai loại bùa này Lạc ninh thực sự có thể dùng, sáng nay mới giao nhiệm vụ cho hắn và Phù Vân Băng, yêu cầu bọn họ tới gặp Lạc Ninh để đàm phán mua bùa. Đây cũng là vì bọn họ có ít nhiều giao tình với Lạc Ninh, bằng không còn lâu mới tới phiên bọn họ đi chấp hành nhiệm vụ này.

Lạc Ninh trả lời: "Dược phù thì lâu lâu tôi có thể cung cấp một vài lá cho các anh."

"Ngoài cầm máu giảm sưng còn có thể giải độc, hạ sốt, sơ cứu..."

"Vậy thì tốt quá, tôi biết Tiểu Ninh Ninh là tốt nhất mà!". Hàn Trì kích động nói.

---

Chuyện quan trọng phải nói nhiều lần và in hoa: ĐÂY LÀ SẢNG VĂN quý vị ơi, đọc thấy sảng khoái nên hông quan tâm bàn tay vàng xanh đỏ trắng gì đâu. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK