“Không được rút lại.” Lộ Tinh Lâm giữ chặt cô trong vòng tay, “Đã đồng ý rồi thì không được hối hận. Từ bây giờ, em phải có tính tự giác làm người yêu của anh.”
Dư Lạc: “……”
Cô thật sự muốn hối hận.
“Anh không cần xác nhận lại à?” Dư Lạc lẩm bẩm nhỏ giọng, “Người ta thường hỏi lại nhiều lần: Em chắc không? Chắc chắn chứ?”
Thật sự muốn trong nháy mắt, xác định mối quan hệ giữa hai người sao?
“Anh không có lựa chọn đó.” Lộ Tinh Lâm như đang chơi xấu, “Em vừa nói em là của anh, thì chính là của anh.”
“……”
Trên đường tiếp tục đi về phía trước, cả hai người đều im lặng không nói gì, nhưng Dư Lạc cảm nhận rõ ràng tay của Lộ Tinh Lâm càng nắm chặt hơn.
“Em còn muốn chơi gì nữa không?” Anh đột nhiên hỏi.
Dư Lạc ngơ ngác, “Không phải anh rủ em đi chơi sao… Lẽ ra anh phải chuẩn bị hết mọi thứ chứ…”
“Anh đã chuẩn bị rồi.” Lộ Tinh Lâm nói,
“Nhưng bây giờ anh không muốn chơi nữa.”
“?” Dư Lạc cau mày, không hiểu.
“Muốn trở về… hôn em.” Lộ Tinh Lâm chậm rãi nói, “Bây giờ anh cảm thấy những việc khác không còn thú vị nữa.”
Dư Lạc kinh ngạc nói: “Vừa rồi không phải anh đã hôn em rồi sao?”
Còn nữa! Dạo gần đây số lần bọn họ hôn còn ít sao? :)
“Làm sao mà giống nhau được?” Lộ Tinh Lâm liếc nhìn cô, “Khi nãy tính là hôn sao?”
Dư Lạc: “Sao lại không tính?”
“Lần đầu tiên là em trộm hôn anh khi ngủ, còn mấy hôm trước là em trả nợ, hai lần đó chỉ miễn cưỡng tính là chạm môi.” Lộ Tinh Lâm có lý lẽ khá nhiều.
Dư Lạc cao giọng hơn: “Vậy còn hai lần anh hôn em thì sao?”
Vậy.... lần anh ở trong xe anh cưỡng hôn cô, còn duỗi đầu lưỡi! Sao lại không tính được! Lúc đó là cô rộng lượng không tính toán với anh mà thôi.
Còn có vừa rồi, anh còn ở trên môi cô mút tới mút lui..… cái này cũng không tính sao?
“Không tính.” Lộ Tinh Lâm vẫn nói vậy, anh ngừng lại một chút, nhìn cô, đầy ẩn ý: “Anh nói đến hôn môi thật sự——”
Tim Dư Lạc đập lỡ một nhịp.
Cô thấy yết hầu của Lộ Tinh Lâm di chuyển lên xuống vài lần, như đang tận hưởng chút dư vị trước bữa ăn.
Xung quanh người qua kẻ lại, tấp nập không ngừng.
Dù giọng của Lộ Tinh Lâm đã hạ thấp hết mức, chắc chỉ có bọn họ nghe được, nhưng Dư Lạc vẫn căng thẳng không thôi.
Cô cảm giác như người khác sẽ nghe thấy những “lời lẽ đen tối” giữa bọn họ.
Lộ Tinh Lâm cúi xuống, ghé sát vào tai cô.
“Là muốn ôm em lên đùi mà hôn, ép vào sau cánh cửa mà hôn, giữ chặt eo em không cho em động đậy mà hôn.”
“Ừ, nếu cảm thấy không thoải mái thì có thể cho em nằm trên giường.”
“Tóm lại.”
“Không thể nào để em hôn xong mà chẳng có chút cảm giác gì, rồi lại tiếp tục đi dạo với anh thế này.”
Dư Lạc vừa xấu hổ vừa tức giận, còn thêm chút lo lắng sợ hãi, cô… thật sự đã đi từ chỗ nguy hiểm này đến chỗ nguy hiểm khác rồi…
“Ý… ý anh là gì?” Dư Lạc cảm thấy mình thật sự bị sói nuốt trọn rồi.
“Rất rõ ràng.” Lộ Tinh Lâm khẽ gật đầu, “Là phải hôn đến khi em không thở được, chân mềm ra phải để anh ôm mới thôi.”
Dư Lạc: “……”
Thế giới này thật không đơn thuần, cô muốn quay lại tuổi mười tám.
“Anh không cần thời gian chuyển tiếp sao?” Dư Lạc lại hỏi, “Ý em là, em vừa đồng ý với anh, anh không cần thời gian để thích ứng với mối quan hệ giữa chúng ta sao?”
Cô vừa nói vừa giơ tay lên làm động tác minh họa.
Dư Lạc chưa từng yêu ai nhiều, đến nay mối tình duy nhất của cô cũng là với Lộ Tinh Lâm, mặc dù đã qua bốn năm rồi.
Nhưng ít nhất cô vẫn nhớ, khi hai người mới xác định mối quan hệ, cả hai đều ngơ ngác, mất một lúc mới phản ứng lại.
Còn mất ngủ cả đêm, sáng hôm sau gặp nhau, cả hai đều có quầng thâm mắt.
Còn bây giờ sao lại không cần thời gian chuyển tiếp?
“Chuyển tiếp?” Lộ Tinh Lâm cười nhạo một tiếng, “Không phải lần đầu yêu đương, cần gì chuyển tiếp?”
“…… Nhưng cũng đã bốn năm trôi qua rồi.”
“Nhưng bốn năm này.” Ánh mắt Lộ Tinh Lâm dịu dàng mà rũ xuống, anh nói một cách thẳng thắn và giản đơn: “Ngày nào anh cũng nghĩ về em.”
Hoàn toàn không đột ngột.
Vì anh đã đợi rất lâu, rất lâu rồi.
Lời tỏ tình trực tiếp và nồng nhiệt của Lộ Tinh Lâm khiến Dư Lạc nghẹn lại trong chốc lát, nhưng niềm vui chưa kéo dài bao lâu, cô lại nghe thấy câu nói tiếp theo.
“Mỗi ngày đều nghĩ cách bắt em trở lại——”
“Để dạy dỗ em tử tế.”
Dư Lạc: QAQ Anh nói ‘dạy dỗ’ là kiểu nào?
Em chỉ là một cô gái ngây thơ, em không muốn hiểu đâu.
Cô thật sự không dám nghĩ tiếp, Dư Lạc cảm thấy trái tim mình đập nhanh đến mức như sắp nổ tung.
Cuối cùng, cô chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi Lộ Tinh Lâm: “Vậy, anh có thể căng thẳng chút được không?”
Không thể nào hòa hảo, yêu lại, mà chỉ có mỗi cô căng thẳng thôi chứ.
Điều đó thật không công bằng.
Sau khi hỏi, tay cô bị Lộ Tinh Lâm nắm lấy, đặt lên n.g.ự.c anh, dù qua lớp áo hoodie dày, nhịp tim của Lộ Tinh Lâm vẫn truyền rõ ràng đến tay cô.
Thình thịch, thình thịch, mỗi nhịp càng lúc càng nhanh, mỗi lần càng lúc càng rõ hơn, cảm giác từ tay lan đến trái tim cô, nhịp tim của cô và anh đồng bộ với nhau.
Dư Lạc ngước lên nhìn vào mắt anh.
Trong ánh mắt Lộ Tinh Lâm có nhiều cảm xúc phức tạp, nhưng rõ ràng nhất là anh đang cố gắng kiềm chế một tình cảm nào đó.
Anh chỉ đơn giản đáp lại một âm tiết: “Hửm?”
Bởi vì——
Nếu cô chạm vào nhịp tim của anh, cô sẽ hiểu.
Anh đã cố gắng kiềm chế cảm xúc và nỗi nhớ suốt bốn năm qua của mình đến mức tối đa.
Những gì cô thấy bây giờ, chỉ là một phần nhỏ trong số đó.