- Nữ thần tình ái tìm ngươi...
Lý Vân giả ngu:
- Cái gì thần tình ái?
- Nữ nhi Zeus, muội muội sinh đôi Apollo, Tình nữ chi thần Artemis... ngươi luôn luôn ấn tượng đi?
Trí Hoằng đại sư nói:
- Nàng có đúng hay không kêu ngươi tìm La Sát?
- Ngươi đều biết?
Lý Vân hiếu kỳ nói:
- Không biết là ngươi giới thiệu Artemis tới tìm ta đi?
- Dĩ nhiên không phải!
Hòa thượng nói:
- Nàng không phải theo như ngươi nói sao? Là Hàn Di Hương giới thiệu qua.
- Ngươi giám thị ta?
Lý Vân sắc mặt nhất thời hắng giọng một mảnh.
- Không có!
Hòa thượng vội vàng xua tay, ý bảo Lý Vân tỉnh táo:
- Điều này sao có thể? Tiểu tử, ta với ngươi biết nhau bốn năm... Ta đối với ngươi làm sao, ngươi trong lòng hiểu rõ đi? Ngay cả Phật môn chí bảo Bồ Đề Nhận ta đều cho ngươi. Ngươi cảm thấy ta sẽ đối với ngươi có ý xấu sao?
- Nghĩ cũng đúng a!
Lý Vân khẽ cười nói:
- Thế không biết chùa Bạch Mã các ngươi làm sao biết?
Lời này vừa nói ra, hòa thượng đỏ mặt. Bởi vậy, có thể thấy được, Lý Vân phân tích vẫn còn có chút đạo lý.
- Ta cũng không muốn biết ngươi đến tột cùng làm sao biết. Nói chung, Lý Vân ta tính cách chính là như vậy, ngươi kính ta một tấc, ta kính ngươi một thước.
Lý Vân nghiêm túc nói:
- Hòa thượng, lời nói lương tâm đều nói, mấy năm nay ngươi đối với Lý Vân ta không tệ, ân huệ của ngươi ta đều ghi nhớ trong lòng. Nhưng ngươi cũng nhớ kỹ một câu nói, ta không thích bị người khống chế, hoặc là lợi dụng. Chỉ cần không vượt qua điểm mấu chốt, ta ngươi vĩnh viễn đều là bằng hữu...
- Thành giao!
Hòa thượng cười nói:
- Những lời này dù cho ngươi không nói, trong lòng ta cũng rõ ràng. Tiểu tử, ta có cái đề nghị, không biết ngươi có nguyện ý nghe hay không.
- Nói!
Lý Vân lạnh nhạt.
- Buông tha ủy thác Artemis!
Trí Hoằng đại sư trầm mặt, chăm chú nói:
- Artemis rất phiền phức. Ta không hi vọng ngươi cùng Thần Tộc nhấc lên quan hệ nào.
- Có ý tứ gì?
Lý Vân trừng mắt hỏi:
- Trước đây, ngươi không phải nói lúc rảnh rỗi giúp ta. Giới thiệu Artemis sao? Thế nào hiện tại lại phản đối chúng ta gặp gỡ?
- Còn nhớ rõ ta đã nói với ngươi đông tây phương Tiên Yêu Thần Ma đại chiến sao?
Đại sư yếu ớt nói:
- Chúng ta lo lắng đại chiến vạn năm trước tiếp tục trình diễn.
- Làm sao có thể?
Lý Vân nói:
- Lẽ nào bọn họ còn không có hấp thu giáo huấn sao?
- Trước đây chúng ta cũng nghĩ là như vậy. Nhưng là có người phía sau làm rối...
Trí Hoằng đại sư nói:
- Có người âm thầm làm rối, ta lo lắng sau này thế cục sẽ mất đi khống chế.
- La Sát?
Lý Vân hỏi.
- Không biết!
Trí Hoằng đại sư thở dài nói:
- Chúng ta đang truy tra, đáng tiếc không có đầu mối, sự tình so với chúng ta hết sức tưởng tượng được còn muốn phức tạp hơn.
Lý Vân tay vừa nhấc, đem dây chuyền kim cương Artemis cho hắn ném tới nói:
- Đồ chơi này ngươi xem giá trị bao nhiêu? Giúp ta bán nó...
Trí Hoằng đại sư ngửi một hơi nói:
- Artemis đưa cho ngươi... Mặt trên có khí tức Thần Tộc. Xem ra, ngươi là không dự định buông tha.
- Không sai.
Lý Vân nghiêm mặt nói:
- Hòa thượng. Lời nói không dễ nghe, ta quyết định chuyện gì chắc sẽ không bởi vì chùa Bạch Mã các ngươi mà buông tha chính kiến. Ngươi hẳn là hiểu rõ, ta và các ngươi chỉ là quan hệ hợp tác, cũng không phải quan hệ phụ thuộc. Về phần các ngươi lo lắng đông tây phương Tiên Yêu Thần Ma đại chiến. Nếu quả như vậy không cách nào tránh khỏi, ta cũng sẽ không tận lực né tránh. Nhưng ta cảm thấy, điều này cùng ta cũng không có quan hệ trực tiếp.
- Ai!
Trí Hoằng đại sư thở dài nói:
- Thái độ của ngươi ta sớm đã nghĩ đến... Tiểu tử, ngươi đã quyết định, chúng ta cũng không miễn cưỡng, bất quá ngươi tự giải quyết cho tốt a.
- Dây chuyền kim cương ngươi có thể đưa cho Cửu Vĩ Hồ.
Hòa thượng cười nói:
- Ngươi không thiếu tiền a? Cửu Vĩ Hồ sinh ý cũng không sai.
- Mặt trên có khí tức Thần Tộc, nàng không thích.
Lý Vân nói:
- Đồ đạc giao cho ngươi, mau chóng xuất thủ. Ngươi xem có thể giá trị bao nhiêu...
- Mấy triệu đi!
Hòa thượng cười nói:
- Ta sai người đi làm, lại đem tiền gửi vào tài khoản của ngươi.
- Được rồi, về chuyện tình La Sát, ta xem ngươi vẫn là cùng Hồng gia nói chuyện.
Trí Hoằng đại sư nói:
- Hồng gia ở Ma tộc phương tây thân phận không đơn giản, chúng ta hoài nghi, hắn cùng La Sát đã gặp mặt.
Lý Vân hỏi:
- Có chứng cứ sao?
Trí Hoằng đại sư mặt đỏ lên:
- Cái này còn không có, bất quá chúng ta sẽ gia tăng truy xét.
Lý Vân oán giận nói:
- Hòa thượng, hiệu suất các ngươi thật có chút thấp.
- Không có biện pháp a...
Trí Hoằng đại sư lo lắng mà nói:
- Thế cục càng ngày càng hỗn loạn, hơn nữa có cao nhân làm rối, rất nhiều chuyện đều vượt ra ngoài ý liệu chúng ta.
Lý Vân không khỏi xoa xoa hai gò má, dường như cũng dự cảm được kiếp nạn đã tới.
Ngừng một lúc, Lý Vân lắc đầu:
- Được rồi, những thứ phiền phức này ngươi đừng nói với ta, ta không phải Bồ Tát cũng không phải cứu thế chủ, trọng trách cứu vớt thế nhân không liên quan gì tới ta. Ta chỉ là một yêu quái mà thôi...
- Nhớ kỹ hãy mau đem dây chuyền đem bán, ta cần tiền gấp.
Duỗi người, Lý Vân làm ra tư thái tiễn khách:
- Tết năm mới, ngươi không dự định ra ngoài đi dạo một chút...
- Ngươi không nói ta cũng đi.
Hòa thượng cười cười:
- Chúc ngươi chơi vui vẻ.
Đang nói, hòa thượng liền vô thanh vô tức biến mất.
Lý Vân đứng lên, tự lẩm bẩm:
- Càng ngày càng phiền toái.....
Trở lại phòng khách, Lý Vân nhìn Vương Trân Trân áy náy nói:
- Trân tỷ, xin lỗi, đêm nay ta xem không thể cùng ngươi nhìn hoa đăng, ta phải đi làm một việc, rất trọng yếu.
Đừng xem Lý Vân trước sau không quan tâm, kỳ thực trong lòng hắn cũng muốn sớm một chút đem sự tình biết rõ ràng. Hắn dự định đi gặp Hồng gia.
Vương Trân Trân sớm ngờ tới hòa thượng tìm là không có chuyện tốt. Nàng sớm đã có chuẩn bị tâm tư.
- Ừ, ngươi có việc cứ làm.....
Vương Trân Trân hỏi:
- Có muốn hay không mang theo người trợ giúp?
Vương Trân Trân chỉ chỉ Tần suất, Vương Đại Sơn.
Hai yêu trong lòng căng thẳng, lo lắng bị điểm tướng. Tết năm mới, bọn họ cũng không muốn cùng Lý Vân đi ra ngoài làm nhiệm vụ. Nhất là Vương Đại Sơn, đêm nay trên đường người đông. Hắn còn muốn nhân cơ hội thi triển tay heo, sờ vài cái thật đã.
- Không cần, tự ta đi là được rồi!
Lý Vân khoát khoát tay, nói:
- Các ngươi chơi đi, trân tỷ, sự tình xong xuôi, ta sẽ mau chóng chạy về.
...
Mặc xong áo khoác, Lý Vân khinh xa thục lộ đi qua mấy con phố, đi tới quán bar Tiền Quỹ. Bởi vì là ăn tết, cho nên nơi này so với mọi khi còn muốn náo nhiệt, ồn ào. Ngoài cửa khách nối liền không dứt, vào cửa phóng nhãn nhìn lại, trong đại sảnh càng tấp nập người, nhìn so với ngày thường phải đông hơn nhiều.
- Ta tìm Hồng gia!
Lý Vân gọi lại một bồi bàn hỏi.
Đội trưởng trực ban an ninh nhận được tin tức, lập tức liền mang theo Lý Vân đi tới một căn phòng lầu hai. Lý Vân ngồi ở trên ghế sa lon đợi, tưởng chừng Hồng gia nhận được tin, rất nhanh sẽ tới. Ai ngờ mấy phút sau, đội trưởng trực ban mang theo mấy người vạm vỡ, mấy cây súng lục đồng loạt chỉ vào đầu Lý Vân.
- Tiểu tử, thật không sáng dạ chút nào, chỉ có một mình ngươi, cũng dám đến quán ra Tiền Quỹ chúng ta đập bãi...
Nhân viên an ninh đội trưởng kia mặt đầy sát khí:
- Quỳ xuống dập đầu bồi tội, bằng không ta cho ngươi một phát.
- Nói cho Hồng gia, Yến Tử, cho bọn họ thời gian ba phút tới gặp ta, bằng không đừng trách ta không khách khí.
Đối mặt với họng súng, Lý Vân mặt không đổi sắc, cười lạnh nói:
- Coi như là Hồng gia cũng không dám cầm súng chỉa vào đầu ta, không muốn chết lập tức cút, báo tin cho Hồng gia. Nếu không, sự tình làm lớn chuyện, người chết sợ là các ngươi.
Bị Lý Vân nói hung hãn như vậy, đội trưởng nhân viên an ninh kia do dự. Người trẻ tuổi như vậy, nhưng ở họng súng mặt không đổi sắc. Hoặc là kẻ ngu si, hoặc không thèm sợ hãi. Từ tình huống hiện trường đến xem, người sau có khả năng hẳn là lớn hơn một chút.
- Đồ hỗn hào, Lý Vân là khách quý của ta, không được vô lễ.
Đúng lúc này, một tiếng nói giận dữ từ bộ đàm trong đám người truyền đến.
Lý Vân nghe ra chính là thanh âm Hồng gia, lập tức liền cười ha ha nói:
- Hồng gia, ngươi chiêu đãi khách quý như vậy sao...
- Dẫn hắn đến!
Hồng gia ở bộ đàm ra lệnh.
Đội cảnh sát trường nghe vậy, dè dặt cẩn thận nói với Lý Vân:
- Lý tiên sinh, mời theo ta...
Lý Vân nghe vậy, cũng không nói cái gì nữa, liền theo hắn đi vào. Mấy phút sau, Lý Vân theo nhân viên an ninh đội trưởng đi tới một gian phòng tầng năm. Mới vào cửa, Lý Vân liền xoay người giơ tay lên đánh mấy cái vào miệng tên đội trưởng. Tên đội trưởng bị đau kêu thảm một tiếng, hai cái răng đã rơi ra ngoài.
- Đây là ngươi lấy súng chỉa vào ta!
Lý Vân lạnh lùng nói.
Hồng gia lên tiếng khẽ cười một tiếng nói:
- Bọn họ đều là hạ nhân, hà tất chấp nhặt với bọn họ.
Nói đến đây, Hồng gia ánh mắt chuyển hướng về phía đội trưởng bị đánh:
- Đây là ngươi đáng bị... Nói cho ngươi biết, Lý Vân cường đại không người nào có thể so sánh. Cho nên ta khuyên ngươi buông tha ý nghĩ trả thù đi, cái này là vì tốt cho ngươi. Tính mạng con người chỉ có một lần, cho nên mới đáng quý. Đi xuống đi... Lần sau đem mắt nhìn kĩ. Đừng tưởng rằng cầm trong tay khẩu súng liền vô địch thiên hạ.
“Hắn thực sự đáng sợ như vậy?”
Đội trưởng nghe vậy, tim âm thầm đập nhanh, vội vàng lui về phía sau.
Hồng gia rất biết hưởng thụ, ở bên người của hắn ôm lấy hai nữ lang tóc vàng, bất kể là vóc người, hay là dung mạo đều rất xuất chúng. Các nàng mặc áo tắm ba mảnh, vì Hồng gia đấm lưng. Trước đây việc này đều là Yến Tử tự mình làm. Từ khi Hồng gia đưa ra đề nghị trao đổi, Yến Tử liền không làm những chuyện này nữa.
- Ngươi rất biết hưởng thụ?
Lý Vân có ý định kích thích Hồng gia:
- Đáng tiếc, ngươi vô phúc tiêu thụ.
- Hừ!
Hồng gia tự nhiên hiểu rõ ngụ ý Lý Vân.
Lý Vân đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon đối diện Hồng gia, đưa tay nắm lấy một trái táo trên bàn trà, miệng to cắn. Buồn cười nhìn Hồng gia, nói:
- La Sát đi tìm ngươi?
- Ngươi là vì La Sát mà đến?
Hồng gia ánh mắt nhìn về phía Lý Vân, thở dài:
- Ta nghĩ ngươi nên thay đổi chủ ý.
- Chuyện thay đổi ngươi chớ hòng mơ tưởng... Trân tỷ hiện tại đã là nữ nhân của ta.
Lý Vân cắn một nửa trái táo rồi chính xác ném tới thùng rác, trào phúng nói:
- Ta coi trọng nữ nhân, ai cũng đừng nghĩ nhúng chàm.
Hồng gia nghe vậy, dường như có chút đau lòng, không khỏi đè lại huyệt Thái Dương xoa nắn vài cái:
- Ngươi là đến thị uy ta?
Lý Vân giải thích:
- Ta tới hỏi ngươi chuyện tình La Sát.
- Ta không biết!
Hồng gia bất đắc dĩ trả lời. Hắn lại hỏi:
- Theo ta được biết, gần đây rất nhiều người đều tìm La Sát. Hơn nữa rất nhiều người đều cảm thấy La Sát sẽ tìm đến ta.
Lý Vân mờ mịt hỏi:
- Rất nhiều người?
Hồng gia nhíu mày, giọng nói mang theo một tia phẫn nộ nhàn nhạt:
- Nguyên bản ta nghĩ an tĩnh ở chỗ này, nhưng bây giờ lại bị quấy rầy.
Lý Vân một bộ ngây thơ biểu tình:
- Nói cho ta biết hạ lạc La Sát, từ nay về sau, ngươi liền an dật.
Hồng gia đứng lên, ý bảo này hai nàng ngoại quốc lui ra. Sau đó, hắn từ trong tủ rượu xuất ra rượu đỏ tốt nhất, một chai ném cho Lý Vân, mình cũng mở một chai.
Lý Vân rút ra nút lọ bình rượu, một ngụm rót hơn phân nửa bình:
- Tí lại mang cho ta vài bình. Ta xem ngươi cất dấu thật nhiều rượu tốt, không ít a...
- Rượu đỏ ngươi nghĩ có nhiều sao?
Hồng gia cười nhạo.
- Ngươi không cảm thấy uống như vậy, có hơi khôi hài sao?
Lý Vân khinh thường nói:
- Dù sao ta cùng thân sĩ không liên quan.
Hồng gia cùng Lý Vân đụng một cái:
- Cũng đúng, cứ như vậy mà uống.
Lý Vân nghẹo mắt nhìn chằm chằm Hồng gia:
- Ngươi muốn thế nào mới có thể nói cho ta biết tin tức La Sát.
- Ngươi muốn biết, rất nhiều người đều muốn biết. Bất quá hiện nay mà nói, còn không có bất cứ người nào, bất cứ thế lực nào, từ ta biết được điều gì.
Hồng gia nói.
Lý Vân trợn mắt một cái nói:
- Nói một chút điều kiện của ngươi đi!
- Ta còn có thể có điều kiện gì...
Hồng gia cười khổ nói:
- Ta hy vọng nhất là đời này có thể trị hết ám bệnh trong người.
Hồng gia nhìn Lý Vân:
- Ngươi cũng là nam nhân, ngươi hẳn là rõ ràng nam nhân thân mang bệnh tật rất khổ sở à.
- Xin lỗi, ta là nam nhân không sai, nhưng trên người ta không có ám bệnh, cho nên ta không rõ ràng lắm sự thống khổ của ngươi.
Lý Vân nhếch chân bắt chéo, một hơi đem rượu còn thừa lại toàn bộ uống cạn.
Hồng gia sửng sốt một chút, lập tức nói:
- Cái loại cảm giác này giống như là hỏa diễm đốt cháy tim, mỗi một lần hô hấp, đều sẽ cho người điên mất.....
Lý Vân hai tay thổi phồng mặt nói:
- Hình như rất thống khổ.....
Hồng gia hận hận nói:
- Chỉ có Cửu Vĩ Hồ Thần Nông xích có thể trị cho ta.
Lý Vân phản bác:
- Phương tây y học không phải rất phát đạt sao? Ngươi có thể trở về nước đi trị liệu a...
- Lý Vân, ta rất thành khẩn thỉnh cầu với ngươi, hi vọng ngươi có thể giúp ta một chút.
Hồng gia gần như cầu khẩn.
Lý Vân khinh thường nói:
- Ngươi thực sự rất dài dòng, nguyên bản ta chỉ là muốn hỏi ngươi một chút, tình huống La Sát mới nhất, ngươi lại theo ta càm ràm nhiều như vậy.
Hồng gia ngạc nhiên nói:
- Ngươi không dự định giúp ta.
Hồng gia đứng lên, hỏi:
- Nếu mà ngươi chịu giúp ta, ta cũng sẽ giúp ngươi...
Lý Vân trừng lên mắt, có chút mất hứng hỏi:
- Muốn dùng nữ nhân của ta làm trao đổi, đó là không có khả năng.
Lý Vân phất tay một cái biểu thị mình không nhịn được:
- Nói cho ta biết, ta muốn biết, ta có thể kiến nghị trân tỷ phối dược cho ngươi. Bất quá, phối dược cho ngươi cùng tình báo cung cấp phải có quan hệ trực tiếp. Nếu mà ngươi không biết tình huống La Sát mới nhất, quên đi.
- Bảo đảm không thành vấn đề.
Hồng gia như định liệu trước:
- Ta sẽ không để cho ngươi thất vọng. Bất quá xin ngươi cho ta một chút thời gian. Trước đây ta xem thường cùng La Sát giao tiếp, hiện tại ta có động lực, ta biết nên làm như thế nào.
Lý Vân xoay người rời đi, bỏ xuống một câu cảnh cáo:
- Ngươi hay nhất đừng để ta chờ lâu.
...
Ở Lý Vân đi rồi, Yến Tử xuất hiện, nàng đối với Hồng gia hỏi:
- Hồng gia, lẽ nào ngươi thực sự dự định tham gia? Ngươi phải hiểu được, ngươi một khi tham gia, là không thể thoát thân.