"Anh Phù mặc bộ quần áo này thật đẹp trai." Sở Dư liếc nhìn Trang Khanh đứng ở bên ngoài, lại bổ sung thêm một câu: "Không hổ là quần áo mà lão đại đi chọn cùng anh, có mắt nhìn."
Phù Ly vuốt vuốt mặt vải tây trang, cười híp mắt gật đầu: "Ừ."
Sở Dư lại nhìn bên ngoài, lão đại đã quay về văn phòng rồi, cậu thở phào một hơi dài. Cúi đầu nhìn quần áo trên người Phù Ly, muốn nói vài câu, lại cảm thấy mình không nên nhiều lời như vậy, cuối cùng lại nuốt về.
Phái Thanh Tiêu xây dựng trên đỉnh một ngọn núi, bởi vì trên núi hàng năm mây mù lượn lờ, hơn nữa bên ngoài bao phủ một tầng kết giới, cho nên người bình thường sẽ không thể phát hiện ra trên đỉnh núi có một tòa kiến trúc theo phong cách cổ xưa.
Thỉnh thoảng có kẻ thù xâm nhập, phá vỡ kết giới, làm người bình thường phát hiện tòa nhà được xây dựng trên đỉnh núi, bộ phân liên quan sẽ đều dùng hiện tượng "ảo ảnh" vô cùng khoa học để giải thích hiện trường. Được giáo dục khoa học nhiều năm trời, mọi người nhìn thấy những tình huống như thế, việc đầu tiên làm chính là chụp lại cảnh kỳ lạ này, thật sự không có mấy người cảm thấy được đây chính là nơi ở của tu tiên giả.
Ngẫu nhiên có một vài người nghĩ như vậy, người khác cũng sẽ nói với bọn họ, đó chỉ là ảo ảnh mà thôi, trên đời này lấy đâu ra thần tiên, uốn nắn lại tư tưởng của bọn họ.
Vẫn là câu nói kia, phải duy trì cách nhìn theo chiều hướng phát triển khoa học, duy trì con đường khoa học không thể lung lay.
Là môn phái lớn tở tu chân giới, tới tham dự tiệc mừng thọ của Chưởng môn phái Thanh Tiêu, những nhân tu yêu tu có tiếng ở tu chân giới đều chuẩn bị trước một phần quà mang tới. Ngay cả tộc Thanh Long gần đây không dám ra ngoài, cũng phái sứ thần mang quà tới cửa.
Trên đại điện khách khứa tụ tập rất đông, không tính nhân tu hay là yêu tu, có thể ngồi ở đây đều là những nhân vật có mặt mũi ở tu chân giới, cho nên không có ai ở nơi này nói ra những điều không nên nói. Những năm gần đây long tộc yêu khẩu thưa thớt, nhưng trừ tộc Thanh Long và tộc Kim Long, tất cả đều tự mình phái tộc nhân tới.
Tộc Thanh Long là không dám tới, sợ lại gặp phải Phù Ly hay Côn Bằng, lại bị hành hung trước mặt đông khách khứa như thế, vậy tộc Thanh Long của bọn họ coi như chẳng còn mặt mũi nào nữa. Cho nên bọn họ dứt khoát chuẩn bị lễ trọng, không hề lộ diện. Còn về tộc Kim Long.......cả tu chân giới đều biết, tộc Kim Long đã bị diệt sạch rồi, Kim Long duy nhất còn lại lại là người nửa người nửa rồng, trước giờ chưa từng tham gia các loại tiệc tùng.
Có tu chân giả phát hiện, tiệc mừng thọ năm nay làm vô cùng long trọng, còn long trọng hơn vài phần so với tiệc mừng thọ Triệu Tu tròn một trăm tuổi. Trà, hoa quả, bánh ngọt, toàn bộ đều là thượng phẩm mua từ phái Điền Viên, nước trà chính là sơn tuyền thiên nhiên, không lẫn một chút nước từ hệ thống cung cấp nước.
Chưởng môn các môn phái khác trong lòng âm thầm ghen tị, mấy năm nay Thanh Tiêu phái càng ngày càng thành công, đệ tử có thiên phú tu hành, ở phương diện luyện đan luyện khí cũng rất có thành quả. Thị trường đan dược của cả tu chân giới đều bị phái Thanh Tiêu chiếm một phần ba, còn lại hai phần ba, dường như đều bị phái luyện đan chiếm sạch.
Luyện khí càng là phần chính của phái Thanh Tiêu, thực sự là nghề nghiệp mang lại món lời lớn.
Thế đạo như hiện nay, không có tiền quả thực là nửa bước cũng khó đi.
"Mời trưởng lão phái Vãn Nguyệt vào trong."
Nghe thấy tiếng chào hỏi, chưởng môn các phái nhỏ liên tục thở dài trong lòng, lại tới một môn phái có tiền. Nếu như nói phái Thanh Tiêu kiếm không ít tiền ở tu chân giới, vậy thì phái Vãn Nguyệt cũng là môn phái được xếp hạng hai về việc am hiểu kiếm tiền ở nhân giới.
Xếp thứ nhất chính là ban quản lý tu chân giới, không ai dám tranh phong cùng.
Trưởng lão của phái Vãn Nguyệt Vương Thúy Hoa vừa vào cửa chưa nói gì chỉ cười trước, sau khi chào hỏi với mọi người, bà mới ngồi xuống vị trí mà phái Thanh Tiêu đã sắp xếp cho bà. Chỗ ngồi của bà ở bên cạnh trưởng lão phái Điền Viên, hai người là bạn mạt chược, ghé vào nhau buôn chuyện.
"Người trẻ tuổi bây giờ thật thiếu kiên nhẫn, ở trên mạng tùy tùy tiện tiện nói mạnh miệng như thế, cũng không sợ không xuống được." Hai người buôn chuyện liền nói tới chuyện ồn ào trên diễn đàn, trưởng lão phái Điền Viên nói, "Tiệc mừng thọ thế này mà những vãn bối kia cũng không khắc chế một chút, cãi nhau quá không đẹp mắt, ai cũng chẳng vẻ vang gì."
"Lỡ như Trang Khanh Long Quân thật sự tới thì sao?" Vương Thúy Hoa thuận miệng nói một câu, rõ ràng bà cũng không coi như là thật. Gần đây tâm tình bà rất tốt, mỗi ngày đánh bài đều rất thuận, nhắm mắt đánh bài cũng có thể được "tự mạc thanh nhất sắc".
"Không thể nào............"
"Trang Khanh Long Quân và Phù Ly tu sĩ tới rồi." Bên ngoài có một người hét lên câu này.
"Thực sự khó có thể tin được." Trưởng lão phái điền viên có chút thất thố đứng dậy, nhìn về phía cửa. Kỳ thực không chỉ có ông, rất nhiều tu chân giả ở hiện trường đều tò mò nhìn về phía bên ngoài, cả đại điện vô cùng yên tĩnh.
Trưởng lão phái Thanh Tiêu cười sáng lạn như hoa cúc, bước lên tiếp đón.
"Long Quân, Phù tu sĩ, mời ngồi." Trưởng lão hành lễ với hai người, Trang Khanh và Phù Ly cũng trả lễ, đưa hộp quà tặng đã chuẩn bị trước cho vị trưởng lão này.
"Chúc Triệu chưởng môn sinh nhật vui vẻ, chúc tu vi của ông ấy nâng cao một bước."
"Xin nhận lời chúc của hai vị, mời đi bên này." Trưởng lão dẫn Trang Khanh và Phù Ly tới chỗ ngồi ở bàn khách quý, ngồi cùng bàn đều là những yêu tu có tu vi từ ba nghìn năm trở lên, cùng với năm con rồng bản thể có màu sắc khác nhau.
Cùng là long tộc, năm con rồng này nhìn thấy Trang Khanh đáng lẽ ra phải có mấy phần thân thiết mới đúng, nhưng Phù Ly lại phát hiện vẻ mặt của bọn họ có chút kỳ lạ, mà Trang Khanh cũng lười nhìn bọn họ thêm một lần, chỉ cúi đầu uống trà.
Sứ thần của tộc Thanh Long ngồi bên cạnh Lam Long, sau khi nhìn thấy Phù Ly, bàn tay bưng chén trà không ngừng run rẩy, bởi vì bầu không khí xung quanh bàn này im lặng có chút kỳ dị, cho nên yêu quái cả bàn đều có thể nghe được tiếng nắp trà và tiếng tách trà chạm vào nhau kêu lách tách.
Phù Ly khó hiểu nhìn con rùa lông xanh này một cái, tần số dao động của tay rùa lông xanh tăng mạnh, tách trà trên tay rơi xuống mặt đất, vỡ tan tành.
Con mắt không lớn của rùa lông xanh khi biến thành hình người hoảng sợ nhìn Phù Ly, dường như sợ hãi Phù Ly một ngụm nuốt luôn hắn.
Phù Ly quay đầu qua, nói nhỏ bên tai Trang Khanh: "Đều là rùa nhưng Hoàng Hầu và Lâm Quy ở phòng chúng ta còn có tiền đồ hơn là con rùa này."
"Từ dưới đáy biển lên, chưa từng trải thế giới bên ngoài, đừng chấp nhặt với người kém hiểu biết." Trang Khanh lấy một đĩa bánh ngọt tới trước mặt Phù Ly, "Không cần để ý tới bọn họ, ăn cơm xong rồi đi."
Tuy rằng nhìn thấy mấy con rồng quanh bàn này không mấy thuận mắt, nhưng đã tặng quà rồi, sao có thể không ăn cơm mà đi được?
Những yêu quái khác dường như nhận thấy dòng chảy ngầm giữa những con rồng này đang bắt đầu khởi động, cũng không nói lời nào, cúi đầu cắn hạt dưa uống trà. Ngẫu nhiên còn trao đổi với nhau ánh mắt xem chuyện vui. Trước đây không biết, thì ra quan hệ của trưởng ban Trang với những người thuộc long tộc này hình như rất bình thường, còn không vui lòng chào hỏi với nhau, người không biết còn cho rằng bọn họ có ngăn cách chủng tộc.
Nếu không phải vì sợ rước lấy phiền phức, thậm chí mấy yêu tu này còn muốn rút điện thoại ra, lên diễn đàn tu chân giới đưa chuyện.
Còn có chuyện gì thú vị hơn chuyện cười của long tộc?
Không có!
Trương Kha vội vàng trước sau tiếp đón khách, cho tới khi trời đã tối đen mới có thời gian uống một ngụm nước, quay đầu lại hỏi đệ tử khác: "Lão đại của chúng ta và anh Phù có tới không?"
"Long Quân và anh Phù Ly đều tới rồi, đại trưởng lão đích thân ra nghênh tiếp bọn họ."
Trương Kha gật đầu, vậy cũng tương đối thích hợp, hôm nay lão đại có thể tới phái Thanh Tiêu, thực sự đã cho môn phái của bọn họ thể diện rất lớn. Đây là lần đầu tiên lão đại công khai tham gia thọ yến của chưởng môn một một phái, đủ để cho bọn họ chém gió rất nhiều ngày.
"Vậy sắp xếp bọn họ ngồi bàn nào?" Trương Kha lắm mồm hỏi thêm một câu.
"Nhị trưởng lão nói, Trang Khanh Long Quân bình thường không tham gia yến tiệc bao giờ, trưởng lão lo Long Quân ngồi cùng với người khác không thoải mái, cho nên đặc biệt để anh ấy ngồi với các Long Quân khác, cũng có thể tùy ý hơn một chút."
Để lão đại ngồi chung với long tộc khác, như vậy còn có thể tùy ý nổi sao? Người bên ngoài không biết, nhưng nội bộ ban quản lý bọn họ còn không rõ sao, lão đại cùng với những long tộc kia quan hệ không hề tốt. Nhưng những việc này đều là việc riêng tư của lão đại, cậu cũng không thể nói cho người trong phái, chỉ có thể nuốt sự lo lắng trong lòng xuống, chạy tới trước xem không khí của bàn Long Quân kia.
Lúc này bộ phận tuyên truyền quảng cáo của phái Thanh Tiêu đã tiêu một số tiền lớn, mua một trang báo trên diễn đàn tu chân giới, viết một danh sách cảm tạ thật dài, để biểu đạt sự cảm ơn sâu sắc của mình, tên của Trang Khanh rõ ràng được xếp hàng đầu.
Quần chúng ăn dưa nhìn được danh sách cảm ơn này, toàn thể ồ lên.
Không ngờ rằng trưởng ban Trang lại thực sự tới?
Trang Khanh Long Quân trên danh sách cảm ơn, không thể nào là cùng tên cùng họ đấy chứ?
Đạo hữu ăn dưa A: Vậy đạo hữu muốn ăn điện thoại đâu rồi? Điện thoại quả lê đời mới nhất đã mua được chưa?
Đạo hữu ăn dưa B: Ăn điện thoại quả lê chính là ăn tiền, ăn điện thoại Nhị Tinh 8, chính là muốn mạng. Đạo hữu, chú nên tới phái luyện đan mua chút thuốc cấp cứu hay gì đó, có lẽ có thể giữ lại cho chú một mạng.
Đạo hữu ăn dưa C: Cho nên vấn đề tới rồi, rốt cuộc khi nào ăn điện thoại.
Đệ tử gây chuyện: Ăn di động cái rắm, phái Thanh Tiêu nói trưởng ban Trang tới thì tới thật, không có video không thể tin.
Một đệ tử phái Thanh Tiêu nào đó: Ha ha.
Thọ yến chính thức khai tiệc, chưởng môn phái Thanh Tiêu tuy rằng đã một trăm năm mươi tuổi nhưng nhìn dáng vẻ vẫn là một người trung niên rất có tinh thần, đầu tiên ông nói cảm ơn khách quý, uống một chén rượu xuống, không khí hiện trường bắt đầu trở nên nóng hơn, nơi duy nhất an tĩnh, trừ nâng ly lên thì không nói thêm gì khác chính là bàn có Long Quân ngồi.
Xích Long mấy lần muốn nói chuyện, nhưng thấy dáng vẻ Trang Khanh không thèm nhìn bọn họ lấy một cái, chỉ đành gãi đầu cúi xuống uống rượu. Chẳng qua hắn không phải là người có tính cách ngồi yên, người quanh bàn không nói lời nào, làm cho hắn một lát lại nghịch ly rượu, một lát lại sờ hoa văn trên bát.
Phù Ly đột nhiên cười ra tiếng, ánh măt mọi người trên bàn đều đổ dồn về phía cậu. Trong không khí vô cùng yên lặng, ai có hành động khác thường chính là cọng rơm cứu vớt mọi người ra khỏi xấu hổ cùng nhàm chán.
"Cười gì?" Trang Khanh cầm ly rượu trước mặt Phù Ly đi, thay bằng nước trái cây.
Bởi vì anh không muốn chăm sóc một con thỏ say rượu lần nữa.
Phù Ly nói nhỏ bên tai Trang Khanh: "Con rồng ngồi đối diện với tôi, giống như anh, vẫn là một con rồng chưa thành niên."
Trang Khanh vuốt vuốt bên tai mà Phù Ly dựa vào gần, khóe miệng hạ thấp xuống một chút: "Ồ."
"Chẳng qua tuy nhìn cậu ta cũng tầm tuổi anh, nhưng không chín chắn chững chạc như anh, xem ra được người trong nhà tương đối cưng chiều." Phù Ly nhìn Xích Long, lại nhìn Trang Khanh, "Nhưng mà anh dễ thương hơn nhiều."
Rồng của mình, luôn phải dễ thương hơn rồng nhà người khác, làm người hay làm yêu đều thế, dối lòng là bản chất rồi.
"Dễ thương không phải là một từ hay." Biểu tình Trang Khanh lạnh nhạt, chỉ có khóe miệng khẽ nhếch lên khó nhận thấy mới tiết lộ cảm xúc của anh lúc này.
"Tiểu Trang vẫn giống như năm đó, không thích nói chuyện." Tử Long vẻ mặt kiêu ngạo, đột nhiên mở miệng ra nói, nhưng không biết có phải vì Phù Ly cảm nhận nhầm hay không, cậu cảm thấy trong ngữ khí của đối phương mang theo vài phần ưu việt khó nhận ra.
Sau khi có cảm giác này, Phù Ly càng không nhịn được nhíu mày.
Tác giả có lời muốn nói:
Rùa lông xanh: Toàn, toàn thân tôi đều là vỏ cứng, không ngon!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hôm qua mình bị nhầm, Tam Tinh mới là Samsung. Nhị Tinh với điện thoại quả lê chắc tác giả dựa vào Samsung với Iphone.