Mục lục
Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Trời Cao Chiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Từ Tam cô nương lại tựa hồ không cảm thấy được bầu không khí quái dị, tiếp tục nói: “Lần này công tích của Phong nhị ca rất lớn, triều đình...”

Lý Tùy Ngọc đột nhiên chen vào nói: “Chúng ta tới sớm hơn Tống tỷ tỷ nửa canh giờ, Tống tỷ tỷ vừa tới đã bị chúng ta kéo tới, có lẽ là còn chưa dùng bữa, chúng ta trước không quấy rầy Tống tỷ tỷ.”

Sau khi lời muốn nói bị cắt đứt, Từ Tam cô nương chỉ cười không nói.

Màn đêm buông xuống, Lý Tùy Ngọc tới xin lỗi. Nàng áy náy nói: “Từ Tam trước đây không phải như vậy.” Từ gia cùng Lý gia có chút sâu xa, Lý Tùy Ngọc từ nhỏ đã quen biết Từ Tam, hai người thực sự quá quen thuộc, hôm nay nghe xong những lời kia của Từ Tam, nàng liền cảm thấy không thích hợp.

Tống Sư Trúc vốn còn không cảm thấy như thế, Lý Tùy Ngọc vừa nói như vậy, nàng mới biết được tình huống không bình thường mình nghĩ đến bình thường, không khỏi ngồi thẳng người.

Rốt cuộc quan hệ giữa Phong gia và nhà mình không giống nhau, Lý Tùy Ngọc do dự một chút, vẫn kể lại chuyện Từ Tam cô nương trải qua một lần.

Ngay cả Tống Sư Trúc sau khi nghe xong, cũng cảm thấy cô nương này thật sự nhấp nhô.

Trạng thái hiện giờ của Từ Tam cô nương không biết nên định nghĩa khuê nữ hay là phụ nhân. Ngày nàng xuất giá, phu quân đột tử ở trên hỉ đường. Vốn dĩ dựa theo kịch bản bình thường, Từ Tam nên ở lại nhà chồng thủ tiết. Đáng tiếc Từ phủ doãn yêu thương khuê nữ, cưỡng từ đoạt lý, quả thực là bái lễ giữa hai người chưa bái xong, Từ Tam không tính là người đã xuất giá, nên Từ phủ doãn mang khuê nữ về.

Mặc dù vị cô nương này vẫn là đổi về trang phục khuê nữ, nhưng trải qua lần này, giá trị hôn nhân của nàng ở trong phủ thành hạ xuống điểm thấp nhất.

Lúc trước cửa nàng mối chạy theo như vịt, về sau nhà tốt nguyện ý cầu hôn lác đác không có mấy, càng nhiều hơn là những người xem ở quyền thế của Từ gia, muốn leo lên thuyền này. Từ Tam chán ghét những người này ruồi bọ, một mực không muốn mở miệng gả chồng, ở nhà phí hoài hai năm, tính tình càng trở nên cổ quái.

Sau khi nghe xong những lời này, Tống Sư Trúc trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

Lý Tùy Ngọc lắc đầu nói: “Nàng là bệnh cố chấp.” Lúc trước Lý Tùy Ngọc nghe Từ Tam nói những lời "thà để ta phụ người, không cho người phụ ta", còn cảm thấy nàng đáng thương, nhưng hôm nay nhìn hành vi của nàng ấy, mới biết được nàng ấy thật sự định làm như vậy.

Ý nghĩ của Từ Tam cũng rất dễ đoán, tổ phụ thu Phong sư huynh làm đồ đệ, mắt thấy Phong sư huynh tiền đồ không thể đo lường, lại có công tích lần này trong tay, Tống Sư Trúc bất quá chỉ là một nhi nữ của tiểu quan đến từ huyện thành. Có lẽ nàng cảm thấy luận quyền thế luận trợ lực, Tống Sư Trúc còn đấu không lại nàng, liền muốn lấy thế đè người.

Nếu Phong sư huynh chưa có cưới thê tử, Lý Tùy Ngọc cũng cảm thấy hai người này thích hợp. Nhưng nội tình tổ phụ thu đồ đệ nàng biết, hơn phân nửa là vì thiên phú toán học của Tống tỷ tỷ. Nếu Phong sư huynh chỉ là một tú tài bình thường, Từ Tam như thế nào cũng chướng mắt hắn.

Tống Sư Trúc ngược lại an ủi nàng, nói: “Không sao, ta có lòng tin với phu quân.”

Nàng ta quả thực rất có lòng tin với Phong Hằng!

Bàn tay vàng của nàng lớn như vậy, đều có nguy cơ làm quả phụ bất cứ lúc nào. Nếu Phong Hằng dám có lỗi với nàng, mỗi ngày nàng sẽ cầu nguyện ông trời diệt đôi cẩu nam nữ kia ba lần!

Tống Sư Trúc cảm thấy mình chính là người phụ nữ độc ác điển hình nhất, nhưng một khi ý nghĩ này xuất hiện, trong lòng liền cắm rễ thật sâu.

Dám làm loạn, vậy thì c.h.ế.t đi!

Từ khi biết được ý đồ của Từ Tam cô nương từ miệng Lý Tùy Ngọc, Tống Sư Trúc cũng vô cùng coi trọng. Một đêm này ở dịch trạm, trước khi Tống Sư Trúc ngủ ngoại trừ cầu nguyện an toàn cho sông Quỳnh Châu, một chuyện khác chính là cầu nguyện những người phá hư gia đình người khác đều nhận được báo ứng.

Không biết ông trời ấn theo tiêu chuẩn gì, nàng cầu xin hắn để nàng cảm ứng tình huống của Phong Hằng, hắn sống c.h.ế.t không đáp ứng, nhưng đối với chuyện trừng phạt người xấu lại hết sức nhiệt tình.

Tống Sư Trúc dậy từ sáng sớm, nhìn thấy Từ Tam ở trước mặt người khác nhịn không được hắt xì liên tục, trong lòng liền suy nghĩ, nàng đây là thành công khai phá ra kỹ năng đánh tiểu nhân rồi?

Từ Tam là cảm thấy bộ dạng mình bị bệnh ho khan thập phần không dễ nhìn, thấy nàng tiến lên quan tâm, còn che giấu nói: “Làm phiền Tống tỷ tỷ nhớ thương, thân thể của ta không sao.” Nói xong liền hắt xì một trận, ho khan liên hoàn.

Vô luận là dạng mỹ nhân gì, nhỏ giọng ho khan có lẽ là sẽ có mỹ cảm yếu đuối, nhưng ho đến phổi đều sắp rơi ra, còn có nước mũi bong bóng chảy ra, liền không dễ nhìn như vậy.

Tống Sư Trúc sợ bị lây bệnh, lập tức đứng xa vài bước.

Có lẽ là cảm thấy bị ghét bỏ, thần sắc Từ Tam biến thành màu đen, cắn môi, mắt lộ thủy quang, tựa như bị khi dễ.

Xe ngựa của Từ gia đi sớm hơn Lý gia nửa canh giờ.

Lần này ngồi lên xe ngựa, Tống Sư Trúc cũng không rảnh suy nghĩ về Từ Tam cô nương, trong lòng nàng sầu lo không ngừng.

Dân chúng chạy nạn càng ngày càng nhiều.

Hôm qua bên cạnh xe ngựa Lý gia ngoại trừ xe ngựa của đại hộ nhân gia, trên cơ bản không nhìn thấy rải rác người chạy đi, nhưng hôm nay sau khi xuất phát, phía sau lại đuổi theo đủ loại xe lừa, xe bò, quản sự Lý gia tiến lên hỏi thăm một phen, người di cư đều là ở dọc theo ven sông Quỳnh Châu.

Người xưa nói phá gia giá trị vạn quan, những người này khi ra ngoài cơ bản đều mang theo toàn bộ gia sản trong nhà, trong mưa gió kéo dài không dứt, con đường chạy nạn này càng thêm rộng ra.

Loa Sư rót một chén nước ấm đưa cho Tống Sư Trúc, may mắn nói: “Tiểu thư, may mà trên xe chúng ta có mang theo lò than nhỏ.” Trời vẫn còn mưa, không ai biết đê sông Quỳnh Châu lúc nào sẽ vỡ, trừ sáng sớm dừng lại cho ngựa ăn, ngay cả giữa trưa cũng không lãng phí thời gian làm nóng thức ăn.

Một ngày rưỡi sau, một lộ trình thật dài này mới có dân chúng phân lưu ra.

Tống Sư Trúc vén rèm xe lên, nhìn sau lưng thiếu hơn phân nửa cái đuôi, thật sự là thở phào một hơi. Người thực sự quá nhiều, đến đằng sau, gia đinh nhà cữu cữu cũng không thể không đề cao cảnh giác ngày đêm thủ hộ, chỉ sợ có người nổi lên ý đồ xấu.

Xe ngựa Lý gia cũng không dừng lại theo số dân chạy nạn giảm bớt, mục đích chuyến đi này của bọn họ là huyện An Thành cách đó trăm dặm.

Huyện thành nhỏ này ở chỗ vắng vẻ, lại hoàn mỹ tránh đi tất cả đường sông Quỳnh Châu. Người có của cải đều sẽ đi thêm vài bước, ngay cả nhà Lý đại nho còn có người nhà Từ phủ Doãn gia cũng như thế.

Lúc trước Lý cữu cữu còn đột phát ý tưởng, cảm thấy dứt khoát đi xa một chút đến huyện Phong Hoa nhìn muội muội cùng muội phu nhà mình, nhưng nghĩ đến mình mang theo người nhà, liền cũng thôi.

Hắn vừa xuống xe liền luôn miệng nói: “May mắn chúng ta đi nhanh, cửa thành huyện vừa rồi đã giới nghiêm.”

Cái huyện nhỏ này cho tới bây giờ cũng không tiếp đãi nhiều người như vậy, trong lúc nhất thời cửa thành dòng người như lũ, nha môn khẩn cấp ra tay tiến hành quản lý. Vừa rồi đi trên đường dài, ánh mắt dân chúng nhìn bọn họ đều là tò mò lại khẩn trương.

Tống Sư Trúc cũng rất may mắn bọn họ vào thành sớm một bước. Chuyến này chạy nạn không lâu, chỉ cần rời khỏi phạm vi sông Quỳnh Châu là được, trật tự giữa mọi người coi như ngay ngắn, nhưng nếu đi thêm mấy ngày, thì không nhất định.

Ai cũng không biết đi tới đi lui, lúc nào hồng thủy liền đuổi tới. Trong đội ngũ lòng người bàng hoàng, vẫn luôn có loại lo âu bất an. Đặc biệt là sau khi đi đường rất xa thì rất nhiều trẻ nhỏ không chịu đựng nổi, tiếng mưa rơi kèm theo tiếng khóc nỉ non sợ hãi càng xâm nhập lòng người hơn.

Lý Ngọc Ẩn ngày hôm trước vì phòng ngừa vạn nhất, còn đưa cho nàng một thanh chủy thủ từ bên cửa sổ xe để phòng thân.

Bây giờ cuối cùng cũng an định lại, Tống Sư Trúc thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này nàng dẫn theo sáu hạ nhân bên cạnh. Trong nhà tổng cộng có mười hạ nhân, nàng để lại một Từ ma ma và hai gã sai vặt trông nhà, một người xưa nay luôn đi theo Phong Hằng là Phong An, sáu người khác đều mang theo.

Vốn dĩ Tống Sư Trúc không muốn dẫn theo nhiều người như vậy, nhưng hai tiểu nha hoàn làm việc vặt đều mười hai mười ba tuổi, đi theo nàng từ huyện Phong Hoa đến Quỳnh Châu phủ, lo lắng bị giữ lại phủ thành, nửa đêm đều ở trong phòng vụng trộm khóc.

Cho dù Tống Sư Trúc nói lần này người giữ nhà có trọng thưởng, bọn tiểu nha hoàn vẫn không muốn lưu lại. Nàng mềm lòng liền dẫn theo hết, cữu mẫu thấy nàng dẫn theo nhiều người như vậy, cũng không nói gì.

Thế nhưng sau khi cữu cữu đến huyện An Thành, Tống Sư Trúc đã có chút hối hận.

Tòa phủ đệ này chỉ có ba dãy nhà, vốn dĩ chính là Lý cữu cữu năm đó tiện tay mua được. Không tính Lý Ngọc Nhiên, trong nhà cữu cữu còn có ba thứ tử, ba thứ nữ cùng với di nương của bọn họ, chủ tử có mười lăm người, lại thêm nha hoàn, sai vặt, nha hoàn làm việc trong nhà, còn có gia đinh hộ vệ, chuyến đi này có chừng sáu bảy mươi người.

An trí chưa được nửa ngày, Tống Sư Trúc liền tìm tới cữu mẫu, vừa rồi nàng phái quản sự đi tìm người trong huyện, nếu nhà cữu cữu thật sự không ở đủ, nàng cũng không thể cứ ở mãi.

Lý cữu mẫu đang phân phó quản sự ma ma thu xếp hành lý, thấy cữu mẫu bận rộn như vậy, Tống Sư Trúc càng cảm thấy mình gây thêm phiền toái cho nhà cữu cữu. Lý cữu mẫu nghe được ý đồ đến của Tống Sư Trúc, phất phất tay, để ma ma trước mắt đi xuống, mới nói: “Cũng chỉ là ở một vài ngày, ngươi còn khách khí với cữu mẫu như vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK