Mục lục
Tuyệt Đỉnh Vô Tình Tuyết Lăng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi đã quyết định sẽ tổ chức đám cưới cho Phụng Nhan, Dạ Cơ và Hồng Tuyết biết sẽ còn rất nhiều việc phải chuẩn bị. Ngọc lâu tuy có nhiều thứ nhưng đâu phải cái gì cũng có

Nhân tiện lúc không có gì vướng bận, hai người quyết định đích thân dạo phố, mua sắm những thứ còn thiếu

Cuối cùng, đứa con trai bé nhỏ của chúng ta ... cũng sắp trở thành chồng người ta rồi ...

Mải mê với suy nghĩ hạnh phúc đó, Hồng Tuyết không cẩn thận va vào thân hình bé nhỏ của bé gái 6 – 7 tuổi với vẻ ngoài xinh xắn, đáng yêu, làm cho bé ta ngã nhào xuống đất

"Chết ... Bé con, bé có sao không? Cho ta xin lỗi ... ta thật sự không hề cố ý ...", Hồng Tuyết vừa nói vừa lấy tay đỡ bé gái

Bé gái bất thình lình hất mạnh tay Hồng Tuyết, đứng thẳng dậy, hai tay chống nạnh gắt, "Thằng nhóc kia, ngươi vừa gọi ai là bé con? Ngươi có tin ta có thể khiến ngươi sống không bằng chết không hả?"

Ta va phải người nó, là ta không đúng. Nhưng nó đâu thể vì thế mà nói cái giọng đó với ta? Hơn nữa, ta còn có lòng tốt đỡ nó đứng lên nữa chứ?

"Ngươi nói ai là thằng nhóc? Bé con tí tuổi đầu mà đã không coi ai ra gì? Bộ ở nhà không có ai dạy dỗ ngươi hay sao?"

"Ta gọi ngươi là thằng nhóc đấy, sao? Ngươi nhìn lại ngươi đi, người thì một mẩu, mặt thì non toẹt, còn tỏ vẻ người lớn với người khác!"

"Vậy ngươi thì trưởng thành, mặt mũi từng trải lắm sao? Nhìn lại mình trong gương đi rồi hãy phán xét người khác. Cao lắm đó mà ở đấy chê người khác lùn!"

Người ngoài đứng nhìn, chỉ thấy hai đứa con nít sàn sàn như nhau, đang lớn tiếng cãi lộn mà thôi. Có người thậm chí còn muốn hét lên, hai ngươi đều lùn như nhau, đều bé như nhau, sao còn đứng đó chó chê mèo lắm lông?

Nhưng rồi nhận ra Hồng Tuyết, thuộc hạ đắc lực của Tuyết Lăng, nhớ về giai thoại ngày đó nhóc ta chiến đấu tại Đại hội pháp sư nên rồi đành im lặng

Không muốn chuyện bé xé ra to, Dạ Cơ kéo tay Hồng Tuyết, "Tướng công, đừng đôi co với nó nữa. Chúng ta đi thôi, còn rất nhiều thứ chúng ta phải chuẩn bị nữa đấy ..."

Hồng Tuyết hất hàm nói, "Ranh con, nể mặt nương tử, ta tha cho ngươi lần này. Đừng để ta gặp lại, nếu không..." rồi bị Dạ Cơ kéo đi, biến mất giữa đám đông người qua lại

"Thằng nhóc kia, gặp lại ta thì ngươi làm gì? Có giỏi thì đứng lại", bé gái quay người nhìn đám đông hiều kỳ xung quanh và tiếp, "Nhìn cái gì? Bộ các ngươi chưa bao giờ nhìn thấy người khác cãi nhau sao?"

Trò vui đã hết, đám đông nhanh chóng giải tán, để lại một mình bé gái đứng giữa khu chợ rộng lớn

Giận dữ qua đi, bé gái đi về phía tửu lâu gần đó, lấy từ trong người bức họa vẽ nam thanh niên với khuôn mặt trẻ thơ, đeo kính đen, phục y đặc biệt với đôi tay áo dài thượt cùng phần hạ thân bó sát, đưa cho tiểu nhị xem rồi hỏi, "Ngươi đã bao giờ nhìn thấy người này chưa?"

Tiểu nhị ngó nghiêng một hồi, nhận thấy người trong bức ảnh quen quen nhưng không thể nào nhớ ra được mình đã từng nhìn thấy chàng ta ở đâu rồi nên đành lắc đầu, "Tiểu nhân quả thực không biết ..."

Bé gái thấy thế đành thở dài một hơi rồi quay người rời đi. Một lúc lâu sau, khi bé gái đã khuất dạng, tiểu nhị mới gõ đầu nói, "Đúng rồi ... đó chẳng phải là ... là ..."

Bước đi vô định giữa không gian rộng lớn, lấy tay nhẹ nhàng vuốt lên chân dung nam tử, ánh mắt bé gái ngập tràn buồn bã, sầu bi

Nhật Vy, rốt cuộc giờ này đệ đang ở đâu???

----------------------------------

3 năm rời xa, giờ đây quay về, ngọc lâu đối với Tuyết Lăng đều không chút đổi khác. Vạn vật vẫn vậy, vẫn tươi đẹp, vẫn trong xanh, vẫn hiền hòa như những ngày xưa cũ

Cùng với việc mang thêm cây hồ lô và hồ nước ngọt từ dưới vực sâu, Tuyết Lăng đón tất cả vật nuôi của mọi người quay về, nhờ có việc thường xuyên dùng Dưỡng Nhan đan thay thức ăn, chúng đều không hề khác xưa

Nếu có khác thì đó là việc chúng có thêm bạn hữu mà thôi

Tử Vân nhận nuôi Thiên Tằm – thứ pet có khả năng dùng tơ kết nên bất cứ loại phục y nào, dẫu cho có phức tạp, thậm chí lạ kỳ tới đâu chăng nữa, với hình dáng giống những con tằm bình thường, khác biệt duy nhất là trên mình phát ra ánh sáng ngũ sắc động lòng người

Bạch Băng có bên mình Devil Eye – yêu quái được nàng đặt tên là Ảo Nhãn, mình tròn, cánh quỷ, chân quạ với độc nhất con mắt to chiếm hơn nửa thân, dùng sức mạnh tạo nên khung cảnh giả tưởng, dối gạt thị giác người khác

Khác với Tử Vân và Bạch Băng, Hồng Tuyết, Khuynh Đình, Khuynh Kỳ chỉ có bên mình những pet bình thường. Với Hồng Tuyết là Dạ Hành – một chú quạ đen, với Khuynh Đình, Khuynh Kỳ lần lượt hai chú dơi 4 cánh song sinh – Ám Minh và Tử Ảnh

Deathworm chúa được Tuyết Lăng giải phóng, đặt tên là Huyết Sát, cùng với Huyết Lang – tên mới của Tuyết Lang, trở thành yêu quái cận thân của Giang Luân Khánh Tước, chịu trách nhiệm bảo hộ tính mạng chàng

Gặp gỡ Vụ Đương và Kim Nguyên Khánh xong, Tuyết Lăng không thể không tán thưởng con mắt nhìn người của Dạ Nguyệt, Bạch Băng. Tuy sức mạnh hai kẻ đó chỉ ở mức thường thường bậc trung, so với những bậc cường giả khác đều không đáng nói nhưng ánh mắt, sự quyết tâm, và đặc biệt là lòng trung thành lại sâu không thấy đáy

Mỗi lời Dạ Nguyệt nói, Vụ Đương coi là chân lý

Mỗi câu Bạch Băng thốt nên, Kim Nguyên Khánh coi đó là lẽ phải

Không phân vân, chẳng thắc mắc, chỉ có tin tưởng

Tuyệt đối tin tưởng

Ngoài việc đó ra, họ chẳng có gì nổi trội

Ngoài việc đó, Tuyết Lăng nàng cũng chẳng yêu cầu gì hơn

Tài năng thì sao? Kẻ ăn ở hai lòng là loại người trước nay nàng không bao giờ có thể dung thứ

Một là đi theo nàng, tin tưởng nàng vô điều kiện

Hai là không có bất cứ quan hệ, dây dưa nào với nàng

Chỉ cần ai làm được điều 1, kẻ ấy sẽ trở thành thuộc hạ của nàng, trở thành một phần cuộc sống của nàng

Dạ Nguyệt, Bạch Băng đi theo Tuyết Lăng, lẽ dĩ nhiên, Vụ Đương và Kim Nguyên Khánh cũng như vậy

Sau màn ra mắt thánh chủ bấy lâu hai người họ nghe danh, hâm mộ, Vụ Đương và Kim Nguyên Khánh được Tuyết Lăng ban cho hai chiếc vòng ngọc để tiện việc liên lạc, cũng như có thể đảm bảo an toàn tính mạng bản thân, đồng thời bổ nhiệm họ thành Phó Các chủ Ám Dạ Các và Phó Lâu chủ Huyền Thiên lâu, thay Hồng Tuyết và Khuynh Vũ giải quyết công việc

Khỏi phải nói, hai người họ đã xúc động tới mức nào

Khi mọi việc đã xong xuôi, Tuyết Lăng trở về phòng mình nghỉ ngơi. Lúc này đây, nàng mới nhớ tới hòm sắt nàng tình cờ tìm được tại lòng đất dưới "căn phòng" của Khánh Tước, vật có thể gây tổn thương cho làn da tắm trong máu Hỏa Kỳ Lân của nàng

Thật sự, hòm sắt đó bề ngoài không có gì đặc biệt, thậm chí nếu thoáng nhìn, chẳng khác chi muôn vàn hòm sắt được bày bán rộng rãi ngoài chợ. Nếu không phải ngày ấy, dị biến xảy tới với nàng khi da nàng bị hòm sắt cứa chảy máu, Tuyết Lăng có lẽ cũng chẳng bao giờ để ý tới nó

Bàn tay nàng tiến lại gần khóa hòm sắt, toan mở ra thì chợt một nguồn năng lượng khẽ dao động, bé nhỏ tới mức chỉ đủ cho Tuyết Lăng cảm nhận thấy, phát ra, bắn về tứ phía xung quanh nàng, vô tình làm cho cánh cửa phòng nàng hé mở

Ngạc nhiên qua đi, Tuyết Lăng đẩy nhẹ nắp hòm thì nhìn thấy bên trong là lá thư được niêm phong cẩn thận cùng với một quyển sổ đã bị ố vàng theo thời gian

Lật nhẹ từng trang từng trang của quyển sổ, nàng nhanh chóng nhận ra, nó chính là một dạng nhật ký. Những chữ viết nắn nót, cẩn thận như rồng bay phượng múa hiện lên rõ ràng trước mắt Tuyết Lăng

Ngày ... tháng ... năm

Chưa bao giờ ta cảm nhận rõ rệt sự cô đơn đến chừng này. Cái cảm giác bên cạnh chẳng có ai, sao mà nó trống trải, sao mà nó đáng sợ tới thế? Ta muốn, một ai đó, bất kể ai cũng được, ngay lúc này ở bên ta, dẫu cho chẳng nói gì, chẳng làm gì cũng được. Chỉ đơn giản là ngồi bên ta, cho ta biết rằng, ta không hề cô đơn lẻ bóng trên thế gian này. Chỉ thế mà thôi

Ngày ... tháng ... năm

Từ khi có Hồng Nguyên Khánh sống cạnh, ta đã chẳng còn đơn độc như những ngày xưa cũ nhưng không hiểu sao, trong trái tim ta vẫn tồn tại một khoảng trống không gì có thể lấp đầy, một khoảng trống gần như vô hạn. Cớ làm sao lại vậy?

Ngày ... tháng ... năm

Dẫu cho có bao lâu trôi qua chăng nữa, đời đời kiếp kiếp ta sẽ chẳng bao giờ có thể lãng quên cái ngày hôm ấy, cái khoảnh khắc ấy, lúc nàng xuất hiện trước mắt ta, bước chân vào cuộc đời ta. Nàng sao mà xinh đẹp, sao mà lộng lẫy dường ấy. Đôi mắt ta như lòa đi vì dung nhan diễm lệ của nàng. Ngay từ giây phút đầu tiên trong thấy nàng, khoảng trống vô định trong ta đã tan biến không để lại chút ít dấu vết nào cả. Đó cũng là lúc ta nhận ra, nàng chính là mảnh ghép còn thiếu trong cuộc đời ta

Ngày ... tháng ... năm

Mai ... chỉ còn mai nữa thôi ... ta và nàng chính thức trở thành phu thê ... chỉ còn mai nữa thôi là ta sẽ không bao giờ ... phải cô đơn lẻ bóng một mình trên thế gian này nữa ... chỉ còn mai nữa thôi ...

Ngày ... tháng ... năm

Không!!! Không!!!

Sao nàng ... sao nàng có thể ... có thể bỏ ta mà đi ... mà đi cơ chứ???

Không có nàng, ta biết sống sao? Ta biết sống thế nào đây???

Tại sao??? Tại sao??? Tại sao cái ngày vốn dĩ là ngày hạnh phúc nhất của đời ta lại trở thành ... trở thành vết sẹo cả đời này không hề tan biến cơ chứ???

Ông trời ơi ... người đang trêu ngươi ta có phải không??? Có phải không???

Ngày ... tháng ... năm

Cuối cùng ... cuối cùng ... ta đã tìm được cách hồi sinh nàng rồi ...

Cuối cùng ... cuối cùng ... cuối cùng ...

Nhật ký viết tới đây thì dừng lại. Mặc dù chỉ là những trang viết ngắn gọn, không dài dòng nhưng chỉ từng đó thôi cũng đủ khiến cho Tuyết Lăng cảm nhận được tình yêu sâu đậm của nam nhân dành cho người phụ nữ ấy

Sinh mạng trên thế gian này, dẫu cho là người hay yêu, là pháp sư hùng mạnh hay thư sinh yếu ớt, một khi đã mất đi sẽ không thể vãn hồi

Hồi sinh người đã khuất ư? Mong ước đó vốn dĩ sẽ không bao giờ trở thành hiện thực ... không bao giờ...

Nhớ lại bức họa nam tử với mái tóc đỏ, phục y đen dưới lòng đất hôm đó, nam tử sở hữu dung nhan tuyệt mỹ, dung nhan khiến cho nhân gian dường như ngừng chuyển động chỉ với một ánh mắt, một nụ cười, Tuyết Lăng thầm nghĩ, chàng chính là chủ nhân của quyển nhật ký này

Tuy chưa nhìn thấy người con gái được chàng đề cập, tuy chẳng rõ chuyện gì đã xảy tới với nàng nhưng Tuyết Lăng có thể khẳng định, nàng ta là một người hạnh phúc. Tìm được một nam nhân yêu nàng hơn hết thảy, coi nàng là cả thiên hạ, hạnh phúc tột cùng khi có được nàng, đau khổ tột độ khi đánh mất nàng, trên đời này mấy ai được như vậy?

Chẳng phải cóo những người dành cả cuộc đời hi sinh, chịu đựng đủ điều nhưng rốt cuộc cũng chẳng thể len vào trái tim vốn đã đóng chặt của người mình yêu, hay sao?

Xé dấu niêm phong trên lá thư đã phai màu, Tuyết Lăng lại một lần nữa được chiêm ngưỡng những dòng chữ ngay ngắn, thẳng hàng của nam nhân tóc đỏ

Chỉ còn hết đêm nay nữa thôi, ngày mai, ta và nàng sẽ về chung một lối. Lúc này đây, khi chúng ta vẫn còn đắm chìm trong sắc hồng rực rỡ của tình yêu đôi lứa, đắm chìm trong những mộng mơ, những viễn tưởng về cuộc sống hạnh phúc mãi mãi về sau

Nhưng nàng ạ, cuộc đời vốn đâu phải lúc nào cũng bằng phẳng, đâu phải lúc nào cũng thuận lợi. Cuộc đời chứa đựng biết bao khó khăn, biết mấy nhọc nhằn cùng hằng hà sa số thử thách, chông gai mà đôi ta không sao biết trước

Ngày mai, khi hôn lễ đã tới hồi hạ màn, ta hy vọng nàng sẽ nhìn vào tấm gương đặt trong tân phòng của mình. Ở trong đó là hình ảnh tươi đẹp nhất của mình, với những nụ cười hoàn toàn tự nhiên, không chút toan tính. Là sự mãn nguyện, vẹn nguyên của tình cảm ta trao cho nhau, thuần khiết, không chút vẩn đục dù là nhỏ nhất

Ta mong nàng sẽ luôn ghi nhớ khoảnh khắc ấy, khi đó cũng như mãi về sau. Nếu một ngày nào đó, chúng ta có tức giận, bức bối, nhìn thấy mặt nhau chỉ muốn cãi vã nặng lời chứ chẳng còn nồng nàn yêu thương như ngày xưa cũ, cố gắng chế ngự cái cảm giác muốn ném thẳng bát canh nóng vào giữa mặt nhau để giảm bớt phần nào sự ức chế có trong mỗi chúng mình, thì nàng ạ, nàng đừng quên rằng, đã có một thời chúng ta hạnh phúc như thế

Và nàng ơi, nàng còn chờ đợi gì nữa, hãy nhìn vào gương đi

Hôn nàng ngàn lần hơn nữa

Trượng phu tương lai của nàng

Lục Triều ...

Đọc xong lá thư của nam nhân Lục Triều, tâm trạng Tuyết Lăng chợt có những dao động khác lạ, khó hiểu. Sự buồn bã không biết từ đâu kéo tới xâm chiếm trái tim nàng, phủ lên đôi mắt nàng

Và rồi, mặc cho Tuyết Lăng không hề hay biết, một dòng lệ nóng khẽ chảy dài trên gò má trắng ngần của nàng

Và rồi bên tai nàng vang lên tiếng nói thân thương của một-ai-đó

"Tuyết Lăng, có chuyện gì sao?"

----------------------------------

Biển chết, nơi quanh năm bốn mùa không một sinh linh tồn tại, với độc tố hiện hữu trong từng dòng nước đen kịt, với áp suất nước khổng lồ có khả năng giết chết ngay cả những yêu quái hùng mạnh nhất, một đôi con ngươi không biết đã nhắm chặt từ bao giờ, đột ngột mở lớn, ánh sáng vàng tươi chiếu sáng cả đáy biển muôn trượng khi cảm nhận nguồn năng lượng quá đỗi quen thuộc với mình

"Đây ... là ... là ....?"

Những chiếc đuôi bạch tuộc xanh lá nhạt khe khẽ chuyển động, mái tóc bạch kim, óng ánh sắc vàng bồng bềnh trong nước, Cecaelia nhếch môi mỉm cười, báo hiệu thời khắc bản thân tỉnh giấc đã tới

----------------------------------

"Rắc"

Bức tượng hình người bằng đất sét sau lưng vỡ nát thành hàng ngàn mảnh nhỏ, đôi bàn tay Tiểu Chủ dừng lại giây lát rồi lại tiếp tục công việc của mình

Thánh Sứ ... đã thất bại ... rồi sao?

Tác phẩm ... ta ưng ý nhất ... rốt cuộc cũng chỉ ... tới thế thôi ư?

Vậy còn ... những thứ khác???

Một bức tượng khác chợt xuất hiện những đường nứt nẻ quanh thân khiến cho Tiểu Chủ thở dài rồi im lặng

Cũng chỉ tới thế ... cũng chỉ tới thế ... mà thôi ...

Phía ngoài bức vách ngăn cách Tiểu Chủ với hạ giới vang lên tiếng nói kính cẩn của kẻ bề dưới, thuộc hạ của tổ chức chữ Vô, tổ chức do Giáo Chủ, cũng tức phụ thân của Tiểu Chủ, thành lập

"Tiểu Chủ đại nhân, Thánh Sứ ... Thánh Sứ và Thần Giả ... đã ..."

"Ta biết rồi ..."

Giọng nói ngừng một chút rồi tiếp tục

"Vậy bẩm, giờ chúng ta ... phải ... phải ..."

"Phụ thân ta ... tình hình của người thế nào rồi?"

"Dạ bẩm, Giáo Chủ hiện giờ vẫn đang mê man bất tỉnh, chưa biết đến khi nào thì người mới ..."

Tiểu Chủ ngừng việc mình đang làm lại, quay người hướng mặt về phía kẻ ngoài vách ngăn, "Tạm thời ngươi hãy thông báo cho toàn thể giáo chúng án binh bất động, không được có bất kỳ hành động khinh suất nào hết, đã rõ chưa?"

"Dạ, thuộc hạ đã rõ"

Khi chỉ còn lại một mình trong căn phòng khắp nơi toàn đất sét, Tiểu Chủ ngồi lặng người vài phút rồi sau đó tiếp tục dùng tay nặn đất sét thành những bức tượng hình người

Thánh Sứ đã chẳng còn, Thần Giả hiện không tiện hành động ...

Thật là ... thật là ...

Cách đó không xa, mí mắt của nam nhân mặt sẹo, người mang cái tên Doanh Tàng, bề tôi thân tín của Thánh Sứ Hạ Vĩnh chậm rãi rung rung, tuy nhiên không có một ai để ý tới

----------------------------------

Thiên Lang quốc

Lấy tay vuốt nhẹ bờ má trắng trẻo, mịn màng của Hoàng Lam, Mộc Nhã quả thật vẫn không thể tin rằng đứa con trai bé bỏng của mình lại có thể trưởng thành một cách nhanh chóng tới như vậy

Lúc này, bà chợt nhớ lại, năm xưa, khi tròn đầy tháng tuổi, Hoàng Lam cũng đã từng lên cơn sốt cao, không hề có dấu hiệu thuyên giảm. Lúc đó, Lữ Nhiên, theo thông lệ, cũng tới thỉnh an, thăm nom Hoàng Lam và rồi tối hôm đó, sức khỏe Hoàng Lam trở về bình thường

Khi ấy, Mộc Nhã nghĩ rằng, ông trời thương mình, không đành lấy đi đứa con khó khăn lắm mình mới có. Nhưng bây giờ, nghĩ lại, bà lại không thể không phân vân, có khi nào Lữ Nhiên đã làm gì đó với Hoàng Lam nên chuyện ngày hôm nay mới xảy ra?

Lữ Nhiên mất tích đã mấy năm nay, khả năng cao cũng đã chẳng còn trên nhân gian này nữa, giờ có muốn truy cứu, mọi sự cũng đã muộn. Hơn nữa, sức mạnh mới này cũng không gây nên tổn hại gì tới Hoàng Lam ... nên ... thôi ... kệ đi ...

Hoàng Quân mở cửa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng đó liền đi tới, choàng tay ôm lấy Mộc Nhã, "Hoàng hậu của ta, nàng đang lo nghĩ gì vậy?"

Hơi ấm của Hoàng Quân làm tiêu tan đi suy nghĩ trong lòng Mộc Nhã, "Hoàng Quân, chàng tới rồi sao? Việc triều chính hôm nay thế nào?"

"Cũng chẳng có gì đặc biệt, quanh đi quẩn lại vẫn là chuyện về Lam nhi mà thôi ... Mộc Nhã, sức khỏe của nàng dạo này thế nào rồi ..."

Mộc Nhã đang định trả lời thì tất cả nến trong tẩm cung nàng tắt phụt. Bóng tối bủa vây làm cho Mộc Nhã sợ hãi, nép chặt người trong lồng ngực Hoàng Quân

"Thật là một bức tranh phu thê tuyệt đẹp ... Ta quả thật ngưỡng mộ ... quả thật ngưỡng mộ ..."

Vỗ về tấm lưng Mộc Nhã, Hoàng Quân đưa mắt nhìn về phía tiếng nói phát ra, "Tuyết Lăng, chúng ta giờ đã biết được ngươi là ai, hà cớ chi phải ra vẻ bí hiểm như vậy nữa"

Tuyết Lăng vung tay, thắp sáng toàn bộ nến trong phòng, làm lộ rõ khóe môi đang nhếch lên trên dung nhan say đắm của mình

"Thói quen cũ khó bỏ ... xin Hoàng quân vương đừng chê cười..."

Hoàng Quân đáp, "Ta nào dám chê cười Đoạn cô nương. Hôm nay, người tới đây là có chuyện gì?"

Ngày đó, khi biết được, hóa ra vị Các chủ mà mình luôn sợ hãi, vị Các chủ hạ sát Hoàng Lực, giúp mình và Mộc Nhã nên duyên vợ chồng lại chính là Tuyết Lăng, Hoàng Quân cảm thấy không thể tin được. Ai có thể ngờ rằng, vị tiểu thư cành vàng lá ngọc, được nâng hơn trứng, hứng hơn hoa lại có thể ... có thể ...

"Hoàng Quân, chắc ngươi vẫn còn nhớ, giữa chúng ta còn 2 việc nữa phải không?"

Hoàng Quân gật đầu, "Việc thứ nhất là tổ chức kỳ thi pháp sư, ta đã làm rồi. Vậy giờ ngươi muốn ta làm gì?"

Năm đó, lo sợ Các chủ Ám Dạ các cài người vào Thiên Lang, ta tìm tới đám Thế Thành, nhờ chúng tham gia với tư cách thí sinh rồi sau đó giao binh quyền cho chúng và lập nên Hộ Quốc phủ, nghĩ rằng như vậy là đã an toàn. Ai dè, Thế Thành lại chính là ... con trai của Tuyết Lăng!!!

Đúng là khôn ngoan không lại với trời!!!

"Chắc ngươi vẫn nhớ vỏ trai khổng lồ ngày ấy xuất hiện trên Triệt Hạ đài chứ?"

"Ta vẫn nhớ ... Chẳng nhẽ ... ngươi ..."

Tuyết Lăng mỉm cười, "Đúng vậy. Ta muốn có nó. Đó cũng chính là việc thứ hai ta muốn ngươi làm cho ta!"

Hoàng Quân quả quyết đáp, "Không được! Đó là Thiên Lang trấn quốc bảo vật. Ta thân là hậu bối Hoàng tộc, là quân vương của Thiên Lang, sao có thể dễ dàng dâng nó cho kẻ khác được???"

Hạ Vĩnh, kẻ mang tội danh giết Hoàng Lực, đã chết. Ngôi báu ta ngồi đã vững, ả ta lấy gì để uy hiếp ta nữa? Đúng, giờ tuy ả đã có thể hô mưa gọi gió trên thiên hạ nhưng đâu phải muốn gì cũng được!

Tuyết Lăng không nói gì mà quay đầu sang hướng Mộc Nhã, "Nhìn sắc diện người không được tốt cho lắm. Mộc Nhã, người có chỗ nào không khỏe ư? Có cần ta nhờ vị bằng hữu Quỷ độc thần y của ta xem qua không?"

Nghe đến 4 chữ "Quỷ độc thần y", đôi mắt Hoàng Quân bừng sáng. Y thuật của vị thần y đó, ta nghe danh đã lâu. Nếu là vị đó, rất có khả năng sẽ tìm ra được nguyên do tại sao sức khỏe Mộc Nhã ngày một suy sút

Ta đã làm đủ mọi biện pháp, thậm chí còn cho người kiểm tra Dưỡng Nhan đan năm đó ả Tuyết Lăng đưa cho nhưng đều không tìm được điểm gì bất thường

Chuyện này nếu cứ tiếp diễn ... ta sợ ... sợ ...

Mộc Nhã mở lời, "Ngươi nói thật chứ Tuyết Lăng?"

Tuyết Lăng gật đầu, "Ta nói dối người làm gì? Dẫu sao ngươi cũng là muội muội kết nghĩa với phụ thân Đoạn Trung của ta, không phải ư? Nói một cách khác, ngươi chính là nghĩa cô của ta. Người cháu này sao dám nói dối cô?"

Độc do ta hạ, ta chẳng nhẽ lại không giải được? Nực cười!

Hoàng Quân sốt sắng nói, "Nếu vậy, Tuyết Lăng, mọi sự ... Khoan, không thể nào mọi việc lại đơn giản thế này ... Chẳng nhẽ ..." rồi chợt nhận ra ý đồ thật sự của Tuyết Lăng, "Ngươi muốn dùng vỏ trai kỳ lạ đó đánh đổi lấy sức khỏe của Mộc Nhã? Tuyết Lăng, chẳng phải chính ngươi cũng vừa nói nàng là nghĩa cô của ngươi ư? Sao ngươi có thể ...?"

Bỏ ngoài tai những lời của Hoàng Quân, Tuyết Lăng ôn tồn tiếp, "Mộc Nhã, xem ra chỉ có Đán Lĩnh là thật tâm thật dạ hiếu thảo với người mà thôi. Người xem, Hoàng Quân trước là hài nhi, sau là trượng phu vậy mà không thể vì tính mạng của người mà đánh đổi một cái vỏ trai đến chính mình còn không hiểu có tác dụng gì ... Thật là khiến cho nhân gian rơi lệ ..."

Cái gì??? Ả ta biết ... biết chuyện của ... Đán Lĩnh ư???

Lại còn lấy đó ra uy hiếp ta nữa???

Tuyết Lăng ... ngươi ... ngươi ...

Quay người, Tuyết Lăng toan rời đi thì tiếng nói lớn của Hoàng Quân khiến bước chân nàng dừng lại, "Ta đồng ý"

Tuyết Lăng nói vọng lại phía sau, "Đêm nay, Quỷ độc thần y sẽ tới khám bệnh cho Mộc Nhã, khi tất cả đều đã ngủ. Ta khuyên hai người đừng ai có ý định nhìn dung mạo chàng. Nên nhớ, không phải chưa ai từng thấy chàng mà là chưa có ai thấy chàng rồi còn sống mà kể lại!" rồi rời đi

Mộc Nhã mấp máy môi, "Hoàng Quân, chàng không hối hận ư...?"

Hoàng Quân kiên định lắc đầu, "Không hề!"

Ánh nến tắt, Hoàng Quân cùng với Mộc Nhã chìm sâu vào giấc ngủ. Đến khi tỉnh lại, đầu giường hai người không biết tự khi nào xuất hiện một lọ thuốc nhỏ, kèm theo mẩu giấy với những dòng chữ ngay ngắn thẳng hàng, "Thuốc hết, bệnh tan"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK