Lý Mộ không đứng đó quá lâu, Trang Khâm để ý thấy anh, không nghịch bọt nữa, nghiêng đầu hỏi: “Đến mười lăm phút chưa?”
“Rồi.”
“Chờ tí em ra ngay, anh đừng nhìn, mau đóng cửa lại.”
Lý Mộ nhẹ nhàng khép cửa lại.
Chỉ chốc lát sau Trang Khâm mặc áo dài tắm bước ra, không thấy anh, tìm khắp nơi trong phòng, chỗ này của Lý Mộ quá lớn.
Trang Khâm tìm từng phòng một, đẩy cửa ra thấy anh ngồi trong một căn phòng tối om khác.
Trên mặt đất trải thảm đỏ, Lý Mộ một mình mặc áo ngủ xanh đen ngồi trên sofa bằng da màu đen, giữa hai ngón tay là một điếu xì gà màu nâu, thần sắc khuôn mặt bao phủ trong khói thuốc, tối đen không rõ.
Trang Khâm đứng ở cửa, ngửi thấy trong căn phòng này mùi xì gà nồng nặc, đoán là phòng anh chuyên dùng để hút thuốc, vì chưa thấy bao giờ liền nhìn thêm vài lần.
“Tắm xong rồi?” Lý Mộ dập điếu xì gà, ném qua một bên.
Trang Khâm lắc đầu, đi vào.
“Làm sao tâm trạng anh lại không tốt?” Trạng thái của Lý Mộ khác hẳn ngày thường làm cậu hơi để ý, Trang Khâm đi về phía anh, “Còn hút cái này, không ngủ được?”
“Muốn.” Lý Mộ vòng tay qua thắt lưng cậu, thò tay kéo lại, Trang Khâm lọt vào lòng anh.
Nhiệt độ ấm áp và cánh tay cường tráng Trang Khâm đã quá quen, cậu thuận theo dựa vào, ngón tay Lý Mộ luồn vào mái tóc cậu, sờ sờ lỗ tai cậu.
Trang Khâm nghiêm túc nhìn vẻ mặt anh: “Có phải là có chuyện gì rồi không?”
Lý Mộ rất hiểu cách khống chế cảm xúc của mình, dù gặp phải tình huống nào cũng vẫn có thể duy trì thần sắc bất biến, nhưng dù sao Trang Khâm cũng là người tinh tế, lại hiểu rõ anh, có thể nhận ra trong lòng anh có chuyện từ vẻ mặt gần như khó nhận ra cảm xúc kia của Lý Mộ
“Đúng là có một chuyện.” Lý Mộ đáp.
Trang Khâm hơi cẩn thận hỏi: “Em nghe chuyện được không?”
“Có liên quan tới em.” Lý Mộ suy tư trong chốc lát, “Vừa rồi người đại diện của em gọi đến, anh nghe máy giúp em.”
“Hả? Chị ấy nói gì vậy?”
“Chị ta nói có một bộ phim điện ảnh.
Là em thích.”
Lý Mộ nói cho cậu biết tên của đạo diễn.
Trang Khâm ngạc nhiên trong chốc lát, đôi mắt nổi lên sự dao động, giọng điệu cũng cao lên vài phần: “Mời em à?”
“Ừ, là mời thử vai, cơ hội khó có được.” Lý Mộ nhìn kĩ vẻ mặt cậu.
Đôi mắt Trang Khâm khẽ sáng bừng lên, lại dần tối lại, một giọt nước từ mái tóc ướt của cậu rơi xuống xương quai xanh Lý Mộ.
Lý Mộ nói: “Buổi thử vai hẳn là sắp tơi đây, anh có thể đi cùng với em, em có muốn đi không?”
“Nhưng mà…”
Bộ phim này mới ở giai đoạn thử vai, hẳn quay phim ít nhất cũng phải tốn nửa năm, lịch chiếu càng là rất lâu nữa cũng chưa biết.
“Không muốn nhận à?”
“Cũng chỉ bảo em tới thử vai, chưa nói là đạo diễn chắc chắn muốn xem diễn.” Trang Khâm vùi đầu vào bờ vai anh, mái tóc ướt át, “Em cũng chỉ là phí thời gian.”
Nơi cổ ngực Lý Mộ bị tóc cậu làm ướt một mảng, lạnh băng xâm nhập vào da anh.
“Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?” Anh đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Trang Khâm: “Trên chứng minh thư sắp 22 rồi, làm sao vậy?”
“Vẫn là một bạn nhỏ.
Em có biết khi 22 tuổi, anh thích làm gì không?”
“Làm gì?”
“22 tuổi, anh tận tình làm việc mà mình thích.”
Muốn anh ở cái tuổi đó vì một người mà bỏ chuyện mình nhiệt tình yêu thích tuyệt đối không thể.
Lý Mộ vuốt ve cổ cậu từng chút một: “Em thích đóng phim như vậy, không thử sao?”
Đóng phim rất vất vả, đặc biệt là người thích nghiên cứu lại diễn vai chính như Trang Khâm, là sự khiêu chiến và tra tấn rất lớn đối với thể xác và tinh thần.
Lý Mộ đương nhiên không mong cậu vất vả như thế.
Rời khỏi giới làm việc sau màn, có vẻ cũng là một sự lựa chọn không tồi, nhưng diễn viên trời sinh nhiệt tình yêu mến màn ảnh và diễn xuất như thế, thực sự sẽ muốn làm việc sau màn ảnh sao?
Trang Khâm nghe hiểu, vùi đầu không đáp, lát sau cậu nói: “Chị ấy nói với anh rồi à?”
“Người đại diện của em nói cho anh biết, anh nghe ra chị ta hơi trách cứ anh.”
“Trách anh cái gì?”
“Trách anh làm em tuổi còn trẻ, đang lúc hot đã nghĩ kĩ làm thế nào để lui xuống ở ẩn.”
“Liên quan gì đến anh…” Cậu thấp giọng bảo, “Đều là quyết định của em cả.”
Dưới đáy lòng Lý Mộ tràn ngập một cảm xúc phức tạp không nói nên lời, anh thậm chí thấy được một sự thiêu đốt mạnh mẽ trên người Trang Khâm, dù sao đứa nhỏ xúc động đưa ra quyết định như vậy, đến cùng đã cẩn thận suy nghĩ hay chưa?
Nhưng từ sâu trong nội tâm anh có thể cảm nhận được cậu là vì mình.
Lý Mộ thở dài nhỏ tới mức không thể phát hiện, thấp giọng nói: “Sợ em sau này sẽ hối hận.”
“Sẽ không đâu.” Cậu nhỏ giọng giải thích, “Anh Mộ, em không còn nhỏ nữa, anh đừng lại cảm thấy em làm việc không hiểu nặng nhẹ, thực ra em nghĩ kĩ cả rồi.
Em cũng không thể để anh chờ em mãi như thế được, đều là chuyện của em, em tự có chừng mực.”
“Đứa nhỏ ngốc… Chồng em mới 30 tuổi, chờ em thêm 10, 20 năm cũng không có gì đáng trách cả.” Giọng Lý Mộ vốn thuần hậu mang theo từ tính, khi anh cố tình đè thấp, cảm giác như có chiếc lông chim đang cù khẽ bên tai, “Anh chờ được.”
“Nhưng em không muốn để anh phải chờ.”
Trang Khâm đã suy nghĩ kĩ thật lâu.
Chờ hai bộ phim cậu quay kia chiếu xong, hẳn là chuyện sang năm, thế nên năm nay, cậu sẽ học cách làm một đạo diễn như thế nào, giả thiết đường này không thông, còn có đường khác có thể đi.
Chưa biết chừng qua mấy năm, chờ điều kiện của giới điện ảnh này rộng ra một chút, cậu vẫn còn đóng phim được.
Cậu nói nghiêm túc: “Em biết bản thân đã đưa ra quyết định thế nào, em là người trưởng thành rồi, hậu quả em có thể gánh vác.
Em chỉ là muốn cho anh biết, em cũng nghiêm túc.
Hơn nữa, chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến em hết, anh cùng từng nói em có thể làm đạo diễn được mà, với em mà nói hai công việc này không có gì khác biệt hết.”
Nghiên cứu một nhân vật, thâm nhập vào nội tâm của một nhân vật, giống như bước vào một cuộc mạo hiểm, mà làm đạo diễn, còn là người tiến vào cuộc mạo hiểm này một cách toàn diện hơn.
Cho dù không có Lý Mộ, cậu chung quy vẫn sẽ nếm trải thử.
Huống hồ, minh tinh sẽ luôn muốn yêu đương, chỉ là có vài người sẽ không, có vài người muốn yêu mà thôi, đều phụ thuộc vào lựa chọn của cá nhân, hoặc là nói thật hoặc là giấu kín.
Lý Mộ im lặng nhìn cậu trong chốc lát, đôi mắt Trang Khâm đen trắng rõ ràng, con ngươi sâu và đen, lòng trắng cảm giác không lớn, đôi mắt này rất giống đứa trẻ, hơn nữa do vấn đề tính cách, Lý Mộ cũng thường xuyên sinh ra ảo giác cậu vẫn còn là một đứa trẻ.
Chỉ là lúc này, Lý Mộ mới phát hiện, bạn nhỏ này rất có ý kiến riêng của mình, trên một vài quyết định lớn, có thể nói là sát phạt quyết đoán.
Hai người tâm sự hết toàn bộ suy tư trong lòng mình, Lý Mộ cũng không còn nghi ngờ quyết định của cậu nữa.
Trang Khâm mới hơn hai mươi, tuổi này mỗi một năm lại có một ý tưởng suy nghĩ khác.
Nhưng dù là thế nào, chỉ cần cậu không chạy mất, Lý Mộ đều vui vẻ dung túng cậu.
Ngày hôm sau hãng hàng không thông báo có thể cất cánh, thu dọn hành lý đi checkin, một tiếng sau, máy bay hạ cánh tới Twin City, Trang Khâm lúc này mới liên lạc với sư tỷ được.
Lý Mộ kéo hai valy, nhìn Trang Khâm lao tới ôm sư nương của cậu, cả hai đều mặc áo lông vũ dày, Trang Khâm còn đội mũ len, ôm sư nương suýt thì nhảy dựng lên, vui vẻ như con sóc: “Sư nương sư nương sư nương!”
Cậu hưng phấn vô cùng, trên mặt treo nụ cười rạng rỡ.
“Tiểu Lục Lạc, sao khuôn mặt lại gầy đi rồi.” Sư nương nắm lấy cánh tay cậu, nhìn kĩ khuôn mặt cậu.
Trang Khâm nói không có: “Béo hơn lần trước con tới.”
“Sao ta xem chương trình của con không có gầy như vậy.”
Sư tỷ đứng một bên nói chen vào: “Trên TV trông sẽ béo hơn một chút, TV kéo người ngang ra mà.
Hơn nữa con thấy tinh thần của em khá tốt, mẹ cũng đừng nhọc lòng quá.”
Tuyết hôm nay mỏng đi một chút, nhưng vẫn bay lả tả, đất trời đều bị nhuộm thành màu trắng.
Lý Mộ kéo valy trong tay, bánh xe vẽ thành hai đường thật dài trong tuyết.
Trang Khâm vẫy tay gọi Lý Mộ qua.
“Đây là Lý Mộ.” Cậu giới thiệu Lý Mộ cho sư nương và sư tỷ.
Lý Mộ thu hồi ngạo khí lạnh băng kia lại, chào sư nương, đại sư tỷ.
Anh vẫn rất lễ phép, chỉ là không bất cận nhân tình như trước, thậm chí còn mang theo cảm giác nho nhã lễ độ ôn hòa, làm ấn tượng đầu tiên của người ta với anh cực tốt.
Đây là cách thức anh thường dùng khi giao tiếp với người lớn.
Đại sư tỷ đánh giá anh, nghĩ thầm đúng là một anh đẹp trai.
Trang Khâm đứng trước người Lý Mộ, rặt một tư thế che chở, chọc cô buồn cười.
Đại sư tỷ nói: “Chúng ta tìm một chỗ ngồi một lát, Tiểu Lục Lạc, sư đệ em lát nữa cũng tới rồi, đúng lúc chờ nó cùng về nhà.”
“Tiểu Đao cũng về rồi ạ?”
“Đúng vậy, hôm qua vừa nói cho nó biết, nó đi mua vé ngay.
Chị xem thông tin về chuyến bay, cũng sắp tới rồi.”
Bốn người đợi ở sân bay trong chốc lát, sư nương chỉ nhìn Lý Mộ cũng không tiện nói chuyện gì, nhưng sư tỷ thì lại nói chuyện linh tinh lang tang, hỏi quen nhau thế nào, đóng phim ra sao, Lý Mộ liền “ừm”.
Hỏi mười câu thì có tới bảy câu trả lời “ừm”, còn lại mấy câu hỏi thì số lượng từ nhiều hơn một chút, coi như là hỏi gì đáp nấy.
Sư tỷ trộm nhắn tin cho Trang Khâm: “Ngày thường cậu ta cũng nói ít thế thôi à?”
“Ngày thường còn ít hơn thế này.”
“Thế hai đứa ở chung với nhau thế nào? Không vất vả à, toàn em nói một mình.”
“Anh ấy với em… sẽ nói rất nhiều.”
Sư tỷ không tưởng tượng nổi cảnh cậu miêu tả.
Bỏ điện thoại xuống, lại đưa mắt nhìn Lý Mộ một cái, có lẽ vì ở sân bay có rất nhiều người, Lý Mộ và Tiểu Lục Lạc sư đệ của mình đều đội mũ đeo khẩu trang, mũ khác nhau, quần áo giày cũng khác, nhưng hai người đứng cùng một chỗ lại có cảm giác hợp tới kì lạ.
Đợi không lâu, Tiểu Đao đã theo dòng người hỗn loạn đi ra.
Tiểu Đao chỉ đeo cái túi du lịch, sư tỷ gọi to, Tiểu Đao chạy như bay tới, sư tỷ giang hai tay, lại thấy Tiểu Đao chạy vọt qua người mình, đâm vào lòng Trang Khâm.
“Sư ca…” Tiểu Đao ôm chặt cậu.
Sắc mặt Lý Mộ sa sầm lại.
Trang Khâm khó hiểu bị cậu đẩy lùi ra sau một chút, ôm thật chặt, giữ nguyên một hai giây, cậu vỗ vỗ sau lưng sư đệ: “Ở đây nhiều người lắm.”
Tiểu Đao sịt sịt mũi, cậu cao hơn Trang Khâm một chút, hôm nay còn dùng miếng lót tăng chiều cao, đầu cọ cọ vài cái lung tung trên vai cậu, nói: “Em nhớ anh lắm.”
“Aiza…” Đôi mắt Trang Khâm liếc sang bên cạnh, Lý Mộ cũng đúng lúc đang nhìn cậu, đôi mắt vừa sâu vừa đen.
Trang Khâm đẩy Tiểu Đao ra: “Sư đệ em, Trang Kim Tài, gọi nó Tiểu Đao là được.
Tiểu Đao, sư ca trước đó đã nói với em, đây là Lý Mộ.”
Lý Mộ với bệnh sạch sẽ giai đoạn cuối thò tay ra trước mặt phụ huynh, tỏ ý muốn bắt tay, lại bị Tiểu Đao làm lơ.
Độn giày ba phân, cộng thêm đôi giày đã có đế cao sẵn, Tiểu Đao bỗng cao gần m9, phát hiện mình cũng không thấp hơn đối phương là bao, không thấp hơn quá nhiều, hơi hối hận không dùng thêm miếng lót nữa.
Lý Mộ thu tay lại, thần sắc tự nhiên, chiếc nhẫn trên ngón tay hết sức bắt mắt.
Tiểu Đao nhìn thoáng qua, lại nhìn tay sư ca, phát hiện cậu đang đeo găng tay.
Đại sư tỷ bảo mọi người đứng bên đường chờ mình, sau đó túm Tiểu Đao cùng đi tới bãi đỗ xe, lén dặn: “Nhóc thối, sao mày lại vô lễ với khách thế, lễ phép tí đi.”
Tiểu Đao hừ lạnh một cái.
Đại sư tỷ: “Mà sao hôm nay mày cao lên nhiều thế?”
Cô đi đôi bốt bó cao gót lên tới m8, đáng ra không thấp hơn Tiểu Đao là bao, ai ngờ hôm nay lại thấp hơn nhiều như vậy.
Tiểu Đao không được tự nhiên đẩy cô ra.
Đại sư tỷ: “Mày đi giày cao thế này, có phải bên trong còn có miếng độn giày không?”
“Không có mà!”
“Mày phải đi ít nhất 6cm.”
“Chị có thấy phiền không hả!”
Sư tỷ tìm được xe của mình, nổ máy, chậm rãi lái tới bên đường.
Ô tô vừa vặn đủ cho năm người, sư tỷ mở nhạc lên, tiếng bật rất bé, nói lái xe về nhà phải hai ba tiếng.
Có lẽ vì có Lý Mộ nên sư nương vốn không nói lời nào, chỉ có Tiểu Đao quấn lấy Trang Khâm hỏi hết cái này cái nọ, Trang Khâm nói gần đây đang chế tác một bộ phim điện ảnh ngắn, thiếu mấy diễn viên.”
“Có thiếu nữ chính không?” Sư tỷ xen vào, “Em xem chị có ổn không?”
“… Được thôi!” Trang Khâm ngồi ở ghế giữa hàng sau, có thể nhìn được gò má của người ngồi ghế lái, đại sư tỷ kế thừa hết mỹ mạo hồi trẻ của sư nương, sau khi trang điểm phong tình vạn chủng, trông rất giống một người chị đất Cảng*.
Đất Cảng chỉ Hương Cảng, tức HongKong.
Tiểu Đao cũng nói ngay: “Em cũng muốn diễn!”
“Phim gì? Nhân vật thế nào?”
Trang Khâm miêu tả qua nội dung và đề tài của bộ phim ngắn này, là đề tài khoa học viễn tưởng rất khó chế tác hiệu ứng, kịch bản bị cậu sửa lại có hơi giống phó bản dạo chơi vũ trụ.
Lý Mộ chưa ngồi loại xe con thế này bao giờ, càng chưa bao giờ chen chúc ngồi chung một chiếc xe với người khác, hơn nữa thể hình ba người ngồi ghế sau đều không nhỏ, Trang Khân hoàn toàn dựa lên người anh.
Hơn nữa Lý Mộ càng chưa từng tham dự vào đề tài của gia đình, trong gia đình người khác anh càng không có đề tài để nói, nhưng Trang Khâm cũng không coi nhẹ anh, ở nơi người khác không thấy, Trang Khâm nắm tay anh nhét vào túi áo, đôi tay nắm lấy nhau suốt cả một đường.
Ô tô chậm rãi lái trên đường ba tiếng, đề tài nói chuyện cũng giằng co ba tiếng.
Đến bây giờ Lý Mộ mới phát giác, Trang Khâm bảo mình quan hệ của cậu với cả nhà sư phụ tốt, thực ra không phải là lừa anh, quan hệ đúng là tốt thật.
Tới trấn trên, sư tỷ mới nói: “Bây giờ cả nhà đều đã về, à ừm, trong nhà còn có căn gác mái, có một cái giường có thể nằm, nhưng mà hai người ở gác mái, trần quá thấp, sợ hai đứa cộc đầu.”
Tiểu Đao: “Họ ở gác mái á?”
Đại sư tỷ: “Nhường phòng của mày lại cho sư ca mày cũng được.”
“Em với sư ca ngủ một phòng, khách ở phòng gác mái, vậy là tốt, dù sao khi còn nhỏ em với sư ca cũng ngủ chung một cái giường lớn lên.”
“Anh… chắc là không được ở trong nhà đâu.” Trang Khâm hỏi, “Sư phụ có ở nhà không?”
Đại sư tỷ: “Ai mà biết ổng có đây không, quan tâm ổng có nhà không làm gì, em về nhà còn không được ở chắc? Không ở nhà thì ở đâu được?”
Trang Khâm nói: “Em đặt phòng khách sạn gần đây, là khu sân trượt băng kia, lái xe từ đây mất mười phút.”
“À, khách sạn kia, đợi tí nữa chị lái xe đưa hai người qua.”
“Vậy sao được, đã về nhà rồi…” Tiểu Đao ồn ào kháng nghị.
Sư nương lại nói: “Được.”
Tiểu Đao liền im bặt.
“Làm phiền sư tỷ.” Lý Mộ cất lời.
Anh vốn đã định gọi taxi tới đón đi khách sạn, ai ngờ sư tỷ của Trang Khâm chở sư nương tự mình tới.
Xe hơi nhỏ đỗ trước cửa, tắt máy.
Sư tỷ bảo: “Xe sư phụ em đang đỗ đằng kia kìa, chắc hẳn là đang ở nhà, đi xuống xem nhé?”
Trang Khâm gật đầu, Lý Mộ mở cửa xe, đi xuống hít thở không khí, Trang Khâm cũng xuống xe, Lý Mộ cúi đầu nhìn cậu: “Anh đi cùng với em vào thôi?”
Trang Khâm hơi do dự: “Em vào trước nói chuyện với sư phụ cho rõ đã, xem ông ấy phản ứng thế nào đã được không? Anh lên xe ngồi chờ em.”
“Ông ấy muốn đánh em thì sao?”
“Em chắc chắn sẽ kêu to.” Trang Khâm ngược lại còn hy vọng sư phụ đành mình vài cánh, đánh sẽ nguôi giận, “Nếu anh nghe tiếng em kêu thảm thiết thì đi vào là được, đừng lo cho em, sư phụ đã nhiều năm rồi không đánh người.”
Lý Mộ không chờ trong xe, anh đứng ngoài trời tuyết, sắc trời đã hơi tối lại, anh lên cơn nghiện thuốc lá, túi quần cũng không có thuốc lá và bật lửa, chỉ đành bỏ qua, hai tay đút túi, anh nghịch nghịch chiếc nhẫn trên tay.
Lý Mộ không nghi ngờ gì về dũng khí của Trang Khâm, nhưng sợ cậu sẽ bị tổn thương vì chuyện này, không phải gia đình nào cũng giống như gia đình anh.
Sư nương đứng ở cửa, gọi anh: “Này, cậu vào ngồi một lát đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Lý Mộ xua tay, tỏ ý không cần.
Sư nương bảo: “Tiểu Lục Lạc và sư phụ nó đang ở trong phòng, cậu vào đi, chúng ta nói chuyện một chút.”
Lý Mộ khom lưng, đi vào cửa chính của căn nhà cũ này.
Phòng trang trí rất cổ điển, nhìn ra được có tuổi đời nhất định, nhà ở kiểu Mỹ dung lượng một vài món đồ kiểu Trung Quốc, sư nương đã mua đôi dép đi ở nhà mới: “Không biết cậu đi số bao nhiêu, mua bừa, mới đấy.”
“Cảm ơn cô.” Lý Mộ thay giày.
Trong phòng khách còn có hai người đang ngồi, có người Lý Mộ chưa gặp bao giờ, hẳn là nhị sư tỷ Trang Khâm kể.
Khi lên tầng, sư nương thấy Tiểu Đao ghé tai vào cửa phòng nghe lén thì gọi to: “Trang Kim Tài!”
Tiểu Đao giật mình đứng lên, chốc lát thấy Lý Mộ sau lưng bà thì vẻ mặt biến đổi.
Sư nương đưa Lý Mộ tới một gian phòng sinh hoạt trống: “Cậu ngồi đi.”
Lý Mộ lễ lễ phép phép, bảo bà ngồi trước.
Sư nương hỏi: “Cậu với Tiểu Lục Lạc nhà chúng tôi, đã ở bên nhau bao lâu rồi?”
“Cũng được một năm rưỡi rồi.”
“Ồ… khá lâu, thế trong nhà cậu có biết chuyện của nó không?”
“Có biết ạ.” Lý Mộ tỏ ý người trong nhà đã sớm biết xu hướng tính dục của anh, cũng biết tới sự tồn tại của Trang Khâm, thế nên điểm này không cần phải lo.
“Tôi biết, xu hướng tính dục này, là bình thường, không phải là có bệnh gì, tôi đều có thể hiểu được, chỉ là sư phụ của Tiểu Lục Lạc, là lão cổ hủ, thế nên tôi không có ý kiến gì, dù sao cũng là chuyện của người trẻ tuổi, chuyện của mấy đứa thế hệ trước chúng tôi không quản được, Tiểu Lục Lạc hoàn toàn có thể lừa gạt tôi vừa sư phụ nó, nhưng nó không làm như vậy, nó thực sự quá thành thật.”
Lý Mộ gật đầu.
“Nó nói với tôi, nói cậu đối xử tốt với nó, tôi đây càng không có ý kiến gì.
Cậu chắc hẳn cũng đã rõ, Tiểu Lục Lạc là tôi với sư phụ nó phát hiện ở trước gánh hát, lúc nhặt được trông tầm hai ba tuổi, mọt câu cũng không nói.”
Bà vốn muốn đưa đứa trẻ tới trại trẻ mồ côi, Trang Học Cửu lại không muốn, vì đứa trẻ hai ba tuổi này đã quá hiểu chuyện, vốn cái tuổi này không hiểu gì, vì muốn ở lại gánh hát học, đứa trẻ còn quỳ xuống trước mặt ông, hỏi cậu lí do vì sao, đứa trẻ vẫn luôn giống người câm không nói lời nào lại gọi lên một tiếng sư phụ.
“Chúng tôi không ở cùng với nó, sư nghiệp của nó đều ở trong nước, cậu đối xử với nó tốt, tôi cũng không lo nó chỉ có một thân một mình nữa.
Chỉ là sư phụ nó, chắc chắn còn…”
Trong một căn phòng khác, Trang Khâm đã quỳ thật lâu.
“Có thể sửa lại hay không?”
“Sư phụ… không thể.”
Trang Học Cửu ngồi bên mép giường, sống lưng thẳng tắp, nhìn kĩ đại đồ đệ đã nuôi từ nhỏ đến lớn: “Con chọn sư phụ hay là làm đồng tính luyến ái?”
Trang Khâm quỳ trên mặt đất, rất đáng thương nhìn ông nói: “Có thể… không chọn được không, còn muốn cả hai.”
“Nếu cậu muốn làm đồng tính luyến ái, ban Đại Tứ Hỉ này không cần cậu nữa,” ông lạnh lùng nói, “Cậu không còn là đồ đệ của Trang Học Cửu ta nữa, tình thầy trò của chúng ta chấm dứt tại đây.”
“Sư phụ… con không chọn được, con chọn không được,” Trang Khâm đáy lòng đau như dao cắt, lẩm bẩm nói, “Không thì người đánh con đi.”
“Tôi đánh cậu làm gì? Đánh cậu là có thể sửa lại được hay sao?”
“Không thay đổi được sư phụ… Con thích anh ấy, nếu người không đồng ý, con sẽ quỳ ở đây, quỳ tới khi nào người đồng ý mới thôi.” Trang Khâm vùi đầu xuống thật sâu, cậu cứ vậy cong lưng, trán dán vào sàn nhà màu nâu thẫm, không nhúc nhích.
“Cậu đã chết tâm này rồi.” Trang Học Cửu cúi đầu nhìn cậu, trái tim cũng như dao cắt, “Tôi sẽ không bao giờ đồng ý, cậu không phải con ruột tôi đẻ ra, nhưng nếu trong lòng cậu còn có người sư phụ này, cậu nên nghe lời tôi.”
Trang Khâm nhắm mắt lại, lại dập đầu vang một cái.
Trang Học Cửu chỉ vào cửa: “Ra ngoài, đừng quỳ nữa.”
Trang Khâm ngửa đầu, nhìn ông.
Trang Học Cửu một bộ tuyệt tình, quay đầu nhìn đi nơi khác.
“Sư phụ…”
“Đừng gọi tôi như vậy.” Trang Học Cửu đứng lên, đi tới bên cửa, “Cậu từ nhỏ đã có chính kiến, cậu muốn làm gì, tôi cũng không ngăn được.”
Trang Khâm đã sớm biết ông sẽ không đồng ý, đời trước Tiểu Đao comeout ông giận tới mức phải nằm viện đã đủ nói lên ông rất không hiểu được chuyện này, Trang Khâm nên thấy may vì mình chỉ là được nhận nuôi nên mới không như vậy, sư phụ bây giờ cùng lắm chỉ cho một cái tát thôi.
Đêm khuya, Trang Khâm đi củng Lý Mộ về khách sạn, Lý Mộ vẫn muốn nói chuyện với sư phụ cùng cậu, ai ngờ Trang Học Cửu thấy anh thì quay đầu đi ngay: “Ai cho người này tới nhà của chúng ta?”
Anh hiển nhiên là một vị khách không được hoan nghênh, không mời mà đến.
Khi Lý Mộ đưa cậu đi, còn để lại một câu: “Cảm ơn công ơn dưỡng dục Tiểu Lục Lạc nhiều năm như vậy.
Về sau, em ấy có cháu đây rồi.”
Sư tỷ nói câu: “Ối vl, mẹ ơi, ngầu đét.”
Làm Trang Học Cửu tức tới phát run, bảo anh cút đi.
Khách sạn, Lý Mộ ngồi bên giường, động tác nhẹ nhàng chườm túi đá lên trán cậu: “Dập mấy cái rồi?”
“Ba bốn gì đó…”
“Có đau không?” Ngón tay Lý Mộ nhẹ nhàng chạm vào một chút.
“Bây giờ không đau, em còn tưởng ông ấy sẽ đánh em…” Mình dù sao cũng khác với Tiểu Đao, cũng may vì thế mà sư phụ không làm hại sức khỏe, bằng không Trang Khâm sẽ còn áy náy suốt một thời gian dài.
“Nếu ông ấy đánh em, anh sẽ khống chế được mình mất.” Lý Mộ chưa bao giờ động tay đánh người, càng không thể động tay đánh một ông lão.
“Sư nương em nói với anh, với tính cách của sư phụ em bây giờ không tiếp thu được, có lẽ qua vài năm, sẽ chậm rãi tiếp nhận thôi.”
Trang Khâm “Ừm” một tiếng, bỗng duỗi cánh tay, ôm lấy lưng anh, rất chặt.
Lý Mộ bỗng nhớ tới đêm cuối năm hôm ấy, khi nửa tỉnh nửa mơ cậu nói câu: “Em chỉ có anh thôi” kia với mình.
Có lẽ đứa trẻ này sớm đã biết cục diện ngày hôm nay nhưng vẫn nghĩa vô phản cố mà làm.
Trái tim Lý Mộ bị bóp chặt, không khỏi ôm lại cậu thật chặt, cảm giác vai hơi ướt, biết là cậu đang lặng lẽ khóc, liền khe khẽ vuốt ve từng chút một sau lưng cậu: “Ngoan nào, có anh ở đâu rồi.”
Ngày hôm sau, Trang Khâm lại quay về một lần, sư phụ bảo cậu đừng có bước qua cửa, sư nương gọi cậu vào, nói với Trang Học Cửu: “Ăn Tết còn không để đứa nhỏ vào ăn cơm à?”
