Mục lục
Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Trời Cao Chiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đó chính là hắn cho người nhìn 

chằm chằm vào cửa nhà của các ngươi.” Hôm nay Phủ Học có lớp học, điểm này Phùng Viễn Thu có thể xuất hiện, khẳng định là bỏ học ra ngoài.

Hai người ở trong phòng khách ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Tống Sư Trúc ho nhẹ một tiếng nói: “Ngươi định làm sao bây giờ?”

Lý Tùy Ngọc nhìn chân của mình một chút, có chút không đành lòng nói: “Có phải Phùng Viễn Thu hạ quyết tâm muốn làm chân ta bị thương không?”

Chuyện tới trước mắt, nàng vô cùng hối hận lòng hiếu kỳ của mình nặng như vậy.

Tống Sư Trúc: “..." Nàng cũng không biết, nàng thề, lúc nàng viết thư, thật sự chính là viết một ít chuyện, lúc biên chuyện xưa cũng là nhất thời kích động, không mang đầu óc liền mang tình tiết rơi vào trên giấy. Nếu nàng viết chuyện xưa nguyền rủa người thật sự có tác dụng như vậy, nàng đã sớm biên hết tất cả kẻ thù từng đắc tội nhà bọn họ vào trong thoại bản.

Nhìn Tống Sư Trúc vẻ mặt vô tội không lên tiếng, Lý Tùy Ngọc càng cảm thấy Tống Sư Trúc đã có an bài người bên cạnh Phùng Viễn Thu. Nàng nghĩ nghĩ, hạ quyết tâm nói: “Chúng ta chờ hắn đi rồi, sau đó đi ra ngoài.”

Nàng cũng không tin Phùng Viễn Thu có kiên nhẫn tốt như vậy. Nhưng Lý Tùy Ngọc có thể nhịn, Tống Sư Trúc không thể nhịn. Không quá hai khắc đồng hồ, nàng liền muốn đi tịnh thất...

Sau khi mang thai không nhịn được tiểu tiện, không có cách nào.

Ánh mắt Tống Sư Trúc cực kỳ xin lỗi, Lý Tùy Ngọc thở ra một hơi thật sâu nói: “Ta dìu tỷ ra ngoài.” Hôm nay là nàng mời Tống Sư Trúc ra ngoài, cũng nên bảo vệ Tống Sư Trúc thật tốt mới phải.

Tống Sư Trúc lại nhớ tới tình tiết mình tiện tay viết ra, tê cả da đầu nói: “Được rồi, vẫn là để ta tự đi đi.” Lần trước đánh tiểu nhân đánh không chuẩn, Tống Sư Trúc đối với bàn tay vàng không mê tín như vậy nữa... Đột nhiên linh nghiệm thành như vậy, nàng vẫn là hết sức khẩn trương.

Cửa phòng khách vừa mở ra, Tống Sư Trúc liền nhìn thấy Phùng Viễn Thu vốn đang đứng trước một bức tranh vàng, nghe chưởng quầy nghiêm túc giảng giải, lấy tốc độ không bình thường xoay người lại, nhìn thấy nàng xuất hiện, tựa hồ còn có chút thất vọng.

“Không biết Phong tẩu ở bên trong, bằng không thì Viễn Thu nhất định đi vào chào hỏi.” Phùng Viễn Thu ở trước mặt nàng vẫn là rất khách khí, một bộ áo choàng gấm vóc màu xanh ngọc lộ ra dáng người cao ngất, ngữ khí ôn văn nho nhã, nếu không phải khóe mắt liếc qua nhẹ nhàng hướng về phía sau nàng, nhìn thật giống như một chính nhân quân tử.

Tống Sư Trúc cười đáp một tiếng, nhìn vẻ mặt mang theo chờ mong của hắn, trong lòng không khỏi buồn cười.

Lý Tùy Ngọc trong phòng khách vừa nghĩ tới mình sắp bị thương ở chân, liền tránh hắn còn không kịp.

Tống Sư Trúc kỳ thật ước gì đem tội danh ý đồ tổn thương đổ lên người Phùng Viễn Thu, bất quá nàng cũng không nghĩ tới thật sự sẽ phát sinh.

Tống Sư Trúc từ tịnh thất trở về, chợt nghe trong phòng khách Lý Tùy Ngọc, đầu tiên là truyền đến một tiếng kinh hô của nữ tử, tiếp theo chính là âm thanh đồ sứ rơi đùng đùng trên mặt đất, ngay sau đó lại là một tiếng nam tử kêu rên.

Nàng kinh ngạc một chút, được Tần ma ma đỡ, vội vàng hai ba bước đi vào.

Ma ma Lý Tùy Ngọc mang đến, đứng tràn đầy một phòng.

Tống Sư Trúc vốn còn tưởng rằng Lý Tùy Ngọc bị thương, không nghĩ tới trên xiêm y của nàng mặc dù đều là vết nước, nhưng quỳ rạp xuống mảnh sứ vỡ, người m.á.u me đầm đìa, lại là Phùng Viễn Thu.

Một nha hoàn lạ lẫm tay chân luống cuống đứng ở một bên, trên tay nàng bưng một khay trà, bánh ngọt mảnh vụn rơi đầy đất, sắc mặt tái nhợt, môi run run, chân mềm nhũn.

Lý Tùy Ngọc nhìn Tống Sư Trúc trở về, thở dài một hơi nói: “Phùng thiếu gia sai người đưa điểm tâm tới, lại đột nhiên đi vào, tiểu nha hoàn bị hắn dọa giật nảy mình, làm rớt bàn trà, lúc Phùng thiếu gia tới vừa vặn giẫm trúng mảnh sứ...”

Lý Tùy Ngọc nói hai ba câu liền kể lại chuyện đã xảy ra.

Trong lúc nàng nói chuyện, Phùng Viễn Thu đã được người đỡ rời khỏi mảnh sứ vỡ, y hít một hơi khí lạnh, sắc mặt xanh mét biện giải cho mình: “Không phải, là Lý cô nương kêu ta ra trước..." Hắn thực sự không nghĩ tới Lý Tùy Ngọc lại sẽ thay đổi trắng thay đen như vậy.

Tống Sư Trúc không đợi hắn giải thích xong, liền tranh thủ cắt ngang, nói với chưởng quỹ đang chạy tới: “Còn không mau gọi đại phu, Phùng thiếu gia là người muốn thi khoa cử, bị thương thành như vậy, sang năm cũng không biết có thể thi được hay không.”

Nàng lại đi qua kéo Lý Tùy Ngọc ra sau lưng, nói với Phùng Viễn Thu cực nhanh: “Ta có chút choáng váng, Phùng thiếu gia bị thương thành như vậy, ta nhìn liền choáng váng đầu... Còn phải xin Phùng thiếu gia thông cảm cho ta một thai phụ, ta bây giờ đầu váng mắt hoa, sẽ không cùng Phùng thiếu gia nói chuyện, Phùng thiếu gia tranh thủ thời gian tìm người trị thương đi.”

Tống Sư Trúc ôm bụng lớn giả bộ choáng váng, tốc độ rời sân giống như hỏa tiễn.

Phùng Viễn Thu đưa tay giữ lại: “Chờ một chút...”

Thẳng đến khi lên xe ngựa, Lý Tùy Ngọc mới thở phào nói: “May mắn Tống tỷ tỷ động tác nhanh.”

Tống Sư Trúc hiếu kỳ nói: “Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”

Vừa rồi nhìn thấy sắc mặt của Phùng Viễn Thu, Tống Sư Trúc liền biết trong lời nói của Lý Tùy Ngọc hẳn là có uẩn khúc.

Lý Tùy Ngọc nói: “Phùng Viễn Thu bảo nha hoàn đưa điểm tâm cho Tống tỷ tỷ, ma ma muốn nhận lấy đĩa điểm tâm từ trên tay nàng, nhưng nha hoàn kia lại không chịu...”

Điểm tâm là dùng danh nghĩa đưa cho Tống Sư Trúc, Lý Tùy Ngọc cũng chỉ có thể để nha hoàn đi vào. Nha hoàn tay chân không lanh lợi, làm rơi bàn trà, Lý Tùy Ngọc bị vệt nước trên mặt đất làm trượt một phát, vốn dĩ hẳn là nàng xui xẻo, nhưng Phùng Viễn Thu xông vào cửa tốc độ quá nhanh, nàng ta mới kinh hô một tiếng, không đợi ngã xuống đất, Phùng Viễn Thu đã tới cứu giúp.

Lúc ấy trong đầu nàng đều là tình tiết mình sắp bị hại trẹo chân, tóc cũng dựng thẳng lên, lòng còn sợ hãi nói: “Ta sơ ý một chút, liền túm ngã hắn.”

Ngữ khí của Lý Tùy Ngọc có chút nhẹ nhàng, thật sự là chuyện vừa rồi quá hỗn loạn. Vừa rồi nàng còn nhìn thấy trên đầu gối của hắn cắm một miếng sứ vỡ. Phùng Viễn Thu tựa hồ bị thương rất nặng, lúc ma ma đỡ hắn đi qua một bên, cơ hồ là kéo hắn đi qua.

Lý Tùy Ngọc và Tống Sư Trúc xác nhận lại một lần: “Chuyện này hẳn là hắn không có ý tốt nhỉ?”

Tống Sư Trúc nhìn Lý Tùy Ngọc được Phùng Viễn Thu cứu, tựa hồ có chút d.a.o động, tranh thủ thời gian nhẹ gật đầu, còn cho ra một cái bằng chứng: “Đương nhiên, nếu không sao hắn kiên trì muốn nha hoàn của hắn đưa điểm tâm vào.”

Lúc Lý Tùy Ngọc ra ngoài mang theo không ít ma ma ở bên cạnh, sẽ không phải không có người giúp đỡ làm việc, vô luận trong lòng Phùng Viễn Thu có chủ ý gì, điểm này liền vô cùng không thích hợp.

Nàng vừa nói xong, liền thấy trên mặt Lý Tùy Ngọc áy náy không còn một chút nào, không chỉ có như thế, nàng còn oán hận mắng một tiếng đáng đời.

Tống Sư Trúc cũng thở ra một hơi, sau này Phùng Viễn Thu ở chỗ Lý Tùy Ngọc, hẳn là không xoát được điểm gì.

Nhưng mà sau đó nàng từ chỗ Phong Hằng mới biết được, Phùng Viễn Thu đã xin nghỉ dưỡng thương một tháng.

Bây giờ đã là tháng chạp, kỳ thi năm sắp tới, không có thành tích kỳ thi năm, năm sau ân khoa sẽ vô duyên với Phùng Viễn Thu.

Tống Sư Trúc quả thật không nghĩ tới Phùng Viễn Thu sẽ bị thương nặng như vậy.

“Thật đúng là..." Tống Sư Trúc nghe nói về thương thế Phùng Viễn Thu, cũng không biết nên nói như thế nào.

Gần đây trời lạnh như vậy, người người đều ăn mặc thập phần dày, không nghĩ tới hắn còn có thể xui xẻo thành như vậy, từ đầu gối bắp chân đến bàn tay, nghe nói đều bị mảnh sứ ghim đầy, ngay cả hổ khẩu cũng bị thương, cầm bút cũng không thể.

Ngày hôm đó, Loa Sư không đi theo Tống Sư Trúc ra ngoài, nàng hiếu kỳ nói: “Có phải Phùng thiếu gia thật sự muốn quấy rối Lý cô nương hay không?”

Đương nhiên không phải, Phùng Viễn Thu không có lá gan đó.

Chỉ cần Phùng Viễn Thu không ngốc thì sẽ không làm như vậy.

Loa Sư suy nghĩ một chút, đột nhiên lo lắng nói: “Họ Phùng có thể mang thù ghi hận ở trên người nhà chúng ta hay không?”

Điều này rất có khả năng. Mặc dù lúc xảy ra sự cố Tống Sư Trúc không có mặt tại hiện trường, nhưng thi hương ba năm một lần, thi hương năm nay bởi vì tạm thời quốc tang nên tất cả mọi người đều đang chờ năm sau thi ân khoa. Phùng Viễn Thu bỏ lỡ lần này, liền phải chờ đến ba năm sau.

Đời người có bao nhiêu cái ba năm. Với tính tình người Phùng gia, không ghi hận mới là chuyện kỳ quái.

Tống Sư Trúc suy nghĩ một chút, nói: “Cửa nhà chúng ta, về sau phải trông coi chặt chẽ một chút.”

Có một số việc luôn đề phòng quân tử không phòng tiểu nhân, nhưng mà nhà bọn họ và Phùng thị kết thù cũng không ít, Tống Sư Trúc cũng chỉ có thể tăng đề phòng của mình nhiều không lo.

Mới là lạ!

Chuyện này là Lý Tùy Ngọc gây ra, Tống Sư Trúc quay đầu nói sầu lo của mình ở trên thư với nàng, sau đó không biết Lý Tùy Ngọc nói với người nhà như thế nào, bắt đầu từ hôm đó, sai dịch tuần tra ở ngõ Mậu Lâm nhiều gấp đôi.

Nhìn sai dịch mặc quần áo màu đen thỉnh thoảng lại lắc lư hai mắt về cửa nhà mình, Tống Sư Trúc mặc dù vẫn còn có chút bất an, nhưng tổng thể lại cảm thấy hẳn là không có vấn đề gì.

Chạng vạng tối một ngày nọ, Phong Hằng dẫn theo một đại hán từ chợ người trở về, đại hán râu quai nón đầy mặt, lưng hùm vai gấu, hung thần ác sát, còn chưa làm gì, vừa vào cửa nhà đã gây nên một trận chú ý.

Phong Hằng đặt cho hắn một cái tên là Phong Bình, để Tống Sư Trúc tìm cho hắn hai bộ xiêm y, lại để tiểu nha hoàn bưng cơm cho hắn ăn.

Hắn một chút là có thể tiêu diệt bốn bát.

Nhìn hắn ngồi xổm trong sân không nói tiếng nào ăn cơm, ngay cả hạ nhân vây xem cũng không nổi giận, Tống Sư Trúc có chút lo lắng có phải đầu óc hắn có vấn đề hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK