Sương mù lượn lờ quanh núi, Khang Cốc bê một chiếc ghế nhỏ ngồi ở cửa cung điện, nhìn lên bầu trời tối đen như mực, lấy trong tay áo ra một quả ngồi gặm.
“Đại vương.” Phù Ly xách một chiếc ghế qua đó, ngồi xuống bên cạnh Khang Cốc, “Nửa đêm sương nặng, người ngồi đây làm gì?”
“Nhìn trời.” Khang Cốc chỉ lên bầu trời, “Tại sao con không đi chơi với Trang Khanh?”
“Khi bọn con đi làm, ngày nào cũng ở chung với nhau, có gì để chơi đâu.” Phù Ly vươn tay đặt lên lưng Khang Cốc, “Chú Phong nói muốn dạy anh ấy luyện khí, nên dẫn anh ấy tới điện Thần Hỏa rồi.”
Trong mắt Phù Ly, Trang Khanh là một yêu tu vô cùng có thiên phú, chẳng qua không có trưởng bối chỉ dạy, thiên phú vẫn luôn không có cơ hội thể hiện ra ngoài. Nếu như Trang Khanh giống như cậu, từ nhỏ đã được các trưởng bối trên núi Vụ Ảnh chỉ dạy, nhất định sẽ có tiền đồ hơn cậu.
Trình độ luyện khí của cậu bình thường, luyện đan mới cố gắng được thông qua, vẽ trận phù miễn cưỡng không mất mặt, điều khiển thú bảy điểm thì hiểu sáu, dốt đặc cán mai.
“Tiểu Trang đích thực là có thiên phú.” Khang Cốc ấn tượng vô cùng tốt với Trang Khanh, lại cảm thấy Phù Ly có vài phần tình cảm nam nữ với anh nên càng vui lòng khen anh thêm vài câu, làm cho Phù Ly vui vẻ, “Sau này con có dự tính gì?”
“Dự tính gì?” Phù Ly nghĩ ngợi, “Đầu tiên con muốn thi lấy giấy chứng nhận học vị của nhân giới, có cơ hội, con sẽ thi làm công chức.”
“Con muốn làm quan ở nhân gian?” Khang Cốc không ngờ rằng, đứa trẻ nhà mình còn có suy nghĩ này.
“Trừ những thứ này ra, tạm thời con cũng không biết có thể làm gì?” Phù Ly kể về nội dung của những tin thời sự mà cậu nghe được khi tỉnh lại, còn có những chuyện thú vị xảy ra sau khi gia nhập ban quản lý, “Con muốn giúp thú cưng kia, nhìn thấy dáng vẻ phồn hoa của nhân gian.”
“Con người tên Bá Liêm ấy?” Khang Cốc vẫn còn nhớ rõ con người tên Bá Liêm kia, vì trên người anh ta có công đức mười đời lương thiện cùng với tử khí của đế vương, sau khi Tiểu Ly cứu mạng người đó, số mệnh đã xảy ra biến đổi.
Mười đời lương thiện, ba kiếp đế vương, con người có mệnh như thế này, nếu như không ở nhân gian chờ đợi phong thánh vị, bây giờ chuyển thế làm người, cũng tuyệt đối là người đức cao vọng trọng. Đáng tiếc người có mệnh cách như thế này thực sự quá đặc biệt, hắn không thể tính ra sự quỹ đạo vận mệnh của Bá Liêm.
“Vâng.” Phù Ly gật đầu, “Anh ấy kể cho con nghe rất nhiều chuyện ở nhân gian, tuy rằng nhân gian bây giờ không còn giống như anh ấy kể, nhưng cũng rất thú vị.”
“Đã bao nhiêu năm rồi, không ngờ con vẫn còn nhớ tới hắn.” Trong trí nhớ của Khang Cốc, Bá Liêm là một nam tử quý tộc vô cùng tài hoa, sau khi tới núi Vụ Ảnh, cũng không vì bọn họ là yêu tu mà thất lễ, sau khi nhìn thấy núi vàng bạc châu báu cũng không sinh ra tham lam.
Phong độ nhẹ nhàng, dáng vẻ phi phàm, đây chính là đánh giá của Khang Cốc với Bá Liêm.
Chỉ tiếc rằng thọ mệnh của con người ngắn ngủi, hoặc là trời đã định mệnh cách, sau khi Bá Liêm ở lại núi Vụ Ảnh mấy năm, thân thể đột nhiên trở nên suy yếu, dùng thuốc cũng không có hiệu quả. Sau khi Bá Liêm chết, Tiểu Ly buồn bã rơi vào giấc ngủ say.
Bây giờ nhớ lại chuyện năm đó, Khang Cốc vô cùng vui mừng vì năm đó Phù Ly ngủ say, nếu như bị Thiên Đạo trừng phạt như bọn họ, bị phong ấn tại các phương đất trời, ngày ngày chịu trừng phạt, muốn ngủ mà không thể ngủ, như vậy sẽ đau đớn tới mức nào?
“Con là một chủ nhân thật tốt.” Phù Ly nói về chuyện trong khi làm việc gặp được con chó yêu kia, “Đối với chó mà nói, chủ nhân con người có thể đối xử tử tế với nó, khi nó chết cũng không quên nó, nó sẽ rất vui vẻ, thú cưng kia của con, có lẽ cũng nghĩ như vậy.”
“Tiểu Ly, con người và chó không giống nhau.” Khang Cốc là một thụy thú lòng dạ khoan dung, nhưng cho dù như vậy, trong lòng hắn, con người cũng là một loài sinh vật phức tạp hơn nhiều so với các động vật khác.
“Con biết.” Phù Ly rất nghiêm túc gật đầu, “Nhưng con là một chủ nhân tốt.”
Khang Cốc dường như đã hiểu rõ ý của Phù Ly, cười nói: “Trải qua cửu tâm kiếp, làm việc cũng thành thục hơn trước đây nhiều.”
Phù Ly nghe vậy chỉ cười, thoạt nhìn chững chạc hơn hai nghìn năm trước, chẳng qua trong khóe mắt còn mang theo vài phần trẻ con.
“Mấy năm nay, con có từng nghĩ tới chuyện tìm hắn không?” Khang Cốc thuận miệng cười trêu chọc, “Có lẽ có hắn rồi, con càng thêm hiểu biết về thế gian này.”
“Đầu thai làm người, chuyện cũ như mây khói, con tìm anh ấy làm gì?” Phù Ly khó hiểu, “Thứ con nuôi là thú cưng năm ấy, Bá Liêm năm ấy, người chuyển thế ai, có được thứ gì, cũng không liên quan gì tới con cả?”
Có đôi khi Khang Cốc nghĩ, Phù Ly có loại suy nghĩ này, rốt cuộc là không hiểu tình, hay là trong lòng đã hiểu rõ, nhìn thấy sinh tử luân hồi cùng với chân lý của tình cảm?
“Huống hồ, nếu như con có gì không hiểu, còn có Trang Tiểu Long có thể dạy con.” Phù Ly quơ quơ đầu, “Chuyện đã qua không thể theo đuổi, phải trân trọng thứ trước mắt.”
“Con nói đúng, chuyện đã qua không thể theo đuổi, không bằng trân trọng thứ trước mắt.” Khang Cốc cười lớn ra tiếng, “Người tu hành, vốn nên như thế. Gặp được Bá Liêm, là may mắn của con. Hôm nay quen biết với Trang Khanh cũng là may mắn của con.” Khang Cốc ngẩng đầu nhìn trời, “Thiên Đạo vừa vô tình lại vừa hữu tình, vạn vật luôn có một cơ hội sống.”
Phù Ly không hiểu tại sao đề tài lại kéo tới con đường sống, cho rằng Khang Cốc đang cảm khái những gì đã trải qua, cũng gật đầu nói: “Đại vương nói đúng.”
“Trang Khanh là một yêu quái không tồi, con lớn hơn hắn hai nghìn tuổi, đừng phụ lòng nó.” Khang Cốc vuốt ve đỉnh đầu Phù Ly, “Yêu quái ở núi Vụ Ảnh chúng ta, đi phải thẳng, ngồi phải nghiêm, không thể chân trong chân ngoài, làm những chuyện không trung thành với tình cảm.”
Lời này tựa như có chỗ nào không thích hợp, Phù Ly cảm thấy Cương Liệp đại vương có lẽ đã hiểu lầm gì đó.
“Phù Ly.” Trang Khanh đứng bên cạnh cánh cửa chạm trổ, dáng ngưới cao thẳng đứng dưới ánh sáng dạ minh châu lại thêm vài phần dịu dàng, lại bớt đi vài phần lạnh lùng của ngày thường.
Nghe thấy giọng Trang Khanh, Phù Ly phản xạ có điều kiện quay đầu lại: “Hả?”
Cậu cúi đầu nhìn giờ, đã tới thời gian đi ngủ ngày thường, cậu nói với Khang Cốc: “Đại vương, thời gian không còn sớm nữa, con phải đi ngủ rồi. Sáng ngày mai con muốn cùng chuẩn bị đồ ăn với Trang Tiểu Long, lúc đó nhất định sẽ làm cho hai người một bàn đồ ăn lớn.”
“Được, được, được.” Khang Cốc đương nhiên không ý kiến, cười ôn hòa, “Vậy hai đứa mau đi ngủ đi.”
Bước chân Phù Ly hơi dừng lại, lời này nghe càng không thích hợp.
Trang Khanh đứng tại chỗ đợi Phù Ly, cho tới khi Phù Ly đứng trước mặt anh, anh mới tiếp tục đi về phía trước: “Luyện khí rất thú vị.”
“Ừ, Đại vương và Phong thúc đều nói anh là một hậu bối có thiên phú.” Phù Ly đi bên cạnh Trang Khanh, lấy từ trong túi Càn Khôn ra một chiếc đèn lưu ly cầm tay, ngọc lưu ly trong suốt như nước, bên trong còn có một viên dạ minh châu vô cùng lớn, chiếu sáng con đường dưới chân, cũng chiếu sáng mây mù bên trong cung điện.
Đưa Trang Khanh tới trước cửa, Trang Khanh bước lên bậc cửa, Phù Ly đứng bên ngoài, Trang Khanh quay lại nhìn cậu, không đóng cửa phòng.
Dưới ánh sáng dạ minh châu, đôi mắt Trang Khanh rất sáng, sáng giống như những ngôi sao mà Phù Ly nhìn thấy ở trên núi Vụ ảnh, đẹp vô cùng. Phù Ly đột nhiên nghĩ, nếu như kết làm đạo lữ với Trang Tiểu Long, hình như….hình như cũng rất được?
“Cậu sao thế?”
Một bàn tay hơi thô ráp đặt lên trán cậu, lòng bàn tay không mềm như Trục Nguyệt nhưng lại mang theo ấm áp.
“Không nóng, sao mắt lại đỏ lên thế kia?” Trang Khanh một chân đứng bên trong, một chân đứng bên ngoài, gần Phù Ly trong gang tấc.
Phù Ly sờ sờ cái trán bị tay Trang Khanh chạm vào, Phù Ly ngẩng đầu nhìn Trang Khanh: “Trang Tiểu Long, tôi có một chuyện muốn hỏi anh.”
Khóe miệng Trang Khanh hơi hạ xuống, ánh mắt vẫn sáng rực rỡ như sao: “Chuyện gì?”
“Nếu như anh không sinh sản cùng rồng cái, có phải tộc Kim Long sẽ bị diệt sạch?”
“Tộc Kim Long vốn đã bị tuyệt chủng rồi, tôi chỉ là nửa người nửa rồng.” Trang Khanh nhíu mày, “Cho nên cậu lo lắng có hơi muộn.”
“Tôi hiểu rồi.” Phù Ly im lặng suy nghĩ một lát, “Chủng tộc của tôi, cũng chỉ có mỗi mình tôi, cũng coi như là tộc tuyệt chủng.”
Trang Khanh muốn hỏi câu này của cậu có ý gì, kết quả Phù Ly xoay người đi mất, hơn nữa vẻ mặt cũng ngưng trọng.
“Con yêu quái ngốc này tại sao lại đột nhiên nghĩ tới vấn đề sinh sản của chủng tộc nhỉ?” Trang Khanh đóng cửa, trong lòng trăm mối ngổn ngang, lẽ nào Khang Cốc tiền bối đã nói gì đó với Phù Ly, làm cho cậu muốn có con nối dõi?
Một nam yêu không thể sinh con, cùng với một nam yêu muốn có con nối dõi, rốt cuộc là làm thế nào mới có thể ở bên nhau?
Trang Khanh ngồi trên giường ngọc, anh không rảnh nhìn những vật trong phòng vô giá thế nào, tường bằng ngọc bích xa xỉ bao nhiêu, trong đầu anh chỉ có mỗi chuyện Phù Ly muốn có con nối dõi.
Anh cho rằng đợi khi Phù Ly thông suốt rồi, mọi chuyện sẽ tốt cả, nhưng anh lại không hề nghĩ tới, nếu như Phù Ly thông suốt, lại thích một nữ yêu khác thì phải làm sao?
Im lặng chúc cậu hạnh phúc, sau đó chôn sâu phần tình cảm này trong lòng?
Im lặng chúc phúc cái con khỉ.
Trang Khanh vẻ mặt lạnh lùng đấm ván giường, không thể chúc phúc, cả đời này cũng không thể.
Lúc này ở trên một diễn đàn nào đó, bài post của cư dân mạng “Con thỏ uy vũ hùng tráng” trở nên hot.
Ban đầu, bài post này vì chủ thớt là nam, lại được một người đàn ông yêu thầm, dẫn tới không ít sự chú ý của những cư dân mạng hóng chuyện. Sau này chủ thớt còn nói cái gì mà tặng biệt thự, tặng châu báu, làm cho mọi người nghi ngờ chủ thớt cố ý bịa ra chuyên này, lừa mọi người cho vui, cho nên dẫn tới rất nhiều cư dân mạng vào châm chọc. Nhất là khi mọi người phát hiện, sau khi bọn họ vạch trần chủ thớt là lừa đảo, chủ thớt chưa từng xuất hiện thêm lần nào, vì thế bọn họ càng thêm khẳng định bài post này chỉ là bịa đặt.
Anh trai của Tiểu Cường là Đại Cường: Tôi nói một câu này, kết hợp xem bài post này với bài post đang hot bên cạnh, có thể càng thêm hay ho. Chưa biết chừng, chủ thớt không lừa người, cậu ấy chỉ quá nhiều tiền mà thôi.
Cư dân mạng này vừa nói ra lời kia, làm cho vô số người cười nhạo, cũng có người nói tài khoản này là clone của chủ thớt, đương nhiên cũng có rất nhiều cư dân mạng nhàn rỗi, thật sự chạy sang bên cạnh ngó bài post “Đôi ba chuyện của chủ tịch Trang và trợ lý nhỏ”.
Không xem không biết, vừa xem đã giật mình, rất nhiều chi tiết bên trong, quả thực trùng hợp tới đáng sợ.
Con thỏ uy vũ hùng tráng nói rằng bạn tốt mua áo mưa ở siêu thị, trong bài post kia cũng thực sự có nhắc tới việc chủ tịch Trang và trợ lý nhỏ cùng nhau dạo siêu thị còn mua áo mưa.
Con thỏ uy vũ hùng tráng nói quà giá trị nhất mà bạn tốt tặng cho cậu là một căn biệt thự, trong bài post kia cũng nhắc tới, chủ tịch Trang tặng trợ lý nhỏ một căn biệt thự giá trị mấy nghìn vạn.
Còn có chuyện cùng nhau đi làm, còn bị rất nhiều người cho rằng là một đôi, vân vân, rất nhiều chi tiết đều phù hợp với bài post bên cạnh. Cư dân mạng im lặng, bọn họ lật lại những bình luận mình mắng chủ thớt lúc trước, lặng lẽ trình xin xóa bình luận với admin.
Nếu như chỉ là trùng hợp còn may, lỡ như chủ thớt này thực sự là trợ lý nhỏ của chủ tịch Trang, vậy quả thực không dám nghĩ….
Đám đám mây: Cho nên chủ tịch Trang và trợ lý nhỏ còn chưa ở bên nhau, chủ tịch Trang chỉ một mình yêu thầm thôi sao?
Cua ăn không ngon: Quỳ xuống cầu chủ thớt quay lại nhìn một cái, những lời bên trên chúng tôi chỉ đùa thôi, cậu và bạn cậu là trời sinh một đôi, đất sinh một cặp, hai người mau ở bên nhau đi.
Củ khoai tây: Có tiền thật tốt, tôi cũng muốn bạn trai tùy ý tặng tôi một căn biệt thự, tôi tùy ý tặng anh ấy một túi đá quý.
Cá biết bay sao: Có tiền thật tốt +1
Bố (1) nói lung tung: Các anh em lầu trên đã từng mắng chủ thớt, về nhà ăn đồ ngon một chút, nếu như chủ tịch Trang biết được mấy người mắng trợ lý nhỏ trên mạng như vậy, mấy người tự nghĩ tới hậu quả đi.
Cư dân mạng từng mắng người: “….”
Phù Ly nằm trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được, mở điện thoại ra xem bài post, phát hiện đằng sau bài post của mình xuất hiện một ký hiệu ngọn lửa cháy, điều này chứng minh bài post của cậu hot rồi.
“Tinh thần của những con người này thật tốt, mắng người còn mắng tới nỗi nóng cả bài post.” Phù Ly mở bài post ra, phát hiện đằng trước đúng là mắng cậu, nhưng đằng sau đã thay đổi, một câu lại một câu kiểu như “Trợ lý nhỏ chúng tôi sai rồi”, “Trợ lý nhỏ, quỳ xuống cầu cậu và chủ tịch Trang ở bên nhau đi”.
Đám đám mây: Chủ thớt, nếu như cậu đúng là trợ lý nhỏ, xin cậu nhất định phải tin, chủ tịch Trang thật sự yêu cậu. Ngôn ngữ hành động có thể lừa người, nhưng đôi mắt lại không biết nói dối, trong mắt của chủ tịch Trang đều là cậu. [Ảnh] [Ảnh]
Cư dân mạng tên “Đám đám mây” này liên tiếp gửi mấy tấm ảnh, có cả ảnh tĩnh và ảnh động, nhưng trong mỗi tấm ảnh, đôi mắt Trang Khanh đều nhìn về phía cậu.
Nhất là tấm ảnh động kia, cậu vươn tay đeo tai gấu trúc cho Trang Khanh, dáng vẻ Trang Khanh bất đắc dĩ nhìn cậu, giống như đang dung túng một đứa trẻ không hiểu lí lẽ, dịu dàng tới mức làm người ta lún sâu vào.
Những thứ đó trước đây Phù Ly chưa bao giờ chú ý tới, nhưng sau khi bị những cư dân mạng này đăng lên, bản thân Phù Ly cũng sắp tin rằng Trang Khanh thực sự thích cậu rồi.
Ngày ba mươi tháng Chạp, là ngày cuối cùng của năm thỏ, Phù Ly đẩy cửa ra, ló đầu ra nhìn, bên ngoài trắng xóa, trời lại có tuyết rơi.
“Mặc quần áo cẩn thận rồi ra đây ăn cơm.” Đầu cậu bị gõ một cái.
Phù Ly ôm đầu vừa bị gõ, nhìn Trang Khanh đẹp trai có tinh thần, lời trong lòng đột nhiên tuôn ra miệng: “Trang Tiểu Long, có phải anh….”
“Cậu đừng tìm nữ yêu sinh con nữa.” Trang Khanh đột nhiên dựa vào rất gần, “Hống là trời sinh đất dưỡng, cho dù cậu có ở bên nữ yêu kia, đứa trẻ sinh ra cũng sẽ không thể là Hống.”
Phù Ly mở to mắt, nhìn khuôn mặt Trang Khanh, con thỏ trong tim lại nhảy tới nhảy lui.
Dường như cậu đã học được cách thưởng thức khuôn mặt đẹp của con người.
Tác giả có lời muốn nói:
Cả thế giới đều muốn chúng ta ở bên nhau, cậu còn do dự điều gì nữa?
~~~~~~~~~~~~
(1): Bố này là chữ Bố của họ Bố nhé.