“Con không ăn cơm… con chỉ là vào thăm hai người.”
Trang Khâm đương nhiên không thể bỏ Lý Mộ lại tự mình chạy tới ăn Tết, nhưng Tết Âm này, đúng là không vui vẻ cho lắm, Trang Khâm còn mua cho họ rất nhiều đồ, đều bị sư phụ quăng ra ngoài.
Nửa tháng sau, khi đi, là xe khách sạn đưa.
Trang Khâm ngồi trên máy bay, xuyên qua cửa sổ nhìn thành phố Twin City dần thu nhỏ lại.
Ánh nắng lóa mắt, Trang Khâm kéo tấm che xuống, hỏi Lý Mộ đi đâu, Lý Mộ đáp Vegas, Trang Khâm: “Cái thành phố cờ bạc kia?”
Trang Khâm dù sao cũng đã chấm dứt hợp đồng, trong ngắn hạn không có công việc, liền đi theo chơi.
Ai ngờ ngày hôm sau trong khách sạn, quản gia tư nhân đẩy một xe quần áo đi vào, còn có vài người đi theo.
Lý Mộ giới thiệu nói đây là luật sư, đây là cố vấn tài sản của anh.
Cả hai đều là người nước ngoài.
Trang Khâm “à à” hai tiếng: “Anh gọi hai người tới, muốn chơi đánh địa chủ cùng nhau à?”
“Em muốn chơi bài cũng không phải là không được, nhưng mà ký cái này trước đã.”
Trang Khâm cảm thấy là lạ, nghĩ đến bộ lễ phục kia, hỏi: “Ký cái gì?”
Luật sư lấy văn bản trong túi công văn ra: “Là hợp đồng trước khi kết hôn của hai vị, sao ba bản, yêu cầu hai vị đọc rồi ký tên.”
Trang Khâm hơi ngây ra: “Từ từ đã…”
“Đối chiếu Trung Anh, em xem thử xem.” Lý Mộ đưa văn bản cho cậu.
Trang Khâm cúi đầu xem hợp đồng.
Hợp đồng sao ba bản, nhưng nội dung lại rất đơn giản, dù là hai người vì tình huống gì, giả thiết có một ngày không ở bên nhau nữa, ly hôn, một nửa tài sản chia cho Trang Khâm.
Đầu óc Trang Khâm choáng váng: “Sao lại muốn em ký cái này…”
Lý Mộ nhìn về phía cậu: “Em không muốn kết hôn với anh à?”
“Đồng ý, nhưng mà, hợp đồng này rất không công bằng, em không muốn lợi dụng anh.”
“Luật sư có thể làm công chứng ngay, em cũng có thể chia tài sản của em cho anh.”
Lý Mộ chẳng qua là muốn cho cậu cảm giác an toàn, nói cho cậu biết hợp đồng này sẽ vĩnh viễn không có một ngày có hiệu lực —— hơn nữa anh chắc chắn đời này Trang Khâm đều không trốn thoát, hợp đồng là cái gì, râu ria.
“Tài sản của em có thể cho anh không sao cả.” Trang Khâm gạch tên Lý Mộ đi, đổi thành mình, “Nếu là thế này thì em sẽ ký.”
Luật sư nghe hiểu phần lớn tiếng Trung, nghe vậy thì cười bảo: “Thế này không tính.”
Cố vấn tài sản bên cạnh mở valy ra, bên trong là một đống tệp giấy tờ hoa cả mắt, lấy từng cái ra nói: “Đây là giấy chứng nhận bất động sản đứng tên Henry, đây là giấy chứng nhận cổ phần đứng tên Henry, đây là ô tô, nhà máy rượu, nhà hàng, khách sạn, trại nuôi ngựa, nông trường… đứng tên Henry.”
Trang Khâm chết lặng nói đủ rồi đủ rồi, cậu không cần biết nữa.
Cố vấn tài sản cười nói: “Sau khi kết hôn, tất cả những thứ này đều là tài sản chung của hai vị.”
Đến cuối cùng, hợp đồng cũng không ký, Trang Khâm nói gì cũng không chịu.
Cậu cũng không thiếu tiền, ký cái này làm gì, nhưng khi xếp hàng đăng ký kết hôn, cậu lại rất sảng khoái lấy hộ chiếu ra, ký tên xuống.
Một tờ giấy chứng nhận đăng ký kết hôn hơi mỏng, tuyên bố hai người chính thức trở thành người một nhà.
_Hoàn chính văn_
Danh Sách Chương: