Trong vài phút Trang Khâm vào cánh gà thay trang phục, ca sĩ lên sân khấu hát là một người bạn của cậu.
Khi ánh đèn của toàn hội trường đều đã tối xuống, không ai đẻ ý có người đã đứng lên rời khỏi hội trường.
Lý Mộ thực sự không thích những nơi nhiều người ầm ĩ, xem opera ngồi trong phòng trên tầng, cũng không tới mức ồn ào, cũng có thể mặc kệ những người xem khác.
Nhưng tiếng thét chói tai của các cô gái xung quanh càng lúc càng cao, nếu không phải vì muốn nghe Trang Khâm hát côn kịch, anh đã không tới.
Anh cầm thẻ staff vòng tới cánh gà, thấy Trang Khâm đã tẩy trang xong, thay trang phục màu đen kia ra, chuẩn bị lên sân khấu.
Bộ quần áo kia có lẽ là do nhân viên chuẩn bị giúp cậu, nhung đỏ, chất tơ lụa, form đồ rộng thùng thình gợi cảm, lộ rõ xương quai xanh, trên quần áo còn đính nhiều mảnh kim cương, thỉnh thoảng lại lấp lánh dưới ánh đèn.
Lý Mộ đứng ở xa, nhìn cậu hình như là đang học thuộc lời bài hát, trợ lý giúp cậu kiểm tra thiết bị ghi âm này nọ trên người, không biết là do lớp trang điểm mới hay là vừa rồi không tẩy sạch lớp trang điểm cũ, mà đuôi mắt vẫn cứ hồng hồng.
Lý Mộ đứng tại chỗ, thấy Trang Khâm lên sân khấu, ca sĩ bướ xuống.
“Mọi người đều đã nhận được quà rồi chứ?” Giọng nói của Trang Khâm vang lên, xuyên qua vách tường, có chút không thực.
Lý Mộ theo phản xạ cúi xuống nhìn đồng hồ.
“Nhận! Được! Rồi!!” Cả hội trường trăm miệng một lời.
“Là quà tặng ngày Tết Thiếu nhi cho tất cả mọi người.
”
Lúc này nhân viên công tác đẩy bánh kem lên sân khấu, Lý Mộ nghe thấy cậu nói: “Hóa ra tôi cũng có quà.
”
Anh đứng sau màn nhìn Trang Khâm dưới ánh mắt của bao người chăm chú thổi tắt ngọn nến, cầu nguyện, mọi người lại đồng thanh nói chúc mừng sinh nhật, quả thực là hình ảnh vui vẻ hòa thuận.
Khi Lý Mộ rời khỏi, còn nghe thấy giọng hát của Trang Khâm, cậu không phải ca sĩ chuyên nghiệp, khi hát có chút không khớp nhạc lắm, nhưng giọng rất êm ái, tiếng ca ấm áp động lòng người.
Bước chân hơi khựng lại một chút, ngay sau đó anh thấy có vài người đẩy xe đi vào, nhân viên công tác sau màn chia nhau bánh kem, nói: “Thầy Trang mua cho mọi người, ai cũng có phần.
”
Những lời “ai cũng có phần” này, chọc trúng nỗi đau của Lý Mộ.
Trên cổ vẫn còn đang đeo thẻ staff, Lý Mộ chuẩn bị rời khỏi, cũng bị nhét một hộp bánh kem nhỏ vào tay.
Lý Mộ không muốn ăn, từ chối tỏ ý không nhận, từ cửa sau ra ngoài, anh quay lại bãi đỗ xe, ngồi trên xe lại chưa đi ngay.
Anh nhớ trước đó có thông báo nói rằng buổi sinh nhật sẽ được livestream trên một nền tảng nào đó, Lý Mộ download app, nạp VIP rồi mới xem được livestream.
Livestream chậm vài phút, đúng lúc chiếu tới đoạn cậu hát xong bài hát này, trên sân khấu, mưa cánh hoa hồng rơi xuống, vài chục giây sau, cậu vẫn một mình đứng ở chính giữa sân khấu, đường nét hình khối khuôn mặt dưới ánh sáng sân khấu trở nên càng tinh xảo, trên mặt mày xuất sắc nhất chính là đôi mắt, vô cùng động lòng người.
Dưới sân khấu tiếng thét chói tai vang lên không ngừng, cậu cũng vẫn bất động, cầm microphone nói: “Bài hát tiếp theo, dành tặng cho một người quan trọng.
”
Người quan trọng?
Lý Mộ chỉnh âm lượng lớn lên.
“Dành tặng cho một người quan trọng nhất —— mỗi một người các bạn.
”
Lý Mộ tắt điện thoại.
Lái xe về khách sạn, anh vẫn không quên được chuyện này, đối với việc nhiều người như vậy đều có quà, Lý Mộ luôn canh cánh trong lòng, muốn nói là tức giận, thì cũng chưa tới mức, nhưng lại đột nhiên thấy nghèn nghẹn.
Anh nghĩ, có phải từ trước tới nay anh đều đã hiểu lầm rồi không, thực ra Trang Kham chỉ coi mình như bạn bè mà đối xử.
Nhưng tháng trước, cậu ấy rõ ràng còn tặng mật ong New Zealand cho mình, nói rằng nhãn hiệu này cậu cảm thấy rất dễ uống; tặng gối phát nhạc của một nhãn hiệu nào đó cho anh, khi nghỉ ngơi trong phòng hóa trang của phim trường có thể nằm lên…
Tiệc sinh nhật kết thúc, Lý Mộ còn lên mạng search một chút, phát hiện có rất nhiều fans khoe quà.
Ảnh được chụp với đủ loại kiểu dáng, đủ kiểu thổ lộ.
“Còn tặng cả bánh kem!!! Anh tôi không thu vé vào cửa mà còn tặng nhiều quà như vậy…” Có người up ảnh bánh kem khoe, bánh kem rất nhỏ, bên trên viết 1.
6 vui vẻ.
Danh Sách Chương: