Yến Tử nói với giọng điệu cực kỳ triết lý:
- Tôi tin là dưới gầm trời này sẽ không còn người đàn ông nào thích hợp với chị hơn Hồng gia đâu.
Vương Trân Trân không nói năng gì, đánh mắt sang nhìn Lý Vân. Lý Vân vội vàng nói:
- Trân tỷ, đừng nghe con ma nữ kia nói bậy, ta làm sao có thể vì cô ta mà bỏ rơi chị được chứ, so với chị đến đầu ngón chân cô ta cũng chẳng sánh bằng.
- Tiểu Lý, ta sẽ không từ bỏ cậu đâu. Không cần biết cậu đối xử với ta như thế nào.
Ngữ khí trong từng câu nói của Vương Trân Trân làm cho Lý Vân cũng phải rùng mình.
- Có chết ta cũng không từ bỏ.
Lý Vân không hề biến sắc:
- Ta cũng vậy…!.
Cứ thế, hai người bọn họ bộc lộ tâm ý với nhau ngay trước mặt ma nữ.
- Ha ha ha….!
Yến Tử lại gần vài bước, cười mà như không cười, nhìn chằm chằm vào Lý Vân, nói:
- Các người rất tự tin đấy!
- Đương nhiên!
- Vương Trân Trân đứng bên cạnh hét lên, không tự tin chỉ đối với tiên nữ thôi, nhưng với ma nữ thì cô ấy lại không gặp bất kỳ trở ngại tâm lý nào dù chỉ là 1 chút.
Yến Tử liếc mắt nhìn Vương Trân Trân 1 cái, 1 nụ cười cổ quái hiện lên khuôn mặt cô:
- Tôi là hoàn bích chi thân……
Nói xong, cô ta liền bỏ đi
Vương Trân Trân nhìn Lý Vân, nói với một hàm ý khác:
- Cô ta cố ý nói với cậu đó…
- Không phải là đang cố chắp vá đấy chứ?
Lý Vân mỉm cười ác ý:
- Thôi nào, Trân tỷ, đừng suy nghĩ nhiều, ta đối với con ma nữ đó chẳng có chút hứng thú gì cả, chúng ta về nhà thôi…
- Uhm…
Vương Trân Trân gật gật đầu
…
Giáng Sinh qua Tết lại đến, so với những ngày lễ của phương Tây, Lý Vân thích Tết nguyên đán hơn. Lúc trưa, hắn đẩy xe vào phòng trọ, Vương Trân Trân vẫn còn đang bận rộn ở phòng khám, chưa cả nấu cơm trưa. Hỏa yêu Vương Đại Sơn cũng chạy tới chạy lui bốc thuốc giúp khách hàng. Nghỉ giải lao chưa được bao lâu thì Tần Suất lại đến phòng khám thu tiền. Vì là việc hệ trọng, nên hắn cố ý đeo 1 cặp kính gọng vàng.
Cả bệnh viện, chỉ có con mèo kia là nhàn nhã, nó cuộn mình trong sân, ở những chỗ có ánh nắng mặt trời chiếu đến, mãn nguyện hưởng thụ những tia nắng ấm áp của mùa đông. Con ngươi khép hờ, không biết là ngủ hay là đang nhắm mắt dưỡng thần nữa.
Lý Vân cất xe cẩn thận, sau đó đi qua chỗ con mèo nằm, 1 tay nhấc bổng nó lên rồi đi luôn vào phòng khách của Vương Trân Trân
- Meo meo, lão đại, ngươi lại bắt nạt ta…. ngao!
Con mèo nhảy lên bàn uống nước, tròng mắt đảo qua đảo lại, tựa hồ có chút sợ hãi.
- Đừng sợ, ta hỏi ngươi, mẹ ngươi chắc là có tin tức gì rồi chứ?
Lý Vân hứng thú hỏi.
- Chẳng có gì cả!
Tiểu mao đầu nhân cơ hội nói thêm:
- Không có mẹ, con giống như nhánh cỏ yếu ớt… ài, tiểu mao đầu thật đáng thương. Lão đại, ngươi là người thân của ta, ngươi phải đối xử tốt với ta đấy.
- Được, tiểu tử ngươi chớ có đùa giỡn với ta…!
Lý Vân tức giận nói:
- Nhìn ngươi kìa, đáng nhẽ phải gọi ngươi là tiểu khôn ngoan mới đúng. Cái thói tính toán của ngươi, ta còn rõ hơn ngươi đó. Nhớ đấy, đừng có mang rắc rối đến cho ta.
- Vâng, tiểu mao đầu sẽ ghi nhớ lời lão đại giáo huấn.
Con mèo dè dặt nói:
- Lão đại, nếu không còn chuyện gì nữa, ta muốn đi giúp bà chủ.
- Đi đi…
Lý Vân phất phất tay.
Ngay lúc đó, Tần Suất bưng một bát mì thịt bò nóng hôi hổi tới, hắn vừa cười vừa nói:
- Lão đại, Trân tỷ thấy anh về nhà liền bảo ta sang quán đối diện mua 1 bát mì thịt bò để anh ăn lót dạ trước. Đợi chị ấy làm xong việc thì sẽ về nhà nấu cơm cho anh ăn.
Dù là tay nghề của các đầu bếp trong thành không tốt lắm, nhưng bát mì trước mặt thì cũng được coi là giống khuôn mẫu, cũng một đỏ, hai xanh, ba trắng. Ngửi thấy mùi thơm mê người đó, nước miếng của Lý Vân cũng sắp rỏ ra ngoài.
- Mấy người ăn chưa?
Lý Vân rút lấy 1 chiếc đũa từ tay Tần Suất hỏi.
- Chưa ạ!
Tần đẹp trai vẻ mặt u oán:
- Chúng tôi làm theo sự sai bảo thì đâu thể so sánh với anh được…
- Thôi được rồi, mau đi làm việc tiếp đi. Không thì Trân tỷ sẽ chết vì mệt mất…
Lý Vân cười cười.
Tần Suất không nói thêm câu nào nữa, xoay người rời đi. Chờ Tần Suất đi khỏi, Lý Vân liền ghé sát vào bàn, bắt đầu húp sạch, chẳng mấy chốc đã vét sạch bát mì. Chắc là do đói quá, đến cả nước canh hắn cũng húp sạch bách.
Ăn xong, Lý Vân rút giấy ra lau mồm, sau đó lấy điện thoại cố định ra, gọi cho đại sư Trí Hoằng ở chùa Bạch Mã.
- Hòa thượng, gần đây sao không thấy ngài tới…bận rộn chuyện gì chăng?
Sau khi kết nối được điện thoại, Lý Vân nói cứ như là một người chuyên bận rộn việc nhà vậy.
Đại sư Trí Hoằng, trầm ngâm một lúc, mãi sau mới nói:
- Thì vẫn là chuyện Viễn Cổ huyết mạch thức tỉnh đấy, tiểu tử, ngươi cũng phải cẩn thận đấy. Người có huyết mạch phương tây Thần Ma thức tỉnh càng lúc càng nhiều rồi đấy.
Lý Vân cười nói:
- Ta cũng đang định nói với ngài về chuyện này đây.
Đại sư Trí Hoằng không biết ý của hắn ta là gì liền hỏi:
- Sao cơ? Bên chỗ cậu có phát hiện gì mới à?
Lý Vân đáp lời:
- Hồng gia có vấn đề, ta đoán ông ta chính là người có huyết mạch thức tỉnh trong giới Thần Ma phương tây. Tuy nhiên, tạm thời vẫn chưa có chứng cứ xác thực, đối với thân phận của ông ta cũng chưa có xác định chính thức.
Đại sư Trí Hoằng thở dài ở đầu dây bên kia, nói:
- Haizzz, chuyện này chúng ta cũng biết, ngươi tiếp xúc với lão ta nhớ phải cẩn thận một chút, hắn là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm đó.
Lý Vân nói:
- Đại sư yên tâm, ta sẽ có chừng mực.
Nghĩ nghĩ 1 chút hắn nói thêm:
- Mà trong người hắn hình như mắc bệnh gì đó, cần Thần Nông xích chữa trị.
Đại sư Trí Hoằng cười phá lên, nói:
- Cái này ta cũng biết rồi, lão ta bị yếu sinh lý, mấy năm nay, hắn thay đàn bà như thay áo, chỉ tiếc là chỉ có thể “nhìn” mà thôi.
Lý Vân cười phì, hóa ra là như thế.
- Có phải hắn đang có chủ ý gì lên hồ ly tinh không?
Đại sư Trí Hoằng hỏi:
- Ngươi định làm thế nào? Đối đầu trực diện với hắn sao?
Lý Vân cầm ống nghe điện thoại, nghiêng đầu nghĩ 1 lát, sau đó nghiêm túc trả lời:
- Bây giờ thì vẫn chưa nghĩ thông, tiến 1 bước lại nhìn 1 bước. Nếu như hành động của lão ta vượt quá mức chịu đựng của ta, thì ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn đâu. Ta sợ phiền phức thôi, chứ ta chẳng sợ việc gì. Người nào chủ động gây sự, ta cũng sẽ không để yên.
- Trân tỷ là nữ nhân nằm trong dự tính của ta.
Một lát sau, Lý Vân nói thêm.
- Ha ha, cuối cùng ngươi đã nghĩ thông suốt rồi đấy, định lúc nào tiến tiếp đây?
Lão hòa thượng cười có vẻ rất xấu xa.
Trong tiếng cười, hai người phiếm thêm vài câu nữa, cuối cùng đại sư Trí Hoằng nói:
- Hải Quỳnh tiên tử đi rồi, nàng đi làm một việc rất quan trọng, ngươi biết không?
Lý Vân trầm ngâm mấy phút rồi nói:
- Không biết, hôm nàng đi là Trân tỷ đi tiễn, nàng đối với ta cũng không cởi mở cho lắm.
Đại sư Trí Hoằng vừa thở dài vừa nói:
- Tiểu tử à, có chuyện ta nghĩ, hay là cứ nên nói với ngươi, tình địch của ngươi không dừng lại ở một kiếm tiên đâu.