🌺Dịch : Autumnnolove🌺
CHƯƠNG 262
Lạc Ninh bật cười, cô biết tư duy của họ còn đang dừng lại ở bối cảnh sinh hoạt bình thường. Cô nói: "Đó là sinh hoạt bình thường, nhưng bây giờ chúng ta đang ở trong bối cảnh tận thế! "
"Chúng ta chỉ có thời gian chuẩn bị là 30 phút, xem bản đồ có thể tìm được chỗ đặt đồ vật mình muốn lấy một cách chính xác. Như vậy có thể tiết kiệm được thời gian, sẽ lấy được càng nhiều thứ".
Bặc Hiên cũng mang vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: "Các cậu ấy vẫn còn chưa thể đưa bản thân vào bối cảnh 'tận thế' nữa, cho nên đã xem nhẹ chuyện này."
Bặc Hiên là người xem bản đồ, nhưng cậu ta không tìm kiếm thức ăn trong phòng, mà thu thập chúng ở siêu thị. Đúng như Lạc Ninh vừa nói, khu thực phẩm của siêu thị rất lớn, để tìm được những loại thức ăn mà mình muốn thì phải mất thời gian đi tìm. Lạc Ninh quần áo và đồ dụng vệ sinh cá nhân trong phòng, khi họ đến siêu thị thì lại tốn thêm thời gian để lấy những thứ này. Vì vậy, họ đều dành nhiều thời gian để thu thập tài nguyên hơn Lạc Ninh.
Thấy được vẻ mặt thắc mắc của họ, Bặc Hiên nói: "Người thông minh đều sẽ đi xem bản đồ trước, vả lại...người ta sẽ đặt mình vào tình huống thực tế càng sớm càng tốt"
Cậu ta lại nói: "Nhưng trong số 120 đội dự thi lần này, chắc cũng không có nhiều người thông minh vậy đâu."
Ba người Nhạc Khiếu: "...", họ cảm thấy bản thân đang bị ám chỉ là 'người không thông minh'.
Khu vực bình luận cũng bùng nổ.
[ Thành thật mà nói, nếu là tôi thì tôi cũng chẳng đi xem bản đồ. Phản ứng đầu tiên chính là nhanh chóng lao vào siêu thị và lấy đồ thôi. ]
[ Lầu trên +1. ]
[ Có nghĩa là...chúng ta đều là những đứa trẻ ngốc nghếch sao? ]
[ Hồi nãy ai nói Lạc Ninh xem bản đồ là phí thời gian, cố ý tìm cảm giác tồn tại đâu? Bước ra đây, xem em có đánh chết cái đầu chó của nó không? ]
[ Thì ra, ban đầu Lạc Ninh ở trong phòng thu xếp đồ đạc là vì cô ấy đã lên kế hoạch trước rồi. ]
[ Cũng đúng! Phòng nhỏ như thế, đồ dùng và đồ ăn có thể mang theo, chỉ cần liếc mắt một cái là hoàn toàn có thể nhìn thấy. Nên tận dụng chúng, thật sự sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian. ]
[ Các người có phát hiện ra chi tiết này không? Trong phòng có rất nhiều thực phẩm tiện lợi như bánh quy, mì ăn liền, nước suối,... ]
[ Trong ngăn tủ còn có một chiếc ba lô to, Lạc Ninh đã tận dụng nó. Những thành viên khác khi đến siêu thị phải tìm ba lô trước, tiêu tốn không ít thời gian. ]
[ Hóa ra trước khi bước vào cổng dịch chuyển, người phát đồng hồ đều sẽ nhắc nhở tất cả những người chơi rằng có siêu thị ở lầu một. Vì vậy, thật ra đây là một cái bẫy sao? ]
[ Chắc chắn là bẫy rồi! Cho nên sau khi mọi người đi qua cổng dịch chuyển, hành động đầu tiên chính là chạy nhanh về phía siêu thị, dù sao thì ở siêu thị cũng có đầy đủ đồ dùng. ]
[ Chẳng trách Lạc Ninh lại xuất hiện trên cửa sổ lớn của truyền hình trực tiếp đầu tiên. Thật ra nó mang ý nghĩa là lựa chọn của cô ấy hoàn toàn chính xác, cho nên mới được hệ thống giả lập chọn ra. ]
[ Cho nên mất mặt gì chứ, đều là đám người nào đó tưởng tượng ra rồi chửi rủa. ]
[ Phải nói rằng, càng nghĩ càng cảm thấy ban tổ chức thật đáng sợ! ]
[ Vừa rồi có ông lớn nào đó đã tiến hành thống kê. Người lựa chọn ở lại phòng thu dọn đồ đạc tổng cộng chỉ có ba người, Lạc Ninh chính là một trong số đó. ]
[ Cái này cũng cần thống kê nữa ư? Cửa sổ lớn phát sóng trực tiếp đã luân phiên chiếu tới ba người này mà. ]
[ Cửa sổ lớn còn quay đến những người xem bản đồ, cũng không phải quá nhiều, nhưng vẫn có Lạc Ninh trong đó. ]
[ Cho nên, những hình ảnh xuất hiện trên cửa sổ lớn phát sóng trực tiếp, hẳn là những người chơi mà hệ thống giả lập cho rằng có biểu hiện tốt hoặc lựa chọn đúng. ]
[ Trước đó chẳng phải có một đám người trào phúng, bảo Lạc Ninh làm như thế là lãng phí thời gian, tức giận với cô ấy. Bây giờ tôi muốn phỏng vấn họ một câu, các anh chị cảm thấy thế nào? ]
[ Tôi cảm thấy muốn đội quần. ]
[ Khụ khụ, tự nhiên cảm thấy như bị vả mặt. ]
[ Tôi không mong đợi gì vào biểu hiện của Lạc Ninh, nhưng ai ngờ cô ấy lại khá nổi bật. ]
[ Con gái thì sẽ thường cẩn thận hơn mà. ]
[ Đừng có mang chuyện gái trai ra nói ở đây. 120 đội tuyển thì có 120 thành viên nữ dự thi, nhưng có thể để ý kỹ cả hai chi tiết này thì chỉ có một mình Lạc Ninh thôi. Cảm ơn! ]
[ Có nghĩa là Lạc Ninh đang làm chúng ta nở mày nở mặt đó.... ]
-Editor: Autumnnolove-
Bên kia, Lạc Ninh phân chia số thuốc mà cô thu thập được thành 5 phần và chia đều cho mỗi người.
Bặc Hiên chỉ và lều trại dưới chân Cận Phi Dương và Phàn Dã, "Hai cậu lấy thứ này rất là dư thừa luôn."
Phàn Dã không hiểu ra làm sao, hỏi lại: "Sao lại dư thừa chứ? Buổi tối chúng ta còn phải ngủ mà."
Bặc Hiên nghẹn lời, "Lát nữa chúng ta đã bắt đầu chạy trốn rồi, trông các cậu giống như đến đây đi nghỉ mát vậy. "
Lạc Ninh tiếp lời: "Mấy thứ này...chẳng bao lâu nữa có thể các cậu sẽ vứt chúng đi."
Vác theo lều trại và túi ngủ chạy trốn, chẳng phải rất vướng víu sao.
Bặc Hiên gật đầu đồng ý, "Các cậu lại phí thời gian đi tìm mấy thứ này, lúc đó rốt cuộc các cậu đang nghĩ gì trong đầu thế?"
Hai người Phàn Dã: "...", cảm giác lại bị mắng là ngu ngốc.
Nhạc Khiếu cười nói: "Thôi lỡ lấy rồi, cứ mang theo trước đi. Nói không chừng sẽ có việc dùng đến, không dùng thì ném đi cũng được."
Anh ta nói: "Đúng rồi, đột nhiên tôi nhớ ra một vấn đề."
"Vấn đề gì?", những người khác có chút nghi hoặc.
Nhạc Khiếu cầm bánh mì trong tay phất phất, "Thế giới ảo này đúng ra rất chân thực, nhưng chúng ta là người thật tiến vào nơi này. Thức ăn này cũng là ảo ảnh, ngây ngốc trong thành phố này một tháng, chúng ta có thể chết đói không nhỉ?"
Anh ta nói xong, mọi người nghe cũng rất hợp lý. Thật ra Bặc Hiện cũng có chút ngờ vực. Từ lúc tiến vào nơi này, anh ta thật sự không có cách nào xem nơi này là một không gian thực tế ảo được, bởi vì tất cả đều quá sống động.
Lạc Ninh cười và nói: "Những thứ chúng ta gom được đều là đồ thật."
Đám người Nhạc Khiếu nhìn cô đầy khó hiểu, hỏi: "Thật sự sao?"
Lạc Ninh gật đầu, "Đúng vậy. Cậu nghĩ đến thì ban tổ chức chắc chắn cũng nghĩ đến, sao có thể để chúng ta chết đói được."
"Thật ra muốn kiểm tra là thật hay giả cũng rất đơn giản mà."
"Cậu ăn bánh mì trên tay thử xem, có cảm thấy chắc bụng hay không thì sẽ biết được thức ăn có thật hay không."
"Dù sao thì chúng ta cũng là người thật tiến vào, nhận thức bên ngoài có thể sai do ảnh hưởng của bối cảnh thực tế ảo. Nhưng cậu đói hay không đói, no hay không no, đau hay không đau,...lại đều là phản ứng chân thật."
Nhạc Khiếu chợt hiểu ra, "Đúng vậy, ăn thử thì biết ngay."
Anh ta nói xong, thật sự xé túi bánh mì ra và cắn mấy miếng, "Quả nhiên là thật, cảm giác giống bánh mì mà tôi hay ăn bên ngoài, cũng cảm thấy chắc bụng."
Sau đó anh ta nhìn Lạc Ninh, "Tôi rất tò mò, sao cô biết đây là đồ thật?"
Phàn Dã cũng chen vào hỏi một câu: "Tôi cảm thấy rất khó hiểu. Nếu thức ăn mà chúng ta nhặt được là đồ thật, vậy siêu thị và nơi chúng ta bất ngờ gặp nhau hiện tại là như thế nào?"
Chẳng lẽ cũng là thật sao?
Vậy cũng không đúng!
Trước đó rõ ràng là họ hành động đơn độc, trời đột nhiên tối sầm, đến khi trời sáng, cả đội đã tập hợp lại với nhau rồi.
Lạc Ninh nói: "Nếu tôi đoán không sai, chắc là ban tổ chức đã lên hòn đảo này từ sớm để khai phá và bố trí rồi."
"Rất có khả năng bọn họ đã xây dựng một thành phố ở chỗ này. Thực tế và thực tế ảo chồng lên nhau, có nghĩa là thật giả lẫn lộn. Như thế mới có thể dễ dàng đánh tráo thật và giả."
---
Mình có một tin vui và một tin buồn muốn chia sẻ. Tin buồn là mình tái nhiễm Covid lại rồi, nhà mình cũng nhiễm lại hết. Giờ covid cũng không nguy hiểm lắm, nhưng mà hậu covid mới nguy hiểm á. Mình cảm thấy đầu óc mình mông lung, người hay mệt mỏi và tóc rụng nhiều hơn trước khi bị Covid. Nói chung là người sức khỏe kém sẵn thì sau Covid nó sẽ xuống từ từ luôn, nên hông được chủ quan kể cả khi đã từng nhiễm nha mn.
Tin vui là mình đã chạy deadline xong, mai hoặc mốt mình có thể bão chương cho mọi người.