Phản kháng Lộ Tinh Lâm là vô dụng.
Phản kháng chỉ khiến anh tiến công mạnh mẽ hơn.
Sự tiến công của Lộ Tinh Lâm không có điểm dừng, anh sẽ tiếp tục cho đến khi cô hoàn toàn nghe lời mới thôi.
Vừa mới bắt đầu rất khó thở, cô chưa quen với tiết tấu của Lộ Tinh Lâm.
Lộ Tinh Lâm còn tính là tốt bụng, giữa chừng dừng lại một chút, không tiếp tục hôn, nhưng vì không cho cô ngậm miệng lại, anh biến thái đến mức nhét ngón tay vào trong miệng cô.
Dư Lạc muốn ngậm miệng lại, cắn anh hai lần.
Lộ Tinh Lâm cảm nhận được ý đồ của cô, cười khẽ một tiếng, xấu xa nhét thêm một ngón tay nữa, khẽ khuấy động trong miệng cô.
"Không được." Anh cúi đầu nhìn cô, "Anh còn chưa hôn đủ."
Dư Lạc kêu vài tiếng "ư ư", mơ hồ không rõ mà nói: "Anh... định... làm... gì nữa!"
Nói chưa hôn đủ nhưng lại không hôn, cứ đùa giỡn cô như thế.
Quá xấu xa.
"Em không có tiết tấu, anh sẽ dạy em, từ từ mà làm theo." Lộ Tinh Lâm nhìn bộ dáng hiện tại của cô, hơi thở bỗng nhiên trở nên nặng nề hơn, cố gắng kiềm chế ý tưởng mãnh liệt của mình.
Chỉ hôn một chút thôi.
Anh đã nói chỉ hôn một chút thôi, cho cô thời gian để thích nghi, không cần làm cầm thú.
Thật vất vả mới tìm lại được bảo bối, không thể để cô sợ hãi mà bỏ chạy.
Dù miệng nói sẽ không để cô trốn thoát nữa, nhưng anh vẫn lo lắng, lỡ cô lại thoát khỏi anh thì sao?
Lộ Tinh Lâm dùng ngón tay gõ nhẹ vào môi cô. Ngón tay anh khẽ di chuyển, ấn từng chút vào đầu lưỡi của cô, không hề xấu hổ, giọng nói bình thản như đang dạy học.
Dư Lạc không nghĩ tới, đời này cô lại bị Lộ Tinh Lâm dạy dỗ như thế.
Trước kia, rõ ràng người dạy dỗ tên ngốc này là cô.
"Anh sẽ hôn như thế này."
Anh mô phỏng hành động hôn bằng tay mình, tạo nên một cảnh tượng đầy kích thích, nhưng lại diễn ra nghiêm túc đến mức giống như thật sự đang dạy học.
"Dùng đầu lưỡi đẩy mở răng của em, tìm được đầu lưỡi của em rồi l.i.ế.m nhẹ, sau đó dùng răng của anh khẽ cắn."
"Khi anh cắn em, em thường sẽ ngẩn ra một chút."
"Đừng ngẩn ngơ, hãy tiếp tục thở."
"Chuyển hơi thở của em vào miệng anh. Khi anh cảm nhận được em đã theo kịp tiết tấu, anh sẽ hút nó vào."
Lộ Tinh Lâm uốn cong ngón tay, mô phỏng động tác mà anh vừa nói.
"Lúc này, anh cần sự phản hồi từ em. Nếu không biết làm sao, hãy nghĩ mình đang hút thạch trái cây."
Dư Lạc cảm thấy như mình đang trở thành đồ chơi của anh.
Dù bây giờ anh không hôn cô, nhưng việc Lộ Tinh Lâm nghiêm túc "dạy dỗ" cô, càng khiến cô đỏ mặt, tim đập thình thịch. Điều này còn kích thích hơn so với việc nhắm mắt để anh hôn.
Trơ mắt mà nhìn anh nhét ngón tay vào trong miệng cô, nhìn thấy Lộ Tinh Lâm rũ mắt nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy tình cảm ái muội.
Sự xâm chiếm sắc bén pha lẫn chút dịu dàng, trong ánh mắt anh có cả sự kiềm chế và dục vọng chiếm hữu sắp tràn ra.
Dư Lạc bắt đầu hiểu.
Có lẽ cả hai đều bệnh hoạn. Anh yêu cô một cách cuồng nhiệt, và cô, cũng khao khát tình yêu như vậy.
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô, ánh mắt mơ màng và đầy khao khát, Lộ Tinh Lâm không thể kiềm chế nổi nữa, cố nén cảm xúc, cuối cùng nói một câu:
"Tóm lại, anh sẽ dạy em."
"Chỉ cần thở theo tiết tấu của anh là được."
Sau đó, anh rút tay ra, nhưng vẫn giữ khuôn mặt cô duy trì động tác hé miệng.
Nhưng lần này, tiến vào không phải ngón tay anh, mà là lưỡi của anh.
Giống như Lộ Tinh Lâm đã nói, anh sẽ l.i.ế.m rồi cắn, và Dư Lạc thực sự đã học được, lần này cô không ngẩn ngơ, mà đáp lại, dù vẫn còn vụng về, nhưng đối với Lộ Tinh Lâm, thế này là đủ rồi.
Tuy nhiên, khi cô vừa bắt đầu quen với tiết tấu hôn của anh, đang dần dần thích nghi với cách thở, thì bỗng nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, cảm giác có một nút thắt vừa bị cởi ra.
Thứ ban đầu bó chặt, khiến cô thở khó khăn, giờ bị tháo ra, giúp cô thở dễ dàng hơn, nhưng tim cô lại đập như muốn nổ tung.
Cô giật mình tỉnh lại, duỗi tay đẩy anh ra khi anh đang thả lỏng cảnh giác đắm chìm trong nụ hôn.
Môi Dư Lạc tê cứng: "Anh… anh.... anh làm gì!"
Việc này có hơi quá mức rồi!
Lộ Tinh Lâm đoán được cô đang lo lắng điều gì, khẽ cười, đơn giản lưu loát: "Yên tâm, không làm."
Dư Lạc: "............"
"Anh chỉ sờ một chút thôi." Lộ Tinh Lâm bình thản nói, "Không đến mức phải khiến em hiến thân trong ngày hẹn hò đầu tiên đâu."
Dư Lạc quay đầu đi: "Em không tin, chắc chắn anh đang nghĩ đến điều đó."
Lộ Tinh Lâm có chút bất đắc dĩ, anh nắm lấy tay cô, như thể đáp lễ, kéo áo lên để cô sờ cơ bụng mình: "Vậy thì, của anh cũng cho em sờ."
Dư Lạc ban đầu tỏ vẻ khinh thường.
"Ai mà——" Ai mà quan tâm đến cơ bụng của anh!
Nhưng vừa chạm vào, tay cô dường như dính chặt ở đó, không rời ra được.
Dư Lạc: "............" Thôi được.
Cô đột nhiên muốn cảm thán rằng mình thật dễ bị tác động, chỉ cần Lộ Tinh Lâm nói vài lời là cô đã bị dụ dỗ.
Thỏa thuận thành công!
Nhưng cảm giác sờ vào cơ bụng của Lộ Tinh Lâm thật sự rất tốt... Không phải là cô ham muốn vẻ đẹp trai của anh...
Là tay đua xe, anh thường xuyên huấn luyện, không chỉ đơn thuần là rèn luyện cơ bắp, kết hợp với điều kiện tự nhiên tuyệt vời của anh, vai rộng, eo thon, cảm giác khi chạm vào eo của anh thật sự là... rất tuyệt!
"Vậy thì tiếp tục nhé." Anh còn rất lịch sự.
Nhưng Dư Lạc muốn nói rằng, thật sự cô đã gần như không thở nổi rồi, dù đã quen với tiết tấu của anh, nhưng vẫn rất khó thở!